Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 16: Ly gián cả hai bên



Tình hình chiến đấu đang dần trở nên ngầm quyết liệt hơn.

Người vô gia cư Lão Vu đang có 6 thanh máu đấu với tên cướp Lưu Thành Vĩ đang có 7 thanh máu thì lẽ ra do thiếu một điểm nên sẽ thua và mất một thanh máu, nhưng Ngô Du bỗng nhiên lại bước vào khu vực quyết đấu.

“Tôi ở phe ngược lại với Lưu Thành Vĩ,” Ngô Du với thanh năng lượng đầy ắp trên đầu và biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt trẻ con nói, “Tôi có bốn thanh máu, vậy thì tổng cộng chúng ta có 10 thanh máu tất cả.”

Lưu Thành Vĩ tức muốn hộc máu. Việc Ngô Du đứng ra gã cũng không thấy bất ngờ lắm. Lúc trước bọn họ đã đối đầu gay gắt, bây giờ thì càng không phải nói – bản thân gã đang là tâm điểm chỉ trích của mọi người. Gã nhìn mọi người bên ngoài khu vực quyết đấu, thấy gương mặt của mỗi người đều bị vầng ánh sáng đỏ tươi bao phủ, trở nên lạnh nhạt khác thường.

Không có bất kỳ ai đứng ra vì gã, bao gồm cả những người gã vẫn coi là bạn đồng hành như Ueno. Cậu ta chỉ đứng dưới đó nhìn ánh mắt của Dương Minh, tuyệt nhiên không có hành động gì khác.

Cứ như vậy, thanh máu của Lưu Thành Vĩ từ 7 biến thành 6. Trong lúc đánh nhau, gã còn bị đoản đao của Lão Vu chém phải.

Nhìn Lưu Thành Vĩ người đầy máu tươi, An Vô Cữu khẽ nói, “Như vậy mới giống tội phạm độc ác xấu xa chứ.”

Mặc dù Lưu Thành Vĩ không cam lòng, gã vẫn không thách đấu Chung Ích Nhu. Chung Ích Nhu thoát được một kiếp liền lấy khả năng khôi phục một thanh máu của mình trao đổi với Dương Minh để bản thân không phải tham gia quyết đấu, nhưng Dương Minh không đáp ứng.

“Các người đều bị nghi ngờ là tín đồ tà giáo, mà tín đồ tà giáo đều đe dọa đến tính mạng mọi người như nhau. Nếu bây giờ tôi đồng ý, ai mà biết được người bị hại tiếp theo sẽ là ai?”

Hắn nói một cách hết sức hiên ngang chính nghĩa, nhưng thật ra hắn nói những lời này cũng là để giấu đi mục đích riêng của mình.

Nhưng một câu như vậy cũng đã nói lên tiếng lòng của mọi người. Ở nơi thiếu vắng niềm tin như này, không ai muốn tùy tiện tin tưởng người khác cả, đặc biệt là khi đối phương rất có thể là một tên tín đồ tà giáo nguy hiểm.

Chống lại Dương Minh cũng có nghĩa là chống lại lá bài ngoài sáng phía sau Dương Minh là Ueno. Lại còn có sự tồn tại của một lá bài trong tối nữa – không ai dám tùy tiện mạo hiểm vì người khác cả.

Lực bất tòng tâm, Chung Ích Như đành chọn cách ra tay trước để chiếm lấy lợi thế – cô thách đấu Lão Vu, sau đó lại lấy khả năng của mình làm điều kiện trao đổi. Nhờ Ngô Du và Ueno giúp đỡ, phe của cô với ưu thế 10 đấu 6 đã thắng Lão Vu, cuối cùng giữ lại được cái mạng duy nhất của mình.

Nhưng điều kiện của cô lại là: ai tụt xuống chỉ còn một thanh máu trước thì sẽ giúp người đó.

Đến trận đấu của Chung Ích Nhu và Lưu Thành Vĩ, không biết là do gã bị thương bị nhục nên không dám đắc tội nhân vật có thể hồi máu được hay là sao, gã đã từ bỏ quyền quyết đấu và tự hủy một thanh máu của chính mình.

