Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 10: Thiện ác nghịch chuyển



Nước cờ này của Dương Minh không khiến An Vô Cữu bất ngờ.

Đối với hắn, trong tình huống số thanh máu xếp bét bảng, những người có giá trị vũ lực cao nhưng giá trị sống sót thấp chỉ có một công dụng mà thôi: trở thành vũ khí quyết đấu của hắn.

Có nhiều cách để tạo dựng phe phái – ngoài chiêu dụ thì còn có ép buộc nữa.

Bây giờ lợi thế trong trò chơi hầu như đều tập trung trong tay một mình hắn. Lưu Thành Vĩ đã thể hiện rõ mình ở phe nào, mà lúc nãy hắn cũng đã nói chuyện với Ueno trong hành lang, 80% người này cũng về phe hắn rồi.

Một người rụt rè nhát gan như Ueno lẽ ra phải là loại người mà Dương Minh coi thường nhất, nhưng hắn sẵn sàng gặp riêng cậu ta, khả năng cao là bọn họ có đường đỏ liên kết với nhau.

Nhưng cụ thể là ai yêu thầm ai, trước mắt vẫn chưa biết được.

Rõ ràng, Lão Vu và Thẩm Thích bị Dương Minh tùy ý đẩy lên sàn đấu khả năng cao không có quan hệ đường đỏ đường đen gì với hắn, mà nếu có cũng chỉ có thể là đường đen mà thôi.

Kể cả Thẩm Thích có phản bội, lựa chọn quyết đấu với Dương Minh, 2 thanh máu của Dương Minh cộng với 7 thanh máu của Lưu Thành Vĩ và 5 thanh máu của Ueno – tổng là 14 thanh máu – cũng đã gần gấp đôi số thanh máu của Thẩm Thích rồi.

Thẩm Thích là một kẻ thông minh, giỏi che dấu, anh ta sẽ không làm vậy.

“Sao vậy? Không muốn à?” Dương Minh bước một bước lại gần anh, “Đừng nói cậu cũng thương hại thằng này nhé? Thích gương mặt của nó à?”

Thẩm Thích nghe xong chỉ nhún vai, khẽ ngâm nga gì đó, đi ra khỏi góc tối.

Thấy anh ta bước ra, cảm xúc của An Vô Cữu dường như chẳng thay đổi chút nào.

Mặc dù bọn họ vừa dành thời gian với nhau ở phòng nghỉ lúc nãy, nhưng chỗ này nói chung vẫn là chiến trường sinh tồn, ngay cả bạn thân nhất cũng có lúc phải chạm trán nhau, nói gì đến người lạ mới chỉ gặp nhau lần đầu thế này.

Chơi kiểu an toàn không bao giờ sai cả.

Thẩm Thích bước qua An Vô Cữu vừa khó khăn đứng dậy, một lần lấy đà nhảy thẳng vào trong sàn đấu màu đỏ.

Khóe miệng của Dương Minh cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường khó có thể che giấu. Hắn nhìn gương mặt có vẻ ngây thơ, hiền lành của An Vô Cữu, đôi mắt lạnh xuống.

“Hôm nay sàn đấu thuộc về mày đấy.”

An Vô Cữu thong thả bước vào sàn đấu màu đỏ tươi, đứng đối diện Thẩm Thích. Sau khi nhận ra rõ ràng sự thật rằng sẽ không có ai giúp đỡ mình, thế mà cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặt nạ cơ khí Quan Âm kia vẫn là dáng vẻ từ bi như cũ. Thẩm Thích xoay đầu và vẫy vẫy tay, hết sức nghiêm túc khởi động toàn thân.

Ngược lại, An Vô Cữu chẳng làm gì cả.

“Lại đến lúc bị đánh.” Ngô Du khẽ than. Cậu nhìn 8 thanh máu còn nguyên trên đầu Thẩm Thích.

Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.

Bây giờ Ngô Du mới thật sự hiểu ý của Chung Ích Nhu. Nếu không quyết đấu mà chỉ dùng số thanh máu để phân thắng bại, có lẽ có ai đó sẽ sẵn sàng đặt cược 4 thanh máu lên người An Vô Cữu coi như mua một ân tình, bởi vì nếu An Vô Cữu thực sự mạnh như lời Dương Minh nói, có khi còn có thể thành lập một phe.

