Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Sau khi Tống phu nhân và Tần Mộ Sắc đỡ Biệt Tiêu Tuyết, cha của Lam Thiếu Lăng là Lam Thiếu Phó không biết võ công, nhưng biết cái gì gọi là đạo nghĩa, huynh đệ con cháu của hắn đều ở đây, hắn sẽ không đi đâu, không giống những tân khách chạy tứ tán, không có chút can đảm. Không biết võ công tất nhiên sẽ không lên rước lấy phiền.
Tái Kim Hoa nhìn cả đám tiểu bối mài đao sèn soẹt, ngông cuồng khinh bỉ cười một tiếng, “Tiểu bối ngu ngốc, nếu muốn đến chịu chết, ta sẽ giúp các ngươi.”
“Đừng!” Thiết Trung Nhạc kêu đừng đã quá chậm.
Chỉ thấy Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Thượng Quan Hành, Lịch Nhược Hải mang binh khí tiến lên, bắt đầu đánh nhau với Tái Kim Hoa, đánh cho trời đất mù mịt, chỉ một thoáng mà bên trong nhà đã bừa bộn, nói chuẩn xác là vô cùng bừa bãi. Mới vừa rồi các tân khách chạy tứ tán, đã xô ngã rất nhiều bàn ghế trong sảnh, lụa hồng bay tán loạn, trong nháy mắt hỉ đường trở thành chiến trường.
Tái Kim Hoa quả nhiên ác độc, đánh nhau với bốn vị tiểu bối. Nếu đánh quang minh chính đại thì cũng không dễ bị thua, nhưng lão yêu bà này lại rất thích sử dụng ám chiêu.ddl,equd Phi Ưng tiêu vừa ra, tiêu liền bay về phía đám người Tống phu nhân đang núp ở phía sau chữa thương cho Biệt Tiêu Tuyết.
Tần Mộ Sắc cũng không phải ngồi không, Tống phu nhân có thể chết, nhưng không phải hiện tại, người này là của nàng, không tới phiên này lão yêu bà này ra tay. Ống tay áo đỏ rực vung lên, nhanh chóng ngăn cản công kích của Phi Ưng tiêu, chỉ thấy Phi Ưng tiêu này đều cùng đâm vào cây cột cũng như lửa đỏ.
Thiết Trung Nhạc thấy Tái Kim Hoa đánh về hướng Tống phu nhân, vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhưng hai chân cứ mềm nhũn vô lực, đại huyệt quanh thân, kỳ kinh bát mạch vô cùng đau nhức, cả người giống như bị ngàn đao kiếm, vô số kim châm cùng đâm xuống.
Cảm giác khổ sở không chịu nổi khiến Thiết Trung Nhạc không cách nào đứng dậy, chỉ có thể lấy kiếm chống trên mặt đất, nửa quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, cái bộ dáng này của cảm giác, thật sự khiến Tái Kim Hoa phân tâm.
Tái Kim Hoa là một nữ ma đầu, mạng người trong mắt bà chỉ như rơm rác, nhưng trên đời này có hai người khiến bà không cần tính mạng. Cho dù là bọn họ hành hạ lẫn nhau, bà cũng nguyện ý cứ dây dưa tiếp tục như vậy cho tới trời tàn đất kiệt. Một người là người bà yêu suốt đời Thiết Trung Nhạc, là Việt ca ca vì yêu mới sinh hận, là kiếm khách không dùng tên thật hành tẩu trên giang hồ.
Một người khác là nhi tử của bà, Tống Ngạn Lãng. Bà để nhi tử mình mang họ Tống, còn tương tự như tên Tống Ngạn Triệt, ý tứ rõ ràng là, đứa bé này là con của Tống Việt, là người Tống gia danh chánh ngôn thuận, ai không biết thì không được.
Nhìn thấy Thiết Trung Nhạc khổ sở không chịu nổi giãy giụa trên mặt đất, Tái Kim Hoa đồng thời bắn ra nhiều phi tiêu, ngăn đám người Tống Ngạn Triệt, phi thân tới trước người Thiết Trung Nhạc, “Việt đại ca, huynh không sao chứ!”