Cuối cùng, Lưu Thành Vĩ chỉ còn 5 thanh máu, bằng với số thanh máu của Lão Vu. Chung Ích Nhu chưa mất tí máu nào, chỉ có vài vết thương ngoài da.

Sau ba trận quyết đấu, thế cục cũng đã thay đổi long trời lở đất. Phe ba người lúc đầu rất khó lung lay cũng đã xuất hiện những vết nứt, cũng đã bắt đầu không tin tưởng lẫn nhau.

Mà những đường đen đường đỏ của mọi người cũng dần dần lộ ra trong những trận quyết đấu này.

Lưu Thành Vĩ đang bị thương và Lão Vu đi xuống khỏi khu vực quyết đấu, định trở lại phòng của mình dùng vật tư để chữa thương. Đến lúc rời khỏi phòng, An Vô Cữu đang đứng chờ ở ngoài cửa bỗng đáp lên bả vai Lưu Thành Vĩ. Cú đáp tay này khiến gã khó chịu liếc xéo cậu. Cái tay của An Vô Cữu theo đầu vai tiếp tục đi xuống, cuối cùng dừng lại ở túi bên phải quần hắn một chút.

Lão Vu thấy cảnh này thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, liền đứng im tại chỗ khoảng hai giây.

Rốt cục tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Nếu Lưu Thành Vĩ thật sự là tín đồ tà giáo, vì sao An Vô Cữu lại có liên quan đến gã?

Lão Vu không nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng cũng không thể xuống tay với An Vô Cữu được. An Vô Cữu là đường đỏ của ông ta, hơn nữa giá trị sống sót cũng cao hơn ông ta, chỉ khi cậu ta sống sót thì ông ta mới có cơ hội đứng trên hạng bốn mà thôi.

Kể cả nếu An Vô Cữu có bắt tay liên thủ với tín đồ tà giáo thì ông ta cũng không thể động vào cậu.

Phải nghĩ cách gì đó nói thẳng đường đỏ của mình với An Vô Cữu để về cùng một phe với cậu ta mới được.

Ngô Du đã đạt được mục đích của mình; cậu ta dừng lại ở khu vực quyết đấu chừng nửa phút. Sau khi rời khỏi phòng quyết đấu, cậu ta kéo khóa chiếc áo khoác có mũ của mình lên hết mức có thể, cổ áo dựng lên che khuất miệng. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, lập tức đi về phía phòng bi-a.

Đây là nơi Dương Minh và cậu ta đã hẹn gặp.

Sau khi đi vào, cậu ta nhặt khung bi-a hình tam giác lên. Bóng bi-a màu sắc sặc sỡ lăn tứ phía trên mặt bàn.

Cậu ta vừa mới đánh được một quả thì cửa đã bị mở ra.

“Nhìn tư thế cũng chuyên nghiệp đấy,” Giọng nói khô khốc của Dương Minh rơi vào tai cậu ta từ phía sau.

Ngô Du thu cây cơ* lại, xoay người nhìn hắn, “Anh Dương.”

(*) Cây cơ: cây gậy dùng để chơi bi-a

“Vừa mới nháy mắt cho cậu thôi, cậu cũng nhanh trí đấy,” Dương Minh đến gần cái bàn trước mặt, cầm lấy một cây cơ khác bôi phấn lơ lên đầu cơ, sau đó cong lưng xuống, “Hôm qua nói chuyện xong, sao cậu lại đi lêu lổng với Lão Vu?”

(*) phấn lơ: Chức năng chính của phấn lơ trong bi-a là đảm bảo độ bám tốt hơn giữa đầu cơ và bóng cái. Khi không có phấn lơ, bề mặt nhẵn bóng của quả bóng sẽ làm cho cơ bị trượt khi va chạm và tạo ra cảm giác “tạch cơ” khó chịu.

Một quả bóng bị đánh ra, va chạm vào quả bóng màu đỏ gần đó.

“Nói chuyện về cái gì thế?” Dương Minh hỏi.

Ngô Du nhét cả hai tay vào túi áo hoodie, khẽ nói, “Ông ta nói với tôi về em trai của ông ta, tôi nói với ông ta về anh trai của mình.”