Nhưng nếu quyết đấu phải đánh nhau thật, phải bị thương, phải đổ máu, vì không ai có nhiều thuốc men cả nên tùy ý về phe cậu chỉ có nghĩa là tự rước họa vào người mà thôi.

Huống chi, bây giờ đối diện cậu là Thẩm Thích, Ngô Du tuyệt đối sẽ không vô cớ thành kẻ địch của anh ta.

“Có nhân vật nào khác muốn tham gia quyết đấu không?”

Hệ thống hỏi. Ngô Du quan sát bốn phía, chỉ có Lão Vu dường như muốn tham gia, nhưng vẫn cứ do dự mãi.

“Sau khi tham gia thì có thể đổi ý không?” Ngô Du hỏi câu này thay ông ta.

Hệ thống trả lời, “Chọn phe xong thì không thể đổi ý được, xin mọi người quyết định cẩn thận.”

“Đã hiểu, tôi không tham gia.” Ngô Du trả lời xong, thấy Lão Vu cũng đã thu chân về.

E là đường đỏ của ông ta nối với ai đó trong sàn đấu, nhưng nhìn thì chỉ có thể là nối với An Vô Cữu mà thôi.

Nhưng trong tình huống hiện tại, dù ông ta có muốn giúp đi chăng nữa thì phe địch cũng quá đông người, quyết đấu thể nào cũng thua mà thôi.

“Xác định không có nhân vật nào khác tham gia.”

Sau khi tuyên bố, khu vực quyết đấu được đóng lại. Thanh vũ khí lại xuất hiện trên đầu hai người, mà vận mệnh của hai người thì đang không ngừng thay đổi trong hình chiếu vuông nho nhỏ ấy. Mấy giây sau, hình ảnh dừng lại.

“Vũ khí cho vòng này là: Thẩm Thích: Trường đao; An Vô Cữu: gậy thép.”

Ngay lập tức, trước mặt bọn họ xuất hiện những mảnh dữ liệu màu xanh lam. Những mảnh vỡ này dần dần hợp nhất thành vũ khí tương ứng của mỗi người.

Thấy trường đao của Thẩm Thích, tay An Vô Cữu lại bắt đầu run lên, thậm chí cậu hô hấp cũng thấy khó khăn.

Lưu Thành Vĩ dưới đài chế giễu không thương tiếc, “An Vô Cữu, chi bằng mày cứ đứng đó để Thẩm Thích chém vài nhát đi, tiết kiệm năng lượng một chút, chứ không thì lát chắc mày cũng chẳng lết khỏi cái phòng này được đâu nhỉ?”

“Vòng quyết đấu này—”

Hai người cầm lấy vũ khí của mình.

Thánh Âm chưa tuyên bố bắt đầu xong, Thẩm Thích trong khu vực quyết đấu đã giơ hai tay lên thành động tác tạm dừng.

“Chờ một chút.”

Lần đầu tiên anh ta cất tiếng.

Hành động kỳ quái này khiến tất cả mọi người ở đây bối rối như lạc trong sương mù, nhưng chỉ Chung Ích Nhu mở to mắt.

“Tên này được đấy, đúng là không phải người câm thật.”

An Vô Cữu chẳng hiểu gì cả, nhưng Thẩm Thích đã bước đến trước mặt cậu rồi. Cậu hết sức đề phòng nhìn anh, nhưng bất ngờ là anh ta chỉ giang tay về phía cậu.

“Ôm một chút, ôm một chút.” Giọng điệu của Thẩm Thích sau lớp mặt nạ mang theo chút ý cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe, khiến An Vô Cữu bỗng chẳng nói nên lời, “Hữu nghị là nhất, thi đấu là thứ hai.”

Cả cơ thể bị thương của cậu cứ thế được Thẩm Thích nhẹ nhàng ôm lấy. Đối phương cao hơn cậu một cái đầu, mà khi đôi tay ấy vòng qua người cậu thì cậu liền lọt thỏm trong lòng của anh. Anh còn dùng bàn tay đeo găng màu đen vỗ nhẹ sau lưng cậu.

Lúc đầu vẫn rất bình thường.

Sau đó đột nhiên lại không đúng lắm.

