Trình Vũ Phỉ khôngnghĩ tới, cô nhanh như vậy sẽ nhìn thấy thằng bé kia, thì cậu đã đứng ởtrước cửa nhà cô, khi cô đi mua thức ăn trở về nhìn thấy cậu thì kinhngạc thật lâu, mặc dù loại kinh ngạc này đã sớm không nghiêm trọng bằnglần đầu tiên nhìn thấy cậu nữa, nhưng cũng vẫn làm cho toàn thân côkhông nhịn được mà cứng đờ lại, nếu như không phải là tim cô khỏe mạnh,thì đồ ăn trong tay cô, có thể sẽ rơi xuống đất. Cô chậm rãi bước tớigần cậu, hé miệng muốn nói gì đó, lại muốn đưa tay ra chạm vào cậu,nhưng mà cô đều không có làm.
An Minh Gia cũng nhìn cô, lại nhìn đồ ăn trong tay cô, “Dì ơi, con đói bụng.”
Cậu xoa bụng của mình, cậu đã đợi ở nơi này được một lúc lâu rồi. Đã đượcnghỉ đông từ lâu, ba lại đi công tác, chú Bảy có lẽ thật sự đi Sa mạcSahara rồi, cũng đều không có gọi điện thoại cho cậu, cậu ngẩn ngơ ở nhà thật quá nhàm chán, vì vậy năn nỉ chú lái xe đưa cậu tới nơi này, cậuđã cam đoan với chú lái xe, đợi lát nữa nhất định sẽ về nhà, để chú láixe ngàn vạn lần đừng nói cho ba cậu, cậu còn cùng chú lái xe đóng dấunữa, chú lái xe không thể đem nói chuyện này ra.
Nhưng mà cậucũng biết, chú lái xe hơn phân nửa sẽ không nghe theo cậu, cho nên cậudùng giọng nghẹn ngào nói với chú lái xe, “Con muốn tìm mẹ của con,nhưng ba con nhất định không cho phép, nhưng con thật muốn tìm bà ấy,con không muốn làm một đứa bé không có mẹ……” Cậu năn nỉ rấtlâu, chú lái xe mới đồng ý, nhưng lại làm cho cậu hết lần này đến lầnkhác bảo đảm là sẽ không chạy loạn, đợi lát nữa nhất định phải về nhà.
Tiểu Gia đợi rất lâu, mệt mỏi thì ngồi luôn trên mặt đất, đến bây giờ mớiđứng lên, cứ như vậy làm bộ đáng thương nhìn Trình Vũ Phỉ.
TrìnhVũ Phỉ cảm giác tim cô đang đập với tiết tấu nhanh dần lên, đập nhanhkhiến cô hốt hoảng, đập đến mức cô cảm thấy đau đớn một trận, “Con…… Tại sao lại ở chỗ này?”
“Ba con đi công tác, con ở nhà mộtmình, rất không thú vị.” Tiểu Gia quyệt miệng, “Con tên là An Minh Gia,dì có thể gọi con là tiểu Gia.”
Ánh mắt của cậu long lanh nước,nhưng lại tinh khiết vô cùng, cô rốt cuộc cũng vươn tay ra, sờ lên mặtcủa cậu. Tiểu Gia không có trốn tránh, cậu cảm giác ánh mắt dì ấy nhìnmình rất đặc biệt, giống như đang nhìn một cái gì đó rất quý báu, loạiánh mắt này khiến cho cậu có ấn tượng tốt đối với dì ấy. Nhưng mà, dì ấy thật sự có thể là mẹ của cậu sao?
Cậu hướng về phía dì ấy cười ngọt ngào, “Con có thể ăn cơm ở nhà của dì không?”
Thật lâu sau Trình Vũ Phỉ mới thoát ra khỏi cái loại cảm xúc mờ mịch đó, đối với cậu gật đầu một cái, “Dĩ nhiên là có thể.”
Tiểu Gia ngoan ngoãn đứng ở sau lưng cô, nhìn cô lấy chìa khóa ra để mở cửa. Bọn họ cùng nhau vào nhà, Tiểu Gia quan sát chung quanh ngôi nhà, cậuchỉ liếc mắt một cái cũng biết, nơi này và nhà cậu không có cách nào sosánh.