“Ồ, cậu còn có anh trai cơ à?” Dương Minh đứng dậy, hứng thú nhìn cậu ta, “Bao nhiêu tuổi?”

“Lớn bằng tôi,” Ngô Du đáp.

“Ồ, ra là anh em song sinh,” Dương Minh lại cong lưng xuống, đánh ra một nhát bóng thẳng tắp đẹp đẽ.

Ngô Du không đáp lại, hắn cũng coi như cậu ta đã ngầm thừa nhận.

“Chuyện hôm qua tôi nói với cậu, cậu nghĩ sao?” Một cú đánh bóng đã vào lỗ, Dương Minh mỉm cười.

“Ừm,” Ngô Du chống cây cơ lên mặt đất, “Để tôi thử xem sao, anh ta chưa chắc đã tin tôi đâu.”

“An Vô Cữu là một người rất giảo hoạt. Tôi để ý rồi, trong tất cả mọi người, chỉ có mỗi nhóc con như cậu mới khiến cậu ta tạm thời mất cảnh giác được mà thôi.”

Ngô Du lại khẽ ừm một tiếng nữa, sau đó mở miệng nói, “Vừa nãy tôi thấy anh ta nhét cái gì đó vào túi quần của Lưu Thành Vĩ, hình như là cái tờ giấy gì đó thì phải.”

Dương Minh đang định đánh bóng bỗng dừng lại. Đôi mắt đang nhìn quả bóng của hắn nheo lại.

Trong khi đó, An Vô Cữu – đối tượng được hai người kia bàn luận – lại đang uống chai champagne đã hết ga. Thấy Ueno đi qua, cậu lập tức đi theo sau.

“Sao cậu lại chạy đi vậy?” Cậu cười nói, “Tôi cũng có ăn thịt người đâu.”

Ueno không rõ cậu muốn gì, chưa kịp nói câu nào đã bị An Vô Cữu lôi vào phòng làm việc nhỏ bên cạnh.

Cạch một tiếng, cửa đóng lại.

An Vô Cữu đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn nơi có chiếc máy in đang nằm trên đó. Cậu chống hai tay lên bàn, sau đó ngồi lên bàn làm việc.

“Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi muốn đi vệ sinh.” Ueno nói xong liền định chạy đi, nhưng An Vô Cữu đã duỗi cẳng chân dài của mình ra. Chân cậu đạp lên bức tường nơi Ueno đang dựa vào, chặn luôn đường đi của cậu ta.

“Nhịn đi,” An Vô Cữu liếc cậu ta, hít một hơi thật sâu để kìm chế và kiên nhẫn, “Tuy tôi chẳng phải người tốt gì sất, nhưng tôi vẫn là người lịch thiệp. Tôi nói xong thì đương nhiên sẽ thả cậu đi.”

Ueno vẫn nhớ rõ dáng vẻ làm nhục An Vô Cữu lúc đầu của mình, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn. Cậu ta chỉ có thể run rẩy mở miệng, “Vậy cậu nói…”

An Vô Cữu dùng đôi mắt vô tội ấy nhìn chằm chằm cậu ta, “Bây giờ ngoại trừ sợ tôi, chẳng lẽ cậu không sợ đại ca tốt của cậu à?”

Ueno biết cậu đang nhắc đến Dương Minh, nhưng cũng chỉ hơi cau mày, “Vì sao tôi phải sợ chú ấy?”

“Đúng thật, tại sao nhỉ?” An Vô Cữu dường như bỗng quên mất mình định nói gì, chỉ ngẩng cằm nhìn trần nhà tự hỏi. Ueno nhân lúc đó muốn chạy, lại bị An Vô Cữu một chân đá lại chỗ này. Cậu chẳng đá vào người cậu ta mà chỉ đạp lên tường, một lần nữa chặn đường của cậu ta mà thôi.

“Tôi nhớ rồi, ôi cái đầu óc này,” An Vô Cữu vỗ vỗ vào đầu, bật cười. “Cậu đoán xem, trong tam giác ba người các cậu, ai là mối đe dọa lớn nhất đối với Dương Minh?”

“Hiện tại… Hiện tại đương nhiên là Lưu Thành Vĩ, anh ta có thể là tín đồ tà giáo.”