Trong nháy mắt đó, trái tim của An Vô Cữu bỗng nhói lên một cơn đau kịch liệt hơn tất cả những cơn đau cậu từng trải qua – như thể trái tim của cậu bỗng bị một chiếc cưa sắc nhọn thọc vào, xoay tròn, phá tan nát trái tim thành một đống máu thịt bầy nhầy lẫn lộn vậy.

Giọng của Thẩm Thích vẫn quanh quẩn bên cậu như một bóng ma.

“Tôi sẽ tốc chiến tốc thắng.”

Lồng ngực cậu như bị thứ gì hung ác xé toạc ra, nội tạng bên trong lộ ra sống động trong không khí. Cơn đau này hoàn toàn khác với vết thương ở cổ tay trước đó – cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn đau một, giống như cơn đau của một người sống vậy.

Nhìn biểu tình bất thường của An Vô Cữu, Thẩm Thích bối rối một lúc.

Nhưng cũng chỉ vài giây mà thôi.

Chỉ trong vòng nửa giây sau khi An Vô Cữu chìm vào cơn đau, anh ta – người vừa thân thiện ôm ấp cậu lúc trước – liền quyết đoán tung ra một đòn đánh lén. Chuôi dao dài của anh ta mạnh mẽ chém vào cổ tay không bị thương của An Vô Cữu.

Cảm giác đau đớn và phản ứng của cơ bắp khiến thanh thép trong tay An Vô Cữu rơi xuống. Mũi chân của Thẩm Thích hất một cái, thanh thép bật ngược lên và bị anh cầm trong tay, sau đó anh liền ném nó về phía sau.

“Choang” một tiếng, thanh thép đáp xuống một chỗ An Vô Cữu không thể nào với tới được.

Sau khi đoạt xong vũ khí, dường như mỗi một động tác tiếp theo của Thẩm Thích đều bức An Vô Cữu đến đường cùng. Đá ngang đá dọc mấy chiêu, thanh máu trên đỉnh đầu của An Vô Cữu nhanh chóng tụt xuống.

“Sao có thể lợi hại như vậy chứ.” Ueno khẽ nói.

“Kỳ lạ thật…” Trong khi mọi người đang kinh ngạc cảm thán, đứng cách màn sáng màu đỏ tươi, Chung Ích Nhu lại lộ vẻ trầm tư, “Chiến đấu ác liệt như vậy, tại sao cậu ta không dùng đao?”

Tuy Thẩm Thích ra chiêu rất nhanh, nhưng kiểu đánh của anh không giống kiểu đánh trí mạng của Lưu Thành Vĩ chút nào, mà có vẻ anh cũng không muốn lấy mạng An Vô Cữu.

Cơn đau khiến cơ thể An Vô Cữu trở nên chậm chạp. Cậu bị ép phải liên tục lùi về sau, khó khăn thở dốc. Không rõ vì sao, rõ ràng lúc trước cậu bị Lưu Thành Vĩ đánh lại chẳng cảm thấy đau chút nào.

Miệng vết thương lúc trước lại chảy máu một lần nữa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn.

Chịu đựng cơn đau dữ dội như bị xé nát trái tim, An Vô Cữu cố gắng đỡ đòn, nhưng một tay không bằng cả hai tay. Cậu dùng mắt ước chừng khoảng cách mà không quay đầu lại. An Vô Cữu đoán rằng mình sắp bị bức đến tường ánh sáng rồi.

Một khi thật sự dựa lưng vào bức tường ánh sáng này, cậu sẽ không còn một đường sống nào nữa.

An Vô Cữu giơ tay nắm lại thành quyền, Thẩm Thích đã chuẩn bị sẵn liền thu chân tiếp chiêu, nhưng sau đó lại đá vào khoảng không – đấy chỉ là một đòn giả của An Vô Cữu mà thôi. Bụng anh bị An Vô Cữu đá trúng, mà trong khoảnh khắc ra chiêu ngắn ngủi đó đối phương đã lách người thoát đi, vọt đến phía sau Thẩm Thích.

Đột nhiên, cổ anh bị An Vô Cữu kẹp từ sau bằng một cánh tay, nhưng sức mạnh của cánh tay này lại lớn hơn anh ta tưởng rất nhiều. Trong chốc lát, anh cảm thấy như thể đang nghẹt thở, “Chờ đã, chờ đã, tôi không thở được! Khụ! Khụ khụ…”

Chẳng lẽ tay trái cũng là xương máy móc?

