Chồng Ngốc! Em Thương

Chương 20: Mặc kệ anh



Khoảng thời gian ở bên Quân Duệ những giấc mộng kiếp trước cứ như khép lại thay vào đó là chuỗi ngày vui vẻ. Cô luôn có cảm giác Quân Duệ đôi lúc khác biệt nhưng lại không biết ở đâu. Lời anh nói cứ như vô tình lại hoàn toàn đúng thời điểm.

“Đừng mà! Tôi không muốn…” Lạc Linh Đan lẩm bẩm mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt xinh đẹp. Chắc là đang gặp ác mộng.

Vòng tay siết chặt lấy cô, rất ấm, rất ấm giọng nói dịu dàng khẽ bên tai.

“Ngoan! Đời này kiếp này anh sẽ bảo vệ em.”

Lời nói đó cứ như liều thuốc tốt nhất khiến cô dần thả lỏng chìm vào giấc ngủ say. Lạc Linh Đan khẽ mở đôi mắt vì ánh nắng ấm áp rọi qua khung cửa sổ.

Đêm qua, cô lại gặp ác mộng và cũng là giọng nói ấm áp ấy dỗ dành cô. Anh cứ như vị thần sưởi ấm trái tim cô dù là thực tế hay trong giấc mộng.

“Duệ! Anh đâu rồi?” Lạc Linh Đan ngồi dậy gọi lớn nhưng không thấy anh trả lời.

Vừa đặt chân xuống giường bên cạnh là bó hoa cúc dại được đặt trên chiếc bàn nhỏ.

Lạc Linh Đan ôm lấy bó hoa vội vàng bước nhanh ra cửa.

Cách đó không xa, Quân Duệ đang cùng những công nhân nơi này hái dâu tây.

“Chắc vợ sẽ thích nó.” Quân Duệ khoé môi cong lên lẩm bẩm.

Một người trong số họ lên tiếng.

“Chàng trai vợ cậu sẽ hạnh phúc lắm.”

“Thật không. Chỉ cần vợ vui là được.” Quân Duệ hí hửng nhìn quả dâu tây chín mọng.

“Duệ!” Lạc Linh Đan gọi chạy đến.

Quân Duệ nghe tiếng Lạc Linh Đan gọi vừa xoay người lại. Cô đã xà vào trong lòng ngực anh. Tay vẫn ôm bó hoa cúc dại.

“Vợ sao vậy?” Quân Duệ đỡ lấy cô rồi ôm chặt hỏi.

“Duệ! Anh đừng quá tốt với em nếu không…” Lạc Linh Đan mắt cay cay. Cô rất sợ giấc mơ ấy sẽ trở thành sự thật.

“Vợ nói gì khó hiểu vậy. Chồng không tốt với vợ thì tốt với ai.”

“Em…”

“Haha… Cô gái chồng cháu nói rất đúng đó. Sáng nay, trời vừa sáng cậu ấy đã đi theo tôi để đi hái hoa tặng cô.” Một người phụ nữ chen lời.

“Đúng rồi cô gái cứ nên trân trọng người bên cạnh mình.”

“Vợ sao không mang dép cảm lạnh thì sao. Vợ ngốc quá đi.” Quân Duệ nhìn đôi chân trần nhỏ bé vội cúi xuống vòng tay bế cô lên.

“A…” Lạc Linh Đan giật mình ôm chặt lấy cổ anh.

“Đúng là vợ chồng trẻ ngọt ngào quá đi.”

“Tôi ngưỡng mộ quá!”

Những công nhân gần đó thốt lên đầy cảm thán.

“Anh… Người ta nhìn kìa xấu hổ muốn chết. Thả em xuống đi.” Lạc Linh Đan xấu hổ rút trong ngực anh lí nhí nói.

“Không được! Vào nhà thay quần áo đã chồng sẽ đưa vợ đến một nơi.” Quân Duệ tỏ ra bí mật nói.

“Nơi nào vậy?” Lạc Linh Đan cũng phối hợp. Cô cứ cho là anh đang rất hào hứng khi được ra ngoài đi chơi.