An Vô Cữu lắc đầu, mỉm cười nói, “Lưu Thành Vĩ cùng lắm chỉ là một con dao gãy mà thôi – ngoại trừ để giết người, anh ta chẳng còn tác dụng gì khác đối với Dương Minh cả.”

“Bây giờ, con dao này còn có thể đâm vào ông ta, đương nhiên ông ta muốn bẻ gãy nó đi, sau đó tìm một con dao khác tốt hơn.”

Yết hầu của Ueno lăn lăn. Cậu ta đột nhiên thấy căng thẳng, “Cậu có ý gì?”

“Nghe thế vẫn không hiểu à?” An Vô Cữu nhíu mày, thương hại nhìn cậu ta. “Cậu là con dao dự phòng của ông ta, thế mà giá trị sống sót của cậu lại chỉ ít hơn của ông ta hai điểm. Cậu nói xem, nếu đường đỏ của cậu không phải ông ta, việc cậu sống sót…” An Vô Cữu mím môi, “là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?”

Nói xong, An Vô Cữu hướng mắt lên trên, “Đối tượng yêu thầm của ông ta có vẻ giống Lưu Thành Vĩ hơn là giống cậu đấy.”

Nghe xong lời An Vô Cữu nói, Ueno chỉ cảm thấy lòng bàn chân rét run.

Đương nhiên cậu ta biết đối tượng Dương Minh yêu thầm không phải mình, mà trái lại đối tượng yêu thầm của cậu ta mới là Dương Minh.

Nhưng mà đồng thời, cậu ta cũng hiểu lời An Vô Cữu nói – Dương Minh không chỉ lợi dụng cậu ta mà còn kiêng kị khả năng và giá trị sống sót của cậu ta.

Ngón tay của An Vô Cữu gõ nhẹ lên đầu gối của cậu, “Giả sử đường đỏ của ông ta không phải Lưu Thành Vĩ, nếu Dương Minh biết anh ta rất có thể là tín đồ tà giáo, có lẽ ông ta cũng chẳng quan tâm khả năng này lớn bao nhiêu đâu. Để tự bảo vệ mình, Dương Minh sẽ xui cậu và những người khác quyết đấu với hắn đến mức năm cái mạng cũng chẳng còn, chứ nào có chuyện anh ta vẫn sống sót đến tận bây giờ?”

Cậu không nhắm mắt nói mò – xét tính đa nghi của Dương Minh, nếu Lưu Thành Vĩ chỉ có một chút hiềm nghi thôi, hắn nhất định vẫn sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Thấy sắc mặt Ueno không tốt lắm, An Vô Cữu tiếp tục nói, “Nếu thật sự Dương Minh muốn giữ lại cậu, nhất định ông ta sẽ không để cậu quyết đấu với Lưu Thành Vĩ. Nếu cậu mất đi một thanh máu, ông ta sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực.”

Ueno nghe xong, ngơ ngác nói, “Nếu chú ấy không định bảo vệ tôi…”

An Vô Cữu nhún vai, “Vòng sau, nếu ông ta để cậu đấu với Lưu Thành Vĩ thì cậu chắc chắn chết chắc rồi. Tôi nghĩ cũng sẽ mau đến thôi, bây giờ tâm lý của Dương Minh không ổn định chút nào.”

Ueno cướp lời, “Chú ấy cũng định biến tôi thành kẻ bị ruồng bỏ, sau đó đá tôi khỏi liên minh…”

An Vô Cữu cười to, “Cậu quá ngây thơ rồi, chỉ có thế thôi sao? Đến lúc quyết đấu cùng Lưu Thành Vĩ, nói không chừng hắn cũng có người giúp đỡ ấy. Đừng quên rằng trong tám người này vẫn có người muốn nguyền rủa cậu đấy.”

Cậu cúi người xuống gần với Ueno, khẽ nói, “Dương minh tiếc chưa chưa muốn vứt cậu, đương nhiên sẽ càng muốn giết cậu một hai lần sau đó lại cứu cậu. Như vậy, cậu sẽ nhất định muốn đi theo ông ta – đây chính là cách để khống chế một người.”