An Vô Cữu không để ý, mùi máu tươi tỏa ra nồng nặc trong không khí. Cậu dùng một chân đá tay phải của Thẩm Thích khiến anh buông tay. Trường đao rơi xuống đất, tiếng kim loại ong ong vang lên.

An Vô Cữu đoán Thẩm Thích sẽ thúc cùi chỏ vì anh ta cũng không phải loại người có nhiều sức mạnh, vậy nên cậu lùi lại một bước để chuẩn bị trực tiếp kéo Thẩm Thích xuống, nhưng cậu không ngờ Thẩm Thích lại nắm lấy tay trái của mình kéo cậu qua vai, sau đó đập mạnh An Vô Cữu đang bị thương nặng xuống đất.

Nhưng cậu không có tay nào khác để cản đòn phản công của Thẩm Thích cả.

Cú ngã khiến toàn bộ cơ thể cậu phát ra âm thanh rung chuyển như kim loại, màng nhĩ như sắp vỡ ra. Trái tim của An Vô Cữu lại một lần nữa nhói đau dữ dội.

Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.

“Thanh máu chỉ còn một mà thôi.” Ueno nhìn, toát mồ hôi lạnh. Cậu ta cầu nguyện bản thân mình sẽ không bao giờ phải bước vào cái sàn quyết đấu đáng sợ này. “Sắp về không rồi.”

Đòn phản kích tiếp theo…

Cách bọn họ gần nhất là trường đao của Thẩm Thích.

Nhưng ý tưởng này cũng đồng thời được Thẩm Thích nhận ra. Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngay lúc An Vô Cữu nghiêng người qua duỗi tay lấy thì liền lập tức nắm lấy mái tóc dài của cậu, tay còn lại nhặt trường đao lên.

Cổ tay Thẩm Thích xoay vài vòng, mái tóc đen dài màu mực như cây dây leo bò lên cổ tay anh. Anh mạnh mẽ túm lấy mái tóc cậu, kéo An Vô Cữu chúi thẳng vào trong lòng mình.

Lồng ngực của anh như chân trời to lớn, trái tim của An Vô Cữu là vầng mặt trời cận kề cái chết, nó đang cuồng nhiệt và sống động đập lên từng nhịp.

Cố gắng đập lên tiếng vang cuối cùng.

Chẳng lẽ An Vô Cữu thật sự là một người bình thường yếu ớt?

Đã là thanh máu cuối cùng, thôi thì dứt khoát một chút vậy.

Anh giơ trường đao của mình lên.

Nhưng giây tiếp theo, trường đao trong tay và người trong lồng ngực…

Đều không thấy đâu cả.

Cổ tay đau nhói, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cổ tay của Thẩm Thích lập tức bị bẻ trật khớp. Một giây sau, anh cảm thấy cánh tay trái đang bị quấn chặt bỗng được thả lỏng.

Mái tóc dài đang bị anh nắm chặt trong tay cũng đồng thời bị cắt mất.

Ngẩng đầu lên, Thẩm Thích thấy cái tên suýt nữa đã bị bức đến bước đường cùng đã nhảy về một khoảng cách an toàn. Đối phương đang nhướng mày, mái tóc tung bay hơi che khuất khuôn mặt cậu.

Anh nghe thấy tiếng khóc nức nở, thấy khóe mắt người đó hoen đỏ vì nước mắt, mạch máu dưới da cậu căng lên, và cần cổ bị nhuốm đỏ rực biến bông hoa mẫu đơn bên cổ thành màu phấn hồng.

Sao cậu ấy lại khóc?

An Vô Cữu rơi lệ thật sự rất đẹp. Giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khóe miệng, chảy đến vết máu, môi và cằm cậu tái nhợt – mọi thứ đều rất phù hợp thị hiếu, ngay cả hàng lông mày đang cau lại cũng mang lại một cảm giác mong manh tinh xảo.

“Đau… lắm.” Cậu chậm rãi mở miệng, từ từ nâng mu bàn tay trái lên quẹt đi nước mắt của mình.

Thẩm Thích bây giờ mới cảm thấy cơn đau kịch liệt ở cổ tay, nhưng anh lại không hề buông tay, những ngón tay của anh vẫn nắm chặt phần tóc đứt lìa của An Vô Cữu.

