CHƯƠNG 12: NHỚ NHUNG
Cổ Thiên Thương nghiêm mặt, mưa gió sắp tới, sương giá lạnh lẽo, tờ giấy trong tay bị siết thành bột mịn tiêu tán trong không khí ngưng trệ.
Mộc Huyền căng thẳng đứng bên cạnh, cố gắng đè thấp hô hấp. Thật ra lúc này hắn hận chính mình không thể mất luôn hô hấp. Ảnh công tử thật sự hại chết hắn rồi, ngươi muốn đi thì đi, Bảo chủ nhất định sẽ phái người hộ tống ngươi, tại sao phải thừa dịp Bảo chủ vắng mặt mà chạy suốt đêm cơ chứ? Ngươi chạy thì thôi, tại sao lại chạy trong buổi tối ta làm nhiệm vụ? Còn khiến ta hôn mê! Mộc Huyền khóc không ra nước mắt.
Tuy Bảo chủ thường ngày lạnh lùng, lúc bọn họ hành sự bất lực cũng sẽ âm trầm khiến người ta phát run, nhưng chưa có lần nào kinh khủng như vậy, quả thật đông chết người.
“Bảo chủ, có cần thuộc hạ dẫn người tìm Ảnh công tử về không?”. Dương Lăng Tiêu phá vỡ bầu không khí giá lạnh.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cổ Thiên Thương lướt qua bốn người đang cúi đầu không dám thở mạnh phía dưới, lặng yên một hồi rồi nhìn mớ bột phấn trong tay. “Không cần”
Nếu hắn đã nói rõ thì mình cũng không nên cầu hắn ở lại. Hắn nói sẽ về thì nhất định trở về, mình phải tin tưởng hắn. Tuy hắn làm vậy khiến mình rất tức giận, nhưng mình cũng hiểu suy nghĩ của hắn, hắn không muốn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của mình. Huống hồ với tình hình hiện tại, vẫn không nên trắng trợn tìm hắn thì hơn. Nếu lão tặc Võ thừa tướng kia biết mình coi trọng hắn thì hắn sẽ trở thành đối tượng săn đuổi. Vì an toàn của hắn, mình nên tạm thời rời xa hắn mới tốt.
Có điều…
“Nhật, Nguyệt”
“Có thuộc hạ”. Hai ám vệ thất trách tối qua cùng đáp lời.
“Các ngươi đi tìm Ảnh, ở trong bóng tối bảo vệ hắn”
“Vâng”
Hai người âm thầm lau mồ hôi lạnh. May mắn Bảo chủ khoan dung, nếu không bọn họ cũng khó ở bên cạnh Bảo chủ nữa. Hai người lên tiếng đáp lời, sau đó trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Lại một trận yên lặng, sắc mặt Cổ Thiên Thương dễ nhìn hơn một chút, trầm giọng phân phó. “Các ngươi chuẩn bị lên đường đi, giữ nguyên kế hoạch quay về bảo”
Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên nhẹ nhõm vì được cứu. “Vâng, Bảo chủ”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cổ Thiên Thương, bình minh còn chưa lộ rõ, yên tĩnh không có chút thanh âm. Cổ Thiên Thương siết chặt mảnh vụn trong tay, ánh mắt nhu hoà nhìn xa xăm.
Ảnh.
Người kia sáng như trăng, trong như suối, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chiếm lấy trái tim lạnh băng của hắn, khiến hắn hiểu được ấm áp và nhu tình. Hắn cuối cùng cũng biết vì sao phụ thân lại cưng chiều mẫu thân như thế, bởi vì người kia là người ngươi muốn quý trọng, là ràng buộc vĩnh viễn trong lòng.
Ảnh.
Bây giờ ngươi đang ở đâu? Có phải ngươi cũng nhớ đến ta không? Nếu phát bệnh thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của hắn, trong lòng Cổ Thiên Thương lại đau đớn.
Cũng may Giang Ngọc Nhan đi theo, y thuật của Giang Ngọc Nhan có thể tin. Sự khôn khéo xảo quyệt của Giang Ngọc Nhan cũng là lá chắn rất tốt, bảo đảm Ảnh sẽ không bị người khác lừa dối.