Thiết Trung Nhạc sắc mặt trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên sàn nhà lạnh như băng.d;d,l,qd Vốn hôm nay hắn tới là đẻ chuộc tội, vốn hắn định yên lặng tham gia xong lễ thành hôn của Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết, sau đó lấy danh nghĩa sư phụ ở lại bên cạnh Lịch Nhược Hải.
Hắn định lấy phương thức giống như với phụ thân Lịch Trung Thiên của Lịch Nhược Hải, cùng Lịch Nhược Hải quyết đấu, thua dưới tay Lịch Nhược, trả lại hết vinh dự cho Lịch gia. Bây giờ làm sao có thể trả lại được, đáng tiếc tất cả đều không kịp rồi, “Nhược Hải, Tiêu Tuyết ta xin lỗi các ngươi, tranh cường háo thắng cuối cùng hại người hại mình. Triệt nhi, cha xin lỗi, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con làm bạn cùng con lớn lên, cha……”
“Ngươi đừng nói, đừng nói, Việt đại ca! Tống Việt! Đừng chết! Đừng chết!” Tái Kim Hoa ôm Thiết Trung Nhạc khóc rống không thôi.
Thiết Trung Nhạc cố một hơi cuối cùng: “Kim hoa, đừng sai lầm nữa, cố chấp nữa cũng vô ích. Đời người, đến cuối cùng, đến cuối cùng, những chuyện đúng sai phải trái ưu khuyết điểm hóa thành bụi đất.” d,dl.q,d Thiết Trung Nhạc chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt rưng rưng của Tống phu nhân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Kính nhi……” Liền qua đời, hơi thở dần dần biến mất.
“Cha!” Cha, một tiếng cha này, cuối cùng Tống Ngạn Triệt cũng nói ra, nhưng Tống Việt cũng không nghe được nữa. Tống Ngạn Triệt chợt nhớ tới, hai mươi năm qua, hắn chưa từng gọi tên cha, có lẽ hắn đã từng gọi, chỉ là hắn không nhớ rõ, cha hắn rời nhà khi hắn còn quá nhỏ.
Tống Ngạn Triệt chưa bao giờ dám thừa nhận Thiết Trung Nhạc, hắn sợ nếu nhận, cha không có, ngay cả sư phụ cũng không có. Hắn cũng sợ, có cha mà mất đi nương. Tống Ngạn Triệt nhìn phụ thân xa lạ lại quen thuộc trước mắt, cúi xuống rơi lệ, thổn thức, hắn hối hận, đáng ra nên nhận nhau. Nếu không phải do mình thiếu quyết đoán, gia đình hắn đã hưởng hạnh phúc sum vầy rồi.
“Kính nhi? Kính nhi! A ha ha ha…… Đến cuối cùng ngươi vẫn kêu tên tiện nhân này, Tống Việt, ta hận ngươi! Hận ngươi! Ô ô ô…… Ha ha ha…… Ô ô……” Đối mặt với việc Tống Việt chết đi, Tái Kim Hoa hoàn toàn điên rồi, cuồng loạn, điên cuồng gầm thét.
Cùng so sánh, Tống phu nhân tuy đau lòng, nhưng lại tỉnh táo rất nhiều. Bà vốn tưởng rằng mình hận Tống Việt, nhưng thì ra là không phải vậy, hiện tại Tống Việt chết rồi, lòng của bà lại trở nên buồn bã, thì ra là hơn nửa đời này, bà vẫn đợi người đàn ông này trở lại. Hắn trở lại, nhưng hắn lại chết. Từ đây, trái tim của Tống phu nhân cũng trở nên trống rỗng, hơn nửa đời đến tột cùng cũng cố chấp vì người đàn ông này, cố chấp cả đời nhưng không hề hối hận.