“Đau chết mất.”

Chỉ là ba chữ mà thôi, nhưng giọng điệu của cậu đã hoàn toàn thay đổi.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhận ra có gì đó không đúng.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ kia điên cuồng như nụ cười của một nhân vật phản diện □□□. Cậu cầm trong tay trường đao vốn là của Thẩm Thích, mũi dao nhắm thẳng vào yết hầu của anh.

“Thích tóc của tôi đến vậy ư?”

“Tặng cho anh làm kỷ niệm đấy.”

An Vô Cữu bất ổn bật cười, cười đến không dừng lại được, mái tóc xõa tung che đi nửa đôi mắt.

Tiếng cười này lại dường như chẳng giống một tiếng cười chút nào – là tiếng móng tay cào vào kim loại thì đúng hơn, khiến người ta sởn tóc gáy.

Sự thay đổi này không làm Thẩm Thích ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn thấy hơi vui vẻ. Anh nhìn chằm chằm An Vô Cữu, thấy cằm cậu nhỏ máu.

Là chảy máu mũi.

An Vô Cữu cũng nhận ra điều này. Cậu dùng mu bàn tay lau đi máu đang chảy xuống, máu đỏ cứ thế quệt lên mặt, nhưng cậu vẫn đang cười, “Xin lỗi, cứ kích động là tôi lại bị thế đấy.”

Sau đó, nụ cười của cậu trong nháy mắt bỗng dừng lại. Cậu dùng ngón trỏ dính máu của tay trái lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt. Giọng cậu hết sức dịu dàng, thậm chí còn hơi có vẻ lấy lòng của kẻ yếu đã quen nịnh nọt.

“Nhân tiện, anh thấy dáng vẻ hiền lành của tôi thế nào? Vẫn còn thích hả?”

Cậu nâng cổ tay lên.

Những người bên ngoài ngưỡng cửa đấu tranh nín thở trước động tác ngập tràn sát ý này.

Giây tiếp theo, mũi đao khiêu khích cắt đứt sợi chỉ, cúc áo của Thẩm Thích cũng rơi xuống. Chiếc cúc dính máu lăn đến bên chân An Vô Cữu.

“Tôi ghét lắm. Kỳ thật đấy, sao tôi lại có thể trở thành như vậy được nhỉ?”

Nụ cười trên mặt cậu ngưng lại. Cậu hít sâu một hơi không khí tanh ngọt, thổi bay sợi tóc che khuất tầm mắt mình, “Có lẽ là mắc bệnh rồi.”

Nói xong, An Vô Cữu dùng hàm răng cắn một đầu sợi chỉ, giằng co dữ dội, vô cảm kéo chặt chỉ khâu vết thương. Máu chảy dài trên cánh tay trắng nõn, nhỏ từng giọt từng giọt trên mặt đất.

Nhưng cậu thậm chí còn chẳng cau mày.

“Tôi tốn một vạn đồng thánh đấy, may lại thì đắt lắm.” An Vô Cữu nhìn chằm chằm miệng vết thương, lẩm bẩm tự nói.

Thẩm Thích nhìn chằm chằm cậu.

Người này ngoài đời so với trong tưởng tượng của mình thì không giống nhau lắm.

Anh vẫn muốn thử. Nhưng anh chưa kịp đưa chân ra thì động tác tiếp theo của anh đã bị An Vô Cữu đoán được.

“Lát nữa đánh.” Cậu cũng làm động tác dừng lại, sau đó dùng tay trái kéo tóc như đang sửa sang hình tượn. Sau đó cậu tiến về phía trước vài bước, nhìn đám người đang cách một tấm màn sáng màu máu nhìn mình, lau khóe miệng bằng mu bàn tay nhuốm máu và nở một nụ cười mà tự cậu cho là thân thiện, “Có điếu thuốc không?”

Tất cả mọi người đều sững người.

An Vô Cữu trước mắt bọn họ cứ như là một người hoàn toàn khác vậy.

Khuôn mặt đã không còn bình tĩnh vĩnh viễn như trước nữa, bây giờ nó tràn ngập vẻ sinh động kịch tính. Cậu đang cầm sợi chỉ nhuốm máu trên đầu và xin thuốc lá như một kẻ điên trong tình thế sinh tử vậy.