Thế nhưng Trình Vũ Phỉ không biết phải giao tiếp với cậunhư thế nào, ánh mắt cô nhìn về phía cậu rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ khiếncậu cảm thấy không thoải mái, “Khát nước không, dì rót cho con cốc nướcnhé.”
Tiểu Gia lắc đầu một cái, nhìn cô ngọt ngào.
TrìnhVũ Phỉ lục lọi tìm ra một vài món đồ chơi trước đây của Trình Gia Đống, để cậu trước tiên chơi một lát, cô phải đi nấu cơm. Nhưng mà khi lấynhững thứ đồ chơi nhỏ kia ra thì lần đầu tiên cô cảm thấy tự ti như vậy, mấy thứ này, thằng bé sẽ thích sao? An Diệc Thành nhất định sẽ mua chothằng bé những món đồ chơi tốt hơn lớn hơn, những món đồ chơi này, cảmgiác cũng giống như cô mặc quần áo lỗi thời xuất hiện ở trong một tiệcrượu, băn khoăn, lo lắng, thế nhưng cô cũng chỉ là đối mặt với một thằng bé, một thằng bé mới sáu tuổi.
“Dì ơi……” một mình tiểu Gia ở phòng khách, nhướng mày lên gọi một tiếng.
Trình Vũ Phỉ chọn mấy món đồ chơi lấy ra, đặt xuống trước mặt tiểu Gia, “Contrước chơi một lát đi, dì đi nấu cơm, một lúc là xong.”
“Cám ơndì, con sẽ ngoan ngoãn chơi ở đây.” Tiểu Gia cúi đầu, miễn cưỡng chơinhững món đồ chơi này, cậu không có quá thích đồ chơi, nhưng cũng khôngảnh hưởng việc cậu chơi đồ chơi lúc nhàm chán, chỉ là chưa bao giờnghiện, cũng không có đặc biệt thích món đồ chơi nào, bất kể là xe ô tôhay là đạn châu…, người khác đưa tới, cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận, cũng sẽ chơi, nhưng cũng chưa từng chân chính đặc biệt thích.
Tiểu Giachơi một lát, đi lại lòng vòng trong phòng một lát, mặc dù phòng ốckhông tốt lắm, nhưng rất sạch sẽ và thoải mái, cậu đi long vòng một lúclâu, liền chạy tới phòng bếp, “Dì ơi……”
“Rất đói bụng sao? Xong ngay đây.” Cô cho là cậu bé đang thúc giục cô làm cơm nhanh một chút.
Tiểu Gia cười lắc lắc đầu, “Ba con đã ăn cơm ở đây sao?”
Trình Vũ Phỉ quay đầu lại nhìn kỹ cậu, lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, giốngnhư dưỡng thành thói quen, chỉ cần An Diệc Thành nói một câu, cô đều sẽtận lực lý giải một câu này đến tột cùng là có ý tứ gì. Hiện tại cô đang đối mặt chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cậu bé chỉ là vừa vặn hỏi như vậy,căn bản chưa từng nghĩ tới ý nghĩ sâu xa gì.
Cô suy nghĩ một chút, “Cũng có một lần!”
Tiểu Gia gật đầu một cái, “Vậy nhất định là dì làm cơm ăn rất ngon.”
Cái này…… Trình Vũ Phỉ cười, “Chắc là cũng không đến mức quá khó ăn.”
Tiểu Gia nháy mắt mấy cái, sau khi thấy cô đã múc đồ ăn đặt vào trong mâm,lập tức từ trong phòng bếp đi ra, đến ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn. Cậungồi trên ghế, hai tay đặt trên bàn ăn, hai chân nhỏ không ngừng đungđưa. Khi cô bưng món ăn tới, cậu rất chủ động đặt miếng lót cách nhiệtlên, vì vậy cô cười với cậu, hình như rất hài lòng với động tác của cậu.
Món ăn đều bưng lên đủ, cô xới cho cậu một chén cơm nữa.
Tiểu Gia rất đói bụng, nhưng cho dù rất đói bụng, lúc ăn cơm cũng ăn hết sức ngoan ngoãn, không có ăn như hổ đói. Trình Vũ Phỉ lại nghĩ đến, An Diệc Thành hẳn là dạy dỗ cậu rất tốt, cậu rất ngoan ngoãn.
“Dì ơi, sao dì không ăn cơm?” Tiểu Gia ngẩng đầu kỳ quái nhìn cô.