Tống phu nhân cố chấp, còn có một người nữa là Tái Kim Hoa. Tái Kim Hoa căm phẫn đứng lên, gào to rống lớn, gần như bị điên: “Là ngươi, là ngươi! Là ngươi hại chết Tống Việt, là ngươi!”
Tái Kim Hoa điên lên liền muốn đại khai sát giới, Phi Ưng tiêu cùng bắn ra, như mưa to xối xả bay về phía mọi người. Lịch Nhược Hải, Lam Thiếu Lăng lui về phía sau mấy bước, lui tới trước người đám người Tống phu nhân, Lam Thiếu Phó, Biệt Tiêu Tuyết, thi triển công phu, lấy kiếm ngăn tiêu.
Tống Ngạn Triệt cùng với kẻ giả dối Thượng Quan Hành đấu với Tái Kim Hoa. Đường Cửu xem cảnh tượng rối loạn này cùng bốc phát một lúc, trừ nàng ra, ai cũng bận việc của mình, nên cũng tiến lên! D;iend.anle.qdon Cầm theo bình hoa lớn, Đường Cửu liền xông lên, cứ giơ bình hoa cao tới nửa người đập xuống như vậy, nhưng không đập vào Tái Kim Hoa, mà ra sức đánh đầu Thượng Quan Hành.
Nhất thời đầu Thượng Quan Hành liền mở ra hoa.”Nhị tẩu, tẩu làm gì đấy? Đập về phía nào thế?” Lam Thiếu Lăng cả kinh hít vào một hơi lạnh, nếu không phải hắn vội vàng che chở cha hắn, hắn cũng sẽ không lui trở về, cũng sẽ không đại ca gặp vận rủi. Nhị tẩu à! Đối đầu kẻ địch mạnh, cũng không cần xông lên để khiến người thêm phiền đâu!
Tống Ngạn Triệt trong lòng thổn thức không dứt, ngốc đệ đệ của hắn, không nhìn ra đây là Thượng Quan Hành cố ý đụng vào, giả bộ sao! Thông não đi.
Đường Cửu vội vàng tiến lên, đỡ Thượng Quan Hành, Thượng Quan đại ca dài, Thượng Quan đại ca ngắn, lại để mình Tống Ngạn Triệt cho Tái Kim Hoa. Đáng thương cho Tống Ngạn Triệt một mình đối địch, Lịch Nhược Hải và Lam Thiếu Lăng sẽ không tới đây, sẽ xảy ra án mạng đấy. d;aiendanl,eqluydôn Tái Kim Hoa đã từng là nữ nhi của võ lâm minh chủ, võ công bà ra sao, bà đã bao nhiêu tuổi, võ công của hắn thế nào, hắn mới bao nhiêu tuổi, Tống Ngạn Triệt sao có thể là đối thủ của bà.
Nếu Tống Ngạn Triệt đến tuổi tương tự của Tái Kim Hoa, có lẽ tu vi võ học sẽ vượt qua bà, nhưng hôm nay gừng càng già càng cay, chắc chắn hắn không phải đối thủ của Tái Kim Hoa. Đang lúc Tái Kim Hoa muốn đoạt trường kiếm trong tay Tống Ngạn Triệt, giết Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt cái khó ló cái khôn, nhìn Thiết Trung Nhạc nằm ở một bên, hô to một tiếng “Cha!” Tái Kim Hoa nhất thời phân tâm, Tống Ngạn Triệt thừa cơ lợi dụng, trường kiếm vung lên, đánh về chỗ yếu của Tái Kim Hoa. Tuy Tái Kim Hoa tránh thoát, nhưng lại làm rách váy bà.
“Đại mỹ nhân! Dầu dì bà cũng là thứ mẫu của ta, hôm nay quần áo xốc xếch ở trước mặt ta, còn nhìn ta như vậy, không được hay đâu? Xương —– cốt —– cha —– ta —– chưa —– lạnh —– đâu” Bây giờ Tống Ngạn Triệt lại giở trò bịp bợm, đánh không lại liền bắt đầu ra vẻ, trường kiếm chỉ thẳng ngực Tái Kim Hoa.