Nhưng mà khuôn mặt, cơ thể của cậu vẫn không hề thay đổi – cậu vẫn là An Vô Cữu như trước, ngay cả trí nhớ cũng vẫn giống y lúc trước.

Ueno, người đang ở gần khu vực quyết đấu nhất, không hiểu sao lại bị cậu làm cho sợ hãi. Cậu ta lùi lại nửa bước, ấp úng trả lời, “Không, không, anh An.”

Đôi mắt quét qua đám đông, vẻ thất vọng xuất hiện trên gương mặt của An Vô Cữu, “Không ai có ư…” Cậu mím miệng, “Còn mấy cái điện tử thì sao? Amphetamine? Nếu thật sự không có, bơ cacao thay thế cũng được.”

Chung Ích Nhu nhận ra tốc độ nói của cậu không giống lúc trước – bây giờ cậu nói chuyện hết sức trôi chảy.

Im lặng lùi về phía sau là đáp án duy nhất mà An Vô Cữu nhận được. Hết sức chán nản, cậu bực bội trợn mắt, “Không đổi được à, đám nghèo khó này…”

Chưa nói xong, An Vô Cữu đã đột nhiên xoay người né đòn của Thẩm Thích như thể có khả năng tiên tri vậy.

Thanh thép tàn nhẫn đập lên bức tường ánh sáng. Những mảnh dữ liệu vỡ vụn bật ra như thủy tinh nổ tung vậy, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như cũ.

Đến bây giờ, An Vô Cữu cuối cùng mới nhìn thẳng vào đối thủ trước mặt mình.

Cậu giơ tay đỡ đầu như thể vừa nhớ ra cái gì, đi về phía Thẩm Thích, “Ồ, suýt nữa là tôi quên mất, anh vừa mới bảo tôi muốn tốc chiến tốc thắng đúng không?”

Khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đào hoa của An Vô Cữu cong thành hai vầng trăng non. Cậu đi đi lại lại sau lưng Thẩm Thích, ghé sát vào tai trái của anh thì thầm giải thích, “Xin lỗi, não tôi có vấn đề, nó hoạt động không tốt lắm.”

Ý cười trong giọng nói của cậu khiến người ta sởn tóc gáy.

Giây tiếp theo, An Vô Cữu bước đến sau lưng Thẩm Thích, dí mũi dao vào sống lưng anh, sau đó hỏi một câu không liên quan chút nào với biểu cảm trẻ con trên mặt cậu, “Nhân tiện, mọi người đã từng xem phim kinh dị chưa?”

“Tôi thích xem lắm, đặc biệt là xem ở rạp chiếu phim mô phỏng thực tại, kích thích cực kỳ, mọi người có thể cảm thấy như là con quỷ kia thật sự ở sau lưng mình ấy.” An Vô Cữu còn rùng mình một cái, cứ như thể nghĩ về nó là thấy sợ rồi.

“Này anh đeo mặt nạ,” Cậu đưa ngón tay ra, đầu ngón tay chầm chậm lướt trên vai phải của Thẩm Thích, “Anh biết… cái kỹ xảo mà phim kinh dị lần nào cũng dùng để hù dọa người xem là cái gì không?”

Toàn bộ phòng quyết đấu đều im lặng đến kỳ cục.

An Vô Cữu lại gần tai phải của Thẩm Thích, tự trả lời câu hỏi của mình.

“Jump scare.”

Nói xong, An Vô Cữu đột nhiên giơ hai tay lên giả vờ dọa, kêu một tiếng bắt chước dã thú, nhưng cậu làm chẳng đáng sợ chút nào, thậm chí lại còn hơi đáng yêu.

Thẩm Thích đương nhiên chẳng bị cậu dọa gì hết.

“Thế nào?” An Vô Cữu bước từng bước vòng lại về trước mặt Thẩm Thích, hai tay chắp sau lưng, “Tôi học giống không?”

“Giống cái gì?” Thẩm Thích ủ dột hỏi.

An Vô Cữu cười, “Giống cú đánh lén vừa nãy của anh ấy, có đúng là rất đáng yêu hay không? Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai đánh lén đáng yêu như vậy.”

Kiểu jump scare phiên bản trẻ con này.