Lúc này cô mới cười cười, lại cầm lấy chiếc đũa, cũng chuẩn bị ăn.
“Dì làm đồ ăn ăn thật ngon.” Tiểu Gia tỏ vẻ rất hài lòng, “Dì ở đây một mình sao?”
“Không phải, còn có em trai của dì nữa.”
“Em trai?” Tiểu Gia mở to hai mắt, “Là em trai ruột sao?”
“Ừ, em trai ruột.”
“Chính là em trai ruột cùng một ba mẹ sinh ra sao?”
Trình Vũ Phỉ bởi vì hình dung của cậu lại nở nụ cười, “Đúng vậy, chính là em trai ruột cùng một ba mẹ sinh ra.”
Tiểu Gia nhớ đến ngày đó cậu và chú Bảy cùng đến đây, thấy Dì sống cùng mộtngười đàn ông, người đàn ông kia chính là người em trai mà dì nhắc đếnsao? Lúc đó chú Bảy còn tức giận như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút,thật không đáng giá.
“Dì ơi, dì là bạn học thời trung học của bacon, vậy quan hệ của hai người nhất định rất tốt, có đúng hay không?”Tiểu Gia nháy mắt, nhìn qua tràn đầy linh khí.
“Cái này……” Điều này làm cho Trình Vũ Phỉ nhíu chân mày, bọn họ như vậy có thểcoi như quan hệ tốt không? Mặc dù là học cùng lớp, nhưng nói chuyện cũng không có nói qua mấy câu, “Có khỏe không!”
Giọng nói của cô cóchút miễn cưỡng, Tiểu Gia cũng nghe được có chút nhăn lông mày rồi, “Dìcó biết ba con đã từng thích ai hay không?”
Trình Vũ Phỉ kinh ngạc nhìn cậu, cũng nhíu mày giống cậu.
Tiểu Gia cũng phát hiện ra câu hỏi của mình có chút kỳ quái, lại dứt khoátcũng sẽ không uốn cong câu hỏi, “Dì, con muốn biết mẹ con ở nơi nào,nhưng chú Bảy đã tìm giúp con, mà vẫn không tìm được, cho nên con nghĩnếu dì là bạn học của ba con, có lẽ sẽ biết mẹ của con là ai.” Khi cậunói những lời này, vẫn luôn luôn nhìn cô, đặc biệt muốn cô giống nhưtrong phim truyền hình diễn vậy, bởi vì không khống chế được cảm xúc màđứng lên nói —— dì chính là mẹ của con.
Nhưng cô không như vậy, cô chỉ là lắc đầu một cái, “Dì không biết.”
Tiểu Gia khó nén thất vọng, nghĩ đến cậu đã lớn như vậy rồi, cũng còn chưatừng thấy qua mẹ, vì vậy càng thêm khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại mắt liềnđỏ lên, “Con muốn tìm được mẹ, muốn hỏi mẹ tại sao không quan tâm con,tại sao nhiều năm như vậy nhìn cũng không nhìn con một cái……Con là đứa trẻ không ngoan, rất không làm người khác yêu thích, cho nênmẹ mới có thể bỏ lại con, mới có thể không quan tâm con sao?”
Cậu nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Nhìn mắt cậu đỏ lên, cô cảm thấy trái tim mình cũng sắp vỡ nát rồi, theobản năng liền dùng tay lau đi nước mắt của cậu, “Tiểu Gia thật ngoanngoãn, cũng rất nghe lời, mẹ con nhất định là có nỗi khổ tâm gì đó mớikhông đến thăm con……”
“Làm sao dì biết.” mắt Tiểu Gia vẫn còn hồng hồng, chỉ là ép buộc bản thân không khóc, “Nếu như dì có con, dì sẽ bỏ mặc nó sao?”
Câu hỏi vặn này, khiến khuôn mặt Trình Vũ Phỉ bỗng chốc tái xanh, nếu nhưcô có con, cô sẽ sinh ra nó xong liền mặc kệ sao? Sẽ không, cô nghĩ là,cho dù cô và đứa bé kia sống nương tựa lẫn nhau, cả đời này cô đều muốnnuôi dưỡng nó nên người, dù cho cô sẽ phải chịu vất vả khổ cực cả đời,cũng sẽ cố gắng làm việc để cho đứa bé được sống một cuộc sống tốt nhất. Không chỉ vì cô yêu con của mình, mà còn vì nó là đứa bé của người kia, chỉ bằng một điểm này, cô sẽ cảm thấy cuộc đời này của cô vậy là đủrồi.