Võ công của Ảnh chỉ kém hơn mình một chút, rất ít người có thể thắng được hắn. Đây cũng là nguyên nhân khiến mình thoáng yên tâm.
Ảnh, ngươi rốt cuộc là ai? Ngay cả thám tử của Cổ gia bảo cũng không tra được lai lịch của ngươi, cứ như là trên trời rớt xuống. Nhưng mặc kệ ngươi là ai, ta cũng không buông ngươi ra.
Chừng nào chúng ta mới có thể gặp lại?
Nhớ đến sự nhiệt tình và trúc trắc tối qua của Bạch Sơ Ảnh, còn có chút tò mò trẻ con, vẻ mặt Cổ Thiên Thương không tự chủ được nhu hoà, cánh môi hơi mỏng cũng cong lên.
…
“Nhìn gì vậy?”
“Không có gì”. Bạch Sơ Ảnh buông rèm cửa xuống, quay đầu nhìn Giang Ngọc Nhan.
“Nhớ hắn hả?”. Giang Ngọc Nhan ái muội nháy mắt mấy cái.
Hôm đó bọn họ nghỉ ngơi trong rừng một chút, sau đó đi dọc theo quan đạo, không bao lâu sau thì đến một trấn nhỏ. Ngay cả ngựa đều không có, thân thể Bạch Sơ Ảnh lại như vậy, nếu không tới đây thì bọn họ không mệt chết mới là lạ.
Hai người vào trong trấn thuê xe ngựa, mua quả khô, đồ ăn vặt, nước và bánh ngọt cho nam nhân mang thai ham ăn kia rồi lên đường. Hiện tại đã là ngày thứ năm, dọc đường lúc đi lúc nghỉ, gặp được thành trấn thôn xóm thì lấp đầy bụng, ngủ thật ngon, hôm sau lại tiếp tục đi gấp.
Mấy ngày nay Bạch Sơ Ảnh rất yên lặng, đa số thời gian ngồi trên xe đều lật tới lật lui thanh kiếm mà xem không biết chán, thời gian còn lại thì ăn bánh, hoa quả và uống nước. Hôm nay Bạch Sơ Ảnh kéo rèm xe lên nhìn bên ngoài một hồi lâu nên Giang Ngọc Nhan đoán hắn đang nghĩ tới Cổ Thiên Thương. Nhớ tới tình cảnh mập mờ lần đầu tiên hai người gặp nhau, Giang Ngọc Nhan không nhịn được rùng mình, buồn nôn. Trên đời này thật sự có người nhất kiến chung tình, Giang Ngọc Nhan cảm thán.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu, ánh mắt vững vàng, không hề ngượng ngịu. Bạn đang
Giang Ngá»c Nhan Äã quen vá»i tÃnh tình của hắn, không tá» ra gì thêm mà cÅ©ng nhìn ra ngoà i cá»a sá». âCòn bao lâu nữa má»i Äến?â. Má»i ngà y Äá»u Äi, Än, ngủ, rá»i lại Äi, Giang Ngá»c Nhan Äã thấy chán.
âMá»t thángâ. Lúc trÆ°á»c mình dá»c theo con ÄÆ°á»ng nà y xuá»ng núi, chắc là còn khoảng má»t tháng lá» trình.
âMá»t tháng!â. Giang Ngá»c Nhan che trán than vãn, nhÆ°ng không thá» là m gì.
â¦
âBảo chủâ
DÆ°Æ¡ng LÄng Tiêu khom lÆ°ng ÄÆ°a thÆ° cho Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng. Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng má» ra nhìn thoáng qua, trên mặt hÆ¡i thả lá»ng. DÆ°Æ¡ng LÄng Tiêu nhìn mặt Bảo chủ thì biết Nháºt Nguyá»t Äã tìm Äược Ảnh công tá», tất cả Äá»u mạnh khoẻ, vì váºy hắn cÅ©ng yên tâm.