Ngay lúc đó, Lam Thiếu Lăng, Lịch Nhược Hải tiến lên, một người đánh bên trái, một người đánh bên phải, Tống Ngạn Triệt đánh chính diện. Sau khi đánh một hồi, Tái Kim Hoa dần dần lép vế. Không vì cái gì khác, cũng bởi vì tiểu tử Tống Ngạn Triệt kia miệng không sạch sẽ, khiến Tái Kim Hoa giận đến tinh thần tan rã, không thể tập trung tinh thần.
Mặc dù Tống Ngạn Triệt cũng cảm thấy có lỗi với cha mình nhưng nếu hắn không nói như vậy, chỉ sợ là căn bản không thắng được Tái Kim Hoa, đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Đang từ từ chiếm được lợi thế, đột nhiên Đường Cửu xông lại, cầm kiếm của Thượng Quan Hành, đâm trúng chỗ yếu của Tái Kim Hoa, đâm xuyên qua thân thể. Tái Kim Hoa trúng kiếm bỏ mình, trước khi chết, thê lương kêu tên Tống Việt. Từ từ bò hưvề phía Tống Việt, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể cầm tay của hắn, chỉ kém một chút như vậy, đã chú định kiếp này bọn họ vĩnh viễn không thể tiến gần nhau hơn.
Tuy là gang tấc, cũng là chân trời! Suốt cuộc đời Tái Kim Hoa, cũng không thể được như ước nguyện, nắm tay Tống Việt đến chân trời góc biển, nắm tay suốt đời.
“Ta…… Ta…… Ta giết người?…… Giết người!” Đường Cửu không dám tin hoảng sợ nhìn hai tay của mình, càng thêm không thể tin nhìn Thượng Quan Hành. D;iend;an Là Thượng Quan Hành đẩy nàng tới, Thượng Quan Hành bảo nàng cầm kiếm của hắn lên, nàng cũng không nghĩ nhiều liền làm theo, ai ngờ mới vừa cầm bội kiếm của Thượng Quan Hành lên, nàng liền cảm thấy một sức mạnh không biết tên đẩy nàng lên phía trước, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, Tái Kim Hoa đã chết trước mặt nàng.
“Người đâu! Bắt tội phậm giết người này cho cho ta!” Không sớm không muộn, Kinh Triệu Doãn đột nhiên mang theo quan binh tới cửa viếng thăm, bắt thủ phạm là Đường Cửu đi. Tống Ngạn Triệt tất nhiên không chịu, chẳng đoái hoài cái gì, muốn ngăn trở quan binh bắt người.
May mà Lam Thiếu Lăng ngăn lại, giữ lấy tay nhị ca hắn, Lịch Nhược Hải cũng lên trước giành lại bội kiếm của Tống Ngạn Triệt. Nếu ngăn nha môn bắt người, chỉ sợ Tống Ngạn Triệt cũng bị bắt nốt. Tống Ngạn Triệt cảm xúc bất thường, rất muốn đánh nhau, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể mặc kệ Lam Thiếu Lăng và Lịch Nhược Hải giữ chặt hắn.
“Đại nhân, bên này còn có một người chết.” Tiểu quan quân ở một, thấy Thiết Trung Nhạc nằm trên mặt đất, vội vàng hướng về Kinh Triệu Doãn Bạch đại nhân bẩm báo.
Kinh Triệu Doãn nhìn người trên đất một chút, rồi lại nhìn Đường Cửu nói: “Đây cũng là ngươi giết?”
Giờ phút này Đường Cửu đã như xác chết, nào biết trả lời vấn đề gì, chỉ ngây ngốc đần độn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hành. Ở trong mắt nàng, Thượng Quan Hành rất mơ hồ, nàng không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt hắn lắm, hình như ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc, không có bất kỳ cảm giác gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Thượng Quan đại ca này thật là lạnh lẽo, khác hắn với Thượng Quan đại ca ấm áp, dịu dàng tỉ mỉ mà nàng bình thường biết, không giống một chút nào.