Thủ đoạn độc ác này được cậu chậm rãi kể, khiến lòng Ueno lạnh dần đi.

“Nhưng mà, cậu cho rằng loại người như ông ta sẽ chỉ tìm mỗi cậu làm vũ khí dự phòng ư?”

Ueno càng nghe càng thấy lạnh cả người. Đúng là không, Dương Minh đã bắt đầu tiếp xúc với Ngô Du, mà bọn họ đã hợp tác đến mức nào thì chính cậu ta cũng chẳng biết được. “Làm, làm sao cậu có thể biết được chú ấy có nghĩ như cậu không cơ chứ…”

An Vô Cữu cười, ngón trỏ gõ bừa hai cái lên mặt mình.

“Bởi vì tôi có khả năng đọc được suy nghĩ người khác đó,” Cậu cười, nói ra một câu không thể tin được nhất, sau đó đưa tay ra, nhướng mày với Ueno. “Đặt tay của cậu lên đi.”

Ueno nhìn cậu, không dám cử động.

“Sức kiên nhẫn của tôi có hạn đấy.” Khóe miệng An Vô Cữu trùng xuống, đôi mắt lập tức lạnh đi.

Sau khi nghe xong, Ueno chỉ có thể run rẩy đưa tay ra nhẹ đặt lên bàn tay trắng nõn kia. Giây tiếp theo, An Vô Cữu mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay đó, ngẩng đầu lên, giọng nói ngập tràn sự thần thánh.

“Đường đỏ của cậu là Dương Minh, đường đen thì nối với…” An Vô Cữu cúi đầu, buông tay cậu ta ra. Cậu xoa nhẹ vào cổ áo của mình, ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng vào hai mắt của mình, “cái tên mắt xanh đó.”

Nháy mắt, Ueno cứng người. Trước mặt người này, bản thân cậu ta giống y như một người trong suốt vậy, tất cả suy nghĩ giấu kỹ đều lộ rõ ra cả.

Cậu ta biết không có cái gì gọi là ‘khả năng đọc được suy nghĩ’, chỉ là An Vô Cữu đã nhìn thấu cậu ta hoàn toàn mà thôi.

“Cậu trung thành và tận tâm như vậy với Dương Minh, đường đỏ của cậu quá rõ ràng,” An Vô Cữu xoay xoay cổ. “Đường đen… trước hết thì không phải tôi, bởi vì nếu không cậu đứng ở đây đã run bần bật lên rồi.”

An Vô Cữu cười tươi rất xinh đẹp nhưng cũng làm Ueno sợ hãi. Cậu cúi đầu, ánh mắt ngược sáng sâu không lường được.

“Cậu sợ nhất là Thẩm Thích, vậy thì chắc chắn là anh ta rồi.”

“Rốt, rốt cuộc cậu muốn gì?” Cả hai vai của Ueno đều không thể kìm được mà run lên.

An Vô Cữu đặt tay lên ngực, nhíu mày, biểu tình tủi thân xuất hiện trên mặt dễ dàng thuần thục như thể đã quá quen làm việc này, “Rõ ràng tôi có lòng tốt, thế mà cậu lại hiểu lầm tôi.” Nói xong, cậu thả tay ra, biểu cảm nhu nhược trên mặt lập tức biến thành kiêu ngạo.

“Cậu biết gì không? Trong trò chơi như thế này, sai lầm ngớ ngẩn nhất mà cũng dễ mắc phải nhất chính là giúp người mình yêu thầm trở nên thành công.”

Cậu nói tiếp, “Nhìn Dương Minh thì khả năng cao đối tượng yêu thầm của ông ta chính là Lưu Thành Vĩ. Nếu Lưu Thành Vĩ sống đến cuối, ông ta cũng chỉ có thêm được 2 điểm, mà giá trị sống sót của ông ta là 8, cộng lại thì là 10 điểm. Nếu… người ông ta nguyền rủa là người có giá trị sống sót cao nhất ngoại trừ ông ta – chính là Chung Ích Nhu – thì tổng số điểm sẽ là 17 điểm.

An Vô Cữu lắc đầu chép miệng vài cái, “Đúng là điểm cao thật.”