âBên kia có Äá»ng tÄ©nh gì không?â
âTạm thá»i không cóâ
âỪâ. Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng gấp lại thÆ°, bá» và o trong há»p nhá». âHoà ng thượng thì sao?â
âHoà ng thượng cÅ©ng mạnh khoẻ, hắn nhắn Bảo chủ hà nh Äá»ng cẩn tháºn. Ba ngà y trÆ°á»c Thái tá» Äã rá»i kinh, bảo rằng sẽ xem tình hình rá»i gặp ngà iâ
âVáºy à . Thái tá» cÅ©ng nên rèn luyá»n, có Äiá»u lần nà y hắn ra ngoà i, lão tặc há» Võ nhất Äá»nh không dá» dà ng buông tha, Äây là cÆ¡ há»i tá»t hiếm thấyâ. Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, tà má» lãnh khá»c.
âBảo chủâ. DÆ°Æ¡ng LÄng Tiêu do dá»± không biết có nên nói tiếp hay không.
âCó chuyá»n gì cứ nói, không cần ấp a ấp úngâ
âVângâ. DÆ°Æ¡ng LÄng Tiêu nuá»t nÆ°á»c bá»t. âLiá» u tiá»u thÆ° Äã Äến Giang thà nh, nói nà ng á» tá»u lâu chá» ngà i cùng vá» Cá» gia bảoâ
Vừa nghe Äến ba chữ Liá» u tiá»u thÆ°, mặt Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng Äã trầm xuá»ng. Nữ nhân tháºt phiá»n, vẫn là Ảnh của hắn tá»t nhất.
Vừa nghÄ© tá»i Ảnh, vẻ mặt Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng liá»n dá»u xuá»ng, nhÆ°ng nghÄ© Äến nhiá»u ngà y không thấy hắn, sau nà y có khi còn lâu hÆ¡n, trong lòng Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng bất giác thá» dà i.
DÆ°Æ¡ng LÄng Tiêu nhìn vẻ mặt Bảo chủ thì biết hắn nhất Äá»nh Äang nhỠẢnh công tá», chá» có Ảnh công tá» má»i khiến Bảo chủ lá» ra dáng vẻ vừa vui vừa phiá»n muá»n nhÆ° váºy.
Tuy Cá» gia bảo trên giang há» không thuá»c Hắc Äạo hay Bạch Äạo, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng là thiên hạ Äá» nhất nên không ai dám coi thÆ°á»ng. Tháºt ra ngÆ°á»i trong giang há» không hẹn mà cùng phân loại Cá» gia bảo thà nh Bạch Äạo, tuy Cá» gia bảo luôn là m viá»c má»t mình và chÆ°a từng tham gia các cuá»c tụ há»p của Bạch Äạo.
Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng là ÄÆ°Æ¡ng gia của Cá» gia bảo, tuy lãnh khá»c nhÆ°ng anh tuấn cao lá»n, là Äá»i tượng tá»t nhất của nữ nhân giang há». ThÆ°á»ng xuyên có những cô nÆ°Æ¡ng xinh Äẹp to gan tá»± tìm tá»i Cá» gia bảo, hi vá»ng có thá» nhìn thấy Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng, khiến hắn nhất kiến chung tình vá»i mình rá»i hai bên cùng kết thân. NhÆ°ng Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i không hiá»u phong tình, khách Äến sẽ Äược Cá» gia bảo chu Äáo Äón tiếp nhÆ°ng chÆ°a ai có thá» nhìn thấy táºn mặt Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng. Äiá»u nà y khiến các nà ng ghi háºn mà không thá» phát tác, cuá»i cùng không thá» là m gì ngoà i tức giáºn ra vá».
Liá» u Y Y là biá»u muá»i bà con xa vá»i Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng, con gái của Binh bá» thượng thÆ° Liá» u Thanh, Äược nuông chiá»u tuỳ hứng, không biết lý lẽ. Từ nhá» nà ng Äã thÃch Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng, á»· và o thân pháºn Äặc biá»t mà tìm cÆ¡ há»i dây dÆ°a không buông, không ÄỠý Äến nam nữ thụ thụ bất thân và rà ng buá»c lá» nghi.
Cá» Thiên ThÆ°Æ¡ng cá»±c kì chán ghét nà ng, nếu không phải mẫu thân che chá» nà ng, nếu không phải nà ng là con gái của Binh bá» thượng thÆ° thì hắn Äã sá»m chá»nh nà ng má»t phen. Mặc dù hắn không thÃch kết oán vá»i nữ nhân nhÆ°ng nữ nhân nà y quả tháºt Äáng ghét.