Thiên Khải và Nguyệt Di thấy Tử Hàm tức lên, đều cười cậu: Đúng là con nít.
Tử Hàm càng nghe càng giận, Thiên Khải Nguyệt Di đều tới dỗ cậu. Nguyệt Di đến trước khuyên cậu:
“Tử Hàm, đừng nóng giận. Lão Thượng quân lấy mất của ngươi cũng không sao, ta còn rất nhiều, chúng ta cùng ăn nha.”
Nói rồi đưa cho Tử Hàm một cái bánh Hà Hoa tô cậu vừa ý nhất. Tử Hàm nghe mùi Hà Hoa tô, nước miếng suýt chút chảy ra. Miệng giật giật, lúc sắp mở ra lại ngậm chặt, mặt tiện đà khôi phục bình tĩnh, vẫn luôn khắc chế không liếc qua: Ta không thể dễ dàng nhận thua, kiên trì tiếp thôi. Phải để người ta biết rằng tiểu thần thú ta cũng có sĩ diện chứ!
“Tiểu thần thú cũng biết tức nữa hả?” Thiên Khải thấy thế, cứ trêu cậu mãi: “Bản tôn đã để ngươi bị đói bao giờ đâu?”
Nguyệt Di nghe Thiên Khải nói vậy liền đưa điểm tâm tới bên miệng Tử Hàm, nói: “Phải đó phải đó. Nè, cái này ngon lắm, không phải ngươi thích món này nhất sao!”
Thấy Tử Hàm hất mặt qua chỗ khác, Thiên Khải nháy mắt với Nguyệt Di, cố tình kéo cao giọng nói: “Tử Hàm động lòng thì tới đây, nếu còn không qua, ta không dám chắc điểm tâm……”
Thấy Tử Hàm hoảng hốt, Thiên Khải lập tức nói:
“Nguyệt Di, Hà Hoa tô ngon như vậy, nếu tiểu thần thú không thích thì chúng ta cứ chia nhau, vừa hay ta cũng đang đói.”
Nguyệt Di lập tức ngầm hiểu nói: “Được thôi, Thiên Khải.” Rồi lấy lại Hà Hoa tô vừa đưa tới bên miệng Tử Hàm.
Tử Hàm nghĩ: Đây là của hời ngàn năm có một! Lập tức hốt hoảng:
“Đừng mà, Thần tôn, Nguyệt Di Nữ quân.” Nói rồi liền vọt tới, một phen đoạt lấy Hà Hoa tô trong tay Nguyệt Di nhét vào miệng.
Thiên Khải và Nguyệt Di đều bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt Tử Hàm phồng lên vì bánh như con sóc tham lam.
Sau khi ăn uống no say, Thiên Khải liền giúp Nguyệt Di chép kinh thư.
Lúc nửa đêm.
Tầm mắt Nguyệt Di thấy Thiên Khải lắc cổ, tưởng hắn chép mỏi rồi, nói:
“Thiên Khải, huynh mệt thì đừng chép nữa. Cũng không còn sớm, vẫn nên sớm về Thái Sơ Điện đi.”
“Không được, nếu đã nói giúp muội, bản tôn há có thể nuốt lời?” Tất nhiên không phải Thiên Khải chỉ ra vẻ, đã nói là giúp nàng thì sao bỏ dở nửa chừng được. Huống hồ đây vốn chính là phạt hắn, chẳng qua là Nguyệt Di ôm hết thôi. Cũng do mình nhất thời tức giận, sao có thể thật sự để cô bé Nguyệt Di xinh đẹp như vậy thật sự viết những phép tắc đó chứ. Thế nhưng Thiên Khải kiêu ngạo của chúng ta sẽ không bao giờ nói ra đâu.
“Huynh xem.” Nguyệt Di chỉ chồng giấy khổng lồ kia nói: “Không phải huynh đã giúp ta rất nhiều rồi sao. Ta rất cảm kích huynh, sao có thể để huynh viết cả đêm được chứ?” Nói rồi lấy đi cây bút của Thiên Khải.
Thiên Khải nghe Nguyệt Di kiên quyết như thế, cố tình lấy thân phận Chân Thần ra: “Nào có đạo lý giúp một nửa là đi? Nguyệt Di, lời của Chân thần là Thiên Đạo, muội muốn bản tôn……”
Nguyệt Di lập tức che miệng Thiên Khải lại, sợ hắn lỡ miệng nói ra. Nguyệt Di không muốn Thiên Khải còn trẻ vậy mà đã phải ứng kiếp. Nàng vội vàng gật đầu, tiện đà lại lắc đầu.
Thiên Khải kéo tay Nguyệt Di, đoạt cây bút trong tay nàng, viết lên.
“Không biết là thần đồ bỏ nào định ra mấy cái phép tắc này, là cố ý tra tấn thần còn gì. Có điều trong mắt Thiên Khải Chân thần ta, mấy lễ nghi phiền phức này không quan trọng. Người ta nói không phá thì không xây được, bản tôn muốn sửa lại tất cả quy củ phiền toái của Thiên giới.”
“Tuy huynh nói không sai, nhưng Thần giới là nơi kẻ mạnh làm vua, rất nhiều pháp tắc ở Thần giới được chúng thần tôn sùng làm khuôn mẫu, vậy huynh phải làm sao đây?” Nguyệt Di hỏi Thiên Khải.
“Cái này… bản tôn đã có diệu kế.”
“Phải đó phải đó, còn có lão Thượng quân cậy già lên mặt, ỷ lớn hiếp nhỏ, giậu đổ bìm leo.” Tử Hàm nhanh nhảu phụ họa.
Từ đây, bộ ba vị thần của Thần giới thành lập.
Nguyệt Di đã lên thuyền tặc như thế.
Sau đó, Thiên Khải cùng Nguyệt Di bàn bạc cho đến hừng đông. Chỉ còn lại Tử Hàm khổ cực chép hai ngàn lần. Bộ ba vị thần của Thần giới đâu? Còn chưa bắt đầu đã rã đám? Chỉ còn mình cậu thôi? Thương thay cho tiểu thần thú, chung quy là trao niềm tin sai người hay sao?. harry potter fanfic