Cậu không khỏi bật cười giống – như một đứa bé bị diễn viên xiếc chọc cười vậy. Tay cầm vũ khí của cậu rũ xuống không phòng bị, vừa cười vừa nói với Thẩm Thích, “Vì anh đã đáng yêu như vậy, nên tôi sẽ dạy anh…”

Đúng vào lúc mọi người đang không biết nên phản ứng thế nào, nụ cười của An Vô Cữu lập tức biến mất.

“…đâu mới là jump scare thật sự.”

Một tia sáng lạnh lóe lên, trường đao màu bạc tấn công bằng một sức mạnh hoàn toàn không thể đấu lại và một tốc độ không thể kiểm soát được.

Cậu giơ tay, tàn nhẫn chém vào đầu Thẩm Thích.

Một vết nứt.

Vết nứt vỡ tan tành.

Bang—

Mặt nạ Quan Âm giả được sản xuất bằng vật liệu sinh hóa và máy móc bị vỡ thành hai nửa rơi xuống đất, cùng lúc đó một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú cũng lộ ra.

An Vô Cữu nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ánh lên niềm vui bất ngờ, nhưng biểu tình của cậu lại hết sức vô tội.

“A, dọa anh sợ rồi ư?”

“Ngại quá, chỉ là kể từ lần đầu nhìn thấy anh, tôi vẫn luôn tò mò rốt cuộc anh trông thế nào mà thôi.”

Mái tóc đen ngắn rối lên vì màn đọ sức của anh bết vào trán, nước da của anh hơi tối hơn da An Vô Cữu, đường nét trên mặt thanh tú và sắc sảo. Một viên hồng ngọc nhỏ như giọt máu được khảm giữa lông mày của anh, đôi khuyên tai san hô trên vành tai của anh lung lay. Cả người anh toát lên một cảm giác ngoại quốc mạnh mẽ.

Nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt kia – màu của con ngươi của anh nằm giữa tsavorite và topaz, là một màu xanh lam trong suốt và huyền ảo.

Nhân loại thường thích điêu khắc những vị thần mình tôn thờ thành dáng vẻ như vậy.

Khóe miệng cong lên, An Vô Cữu liếc Thẩm Thích vẫn đang nắm chặt mái tóc dài kia như cũ. Mũi đao lóe lên ánh sáng lạnh chậm rãi vuốt lấy đường cong sườn mặt của Thẩm Thích, giống như đang cọ lấy mặt anh vậy.

“Đối với người Trung Quốc, việc có đi có lại rất quan trọng. Anh lấy tóc của tôi…”

“…có phải là nên đưa tôi một đôi mắt hay không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đã nói là soái ca mà.

Đề phòng trường hợp mọi người biến thành cá vàng nhỏ, tôi xin nói lại rằng Vô Cữu không có hai nhân cách, cậu ấy chỉ có một nhân cách nhảy liên tục giữa thiện và ác hết lần này đến lần khác vì những hoàn cảnh do người khác tạo nên. Có độc giả đã so sánh cậu ấy với chứng rối loạn lưỡng cực, tôi nghĩ là khá phù hợp – mặc dù xảy ra thay đổi khá lớn, người ấy vẫn là bản thân họ mà thôi.

Nếu bạn không hiểu trận quyết đấu lắm, không hiểu đường đỏ đen liên quan gì đến kết quả giá trị sinh tồn cuối cùng thì có thể đọc lại quy tắc trò chơi một lần nữa, lúc đó bạn sẽ hiểu rõ.

Tôi nghĩ không nên phân rõ trắng đen, trắng đen sẽ khiến mọi người hiểu lầm. Một độc giả trong phần bình luận nói đúng – cậu ấy là một người thông minh tốt bụng thường xuyên hắc hóa, không tự chủ được. Vấn đề trí nhớ nên được hiểu thế này – chẳng lẽ mẹ bạn lại có những ký ức khác nhau lúc mẹ bạn nói bạn ngoan và lúc mẹ bạn nói bạn không ngoan ư?

Fanart Thẩm Thích của cảnh này nè:

chapter content

Fanart được xin bởi page Ổ kẹo hoa quế nhà Trĩ Sở trên facebook nha!:3 U là trời fan art đẹp xỉuuuuuuu!

Thông tin artist: 鱼酒枝 – Weibo: https://weibo.com/u/3148565944


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.