Thân thể của cô đang run rẩy, sắc mặt cũng rất khó coi, Tiểu Gia ngẩng đầu lên đã phát hiện sự khác thường của cô, “Dì ơi, dì làmsao vậy?”
Trình Vũ Phỉ lắc đầu một cái, nhưng ngay cả hơi sức để cười một cái cô cũng không có, “Dì không có việc gì.”
Tiểu Gia cảm thấy cô rất kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, “Dì ơi, dì đã từng có con sao?”
Thằng bé đang mong đợi câu trả lời của cô, nhưng cô chỉ gắt gao cắn môi, thậm chí đôi môi cũng đã bị cô cắn đến chảy máu. Tiểu Gia quên cả khóc, màđi lấy khăn giấy, đưa vào trong tay của cô, nhưng cô lại không có tiếpnhận. Tiểu Gia nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của cậu, đi giúp cô lau vết máutrên miệng, sau đó trên tay của cậu thấm ướt nước mắt chảy ra trong mắtcủa cô.
“Dì……” Thằng bé trở nên khẩn trương, “Có phải con nói sai cái gì không?”
Cô lấy tay lau nước mắt của mình, “Không có, chẳng qua là dì nhớ đến chuyện đau lòng của mình, không liên quan đến con.”
Cô vươn tay, siết chặt mặt của thằng bé, “Trên cái thế giới này đại đa sốcha mẹ đều yêu thương con của mình, mà con lại ngoan như vậy, khẳng định mẹ của con cũng yêu thương con, có lẽ mẹ con rời bỏ con, nhưng trong đó có lý do khiến cho cô ấy không thể không rời đi……”
Tiểu Gia gật đầu một cái, “Vâng, con không khó chịu, dì cũng đừng khổ sở.”
Khổ sở? Thằng bé nhìn ra được là cô đang khổ sở.
Khó kìm lòng nổi, cô liền ôm thằng bé vào trong lòng, ôm thật chặt.
Con của cô, nếu như còn sống, có phải hay không cũng sẽ ngoan ngoãn nhưvậy, có phải hay không cũng sẽ đáng yêu như thế? Cái cảm giác khó chịunày, tràn ngập trong từng tế bào trên cơ thể cô, hơn nữa còn rất ngoancố, khiến cho cô không có sức đi sắp xếp.
Tiểu Gia ngoan ngoãn mặc cho cô ôm, thằng bé thích được cô ôm trong lòng, rất thích.
Ăn cơm xong, Tiểu Gia muốn giúp đỡ rửa chén, bị Trình Vũ Phỉ ngăn cản. Côthu dọn bát đũa xong, liền dắt thằng bé xuống lầu, tiễn thằng bé rời đi.
Bọn họ vẫn tay nắm tay, Trình Vũ Phỉ vuốt bàn tay nho nhỏ của thằng bé,trong lòng thậm chí có một loại cảm giác thỏa mãn, “Công việc của ba con vẫn luôn bận rộn như vậy sao?”
Tiểu Gia gật đầu, “Rất bận, thường xuyên đi công tác.”
“Vậy con hãy thông cảm hơn với ba con, ba con cũng rất vất vả.”
“Con biết, chú Bảy nói, ba vất vả kiếm tiền như vậy, cũng là vì để cho con sống một cuộc sống tốt.”
“Con có thể hiểu cho ba con như vậy, thật là một đứa bé ngoan.”
Tiểu Gia được khen, có mấy phần ngượng ngùng.
Khi hai người đi tới bên cạnh xe thì Trình Vũ Phỉ buông lỏng tay của thằngbé ra, Tiểu Gia mở cửa xe, nhưng không có chui vào trong xe, thằng béquay đầu lại, “Dì ơi, con có thể thường thường tới tìm dì sao? Dạ, những lúc ba con không có ở đây.”
“Dĩ nhiên có thể, dì cũng rất thích Tiểu Gia.”
Lúc này Tiểu Gia mới nở nụ cười thỏa mãn, ngồi vào trong xe, để chú lái xe lái xe rời đi.
Trình Vũ Phỉ vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe kia thật lâu, chỉ cảm thấy nơi ngực, càng thêm đau đớn.