Trái tim Ueno như thể đang chìm trong một hồ nước lạnh. Cậu ta không gợi ra được cảm xúc, cũng chả thể hiện được chút biểu tình nào, “…Vốn dĩ chú ấy rất có khả năng đứng nhất.”

Nguyên bản thì cậu ta cũng không kỳ vọng quá nhiều vào việc đứng thứ nhất, chỉ cần có thể vào được vòng trong là được.

“Đừng nản,” An Vô Cữu dựa sát vào một chút. “Chỉ cần ông ta không nguyền rủa Chung Ích Nhu, bất kỳ ai khác đều được, cậu liền sẽ có cơ hội.”

Đối tượng nguyền rủa của Dương Minh chính là Chung Ích Nhu, điều này cậu rất rõ, chỉ là cậu đang đánh cược rằng cái tên công cụ đang đứng trước mặt mình cơ bản không hề biết gì về đường đỏ đường đen của Dương Minh.

“Giá trị sống sót của cậu có 6 điểm, giá trị sống sót của người cậu yêu thầm là 8 điểm, nếu Thẩm Thích chết, cậu sẽ có thêm 1 điểm nữa. Không chừng 1 điểm này sẽ quyết định liệu cậu có thể đứng nhất được hay không đó.”

An Vô Cữu nói rất nhiều, lượng thông tin lớn đến mức thậm chí Ueno cũng không phản ứng hay tính toán kịp. Nhưng mà, những lời cậu nói đã ngầm gieo vào trong lòng Ueno một cái gì đó.

Cậu ta không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng cậu ta không cần tin, không cần để trong lòng một chữ từ miệng của loại người như An Vô Cữu; rằng An Vô Cữu không phải người lương thiện, tìm đến mình chỉ để lợi dụng, thậm chí là giết mình.

Nhưng những lời này cậu ta đuổi mãi cũng không đi, từng câu từng chữ như những con kền kền thèm xác thối, cứ âm thầm bay quanh mãi.

Cậu ta thất hồn lạc phách rời đi. Đi qua hành lang tối rồi vào đến phòng khách, cậu ta đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sofa cuối cùng. Dọc theo đường đi, trong lòng cậu ta bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng cực kỳ may mắn.

Có thể liên minh với An Vô Cữu, có thể nhờ cậu ấy giết Thẩm Thích không?

Bất kỳ ai có thể giúp cậu ta giết Thẩm Thích đều được hết – cậu ta muốn một điểm này của Thẩm Thích, muốn Thẩm Thích lập tức chết luôn.

Trước khi bị Dương Minh bỏ rơi thì cậu ta muốn thắng Dương Minh, điều này chắc là có thể làm được, nhỉ?

Dương Minh sẽ bỏ rơi cậu ta ư?

Chẳng lẽ Dương Minh thật sự không cần cậu ta ư?

Trong cơn hoảng hốt, có một người ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Ueno nghiêng đầu – là Dương Minh. Đối phương dường như không phát hiện tâm trạng bất ổn của cậu ta, mà cũng có lẽ là do cơ bản hắn không thèm để ý đến cái thứ gọi là tâm lý của một quân cờ. Có lẽ hắn cũng chỉ nói chuyện với cậu ta như chủ nhân nhìn xuống con chó của mình mà thôi.

“Tôi không thể chờ được nữa, tên đó hẳn là tín đồ tà giáo. Nếu đêm nay nó lại giết một lần nữa, chúng ta chắc chắn không còn cơ hội nào cả.”

Là bản thân hắn không còn cơ hội nào thì đúng hơn.

Ueno giả vờ hỏi, “Ai cơ?”

“Lưu Thành Vĩ,” Dương Minh lạnh lùng nói. “Cậu đi quyết đấu với nó đi.”

“Ngay bây giờ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ueno bị tẩy não: Nếu mình thấy rõ bộ mặt thật của Dương Minh rồi liên minh với An Vô Cữu, liệu cậu ta có thể giúp mình giết Thẩm Thích không nhỉ…

Người đứng đầu chuỗi kinh doanh đa cấp An Vô Cữu: Ấy, quên nói với cậu, anh ta là đối tượng thầm mến của tôi (chớp mắt)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.