“Chồng không nói đâu.” Quân Duệ lắc đầu. Bế cô đi về phía căn phòng hai người đã thuê lại.

Hai người vừa rồi giúp anh hái dâu tây chỉ cười nhìn đôi vợ chồng trẻ khuất dần mới tiếp tục công việc của mình. Anh chồng này quá nuông chiều cô vợ rồi.

Lạc Linh Đan tựa vào lòng ngực anh. lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ khiến người khác muốn dựa giẫm vào.

Anh đặt cô lên giường khụy gối xuống, tay nắm lấy bàn chân nhỏ.

“Chân vợ đỏ hết rồi.”

“Không sao mà. Cám ơn anh Duệ!” Lạc Linh Đan chân thành nói.

Lạc Linh Đan muốn nói với anh rằng đừng quá tốt với mình chỉ vì cô đã nợ anh quá nhiều. Kiếp trước, anh âm thầm phía sau bao bọc cô gái mập mạp xấu xí. Kiếp này, anh lại cho cô cái cảm giác ấm áp mà mình chưa từng có.

“Vợ! Hôm nay, vợ nói chuyện lạ quá.” Quân Duệ bĩu môi không vui.

“Được rồi. Em sẽ không nói vậy nữa. Đợi em thay quần áo rồi chúng ta đi chơi.” Lạc Linh Đan áp tay lên mặt anh nói.

“Ừm! Chồng sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây. Vợ yên tâm nha.”

“Chồng em thật ngoan.” Lạc Linh Đan đứng dậy đi vào trong mới quay lại cười nói.

Khoé môi anh cong lên. Nghe tiếng chồng này từ miệng của cô sao mà lại ngọt ngào đến vậy chứ.

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

Quân Duệ đi đến bên cánh cửa nhìn ra ngoài là bà chủ nơi này. Anh mở cửa ra gật đầu chào.

“Dì đến sớm!”

Bà ngẩng mặt lên nhìn anh, liếc mắt nhìn vào trong cười cười nói.

“Dì có chuẩn bị bữa sáng cho hai cháu.”

Trên tay bà là hai bác mì xào nhìn khá bắt mắt.

Quân Duệ đưa tay nhận lấy, lễ phếp nói.

“Vợ cháu đi tắm rồi. Cám ơn dì. Làm phiền rồi.”

“À… Dì không làm phiền nữa. Có cần gì cứ sang đó tìm dì.” Bà cười nói.

“Vâng!”

Bà xoay người rời khỏi.

Ánh mắt anh nhìn xuống hai bát mì.

Choảng! Âm thanh rơi vỡ vang lên.

Lạc Linh Đan giật mình vội quấn chiếc khăn tắm chạy ra ngoài.

“Duệ! Chuyện gì vậy?”

Quân Duệ cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói.

“Chồng không cố ý mà. Chồng sẽ dọn sạch sẽ mà.”

Lạc Linh Đan nhìn mảnh vỡ dưới nền gạch cùng những sợi mì văng tung tóe.

“Anh có sao không?” Lạc Linh Đan nắm lấy tay anh kiểm tra.

“Vợ lo cho chồng sao? Không mắng?” Quân Duệ nâng mắt nhìn cô.

“Sao lại mắng anh được. Không sao cả em sẽ thu dọn lại. Anh lại đó ngồi đi.”

“Vợ! Cái đó…” Quân Duệ liếm môi ánh mắt dừng lại trên người cô.

Lạc Linh Đan có làn da trắng nõn giờ vì hơi nước mà ửng hồng. Theo nhịp thở của cô mà khe ngực nhấp nhô, đôi chân dài nuột nà nửa ẩn nữa hiện. Do quá vội vàng bước ra mà cô quấn không chắc chắn lại cúi xuống, nơi cái chiếc khăn cứ vậy mà bung ra.

“…” Lạc Linh Đan nhìn xuống vội vàng lấy tay che. Tôi muốn chui xuống đất trốn. Lần đó là ngoài ý muốn mà, cô say không biết gì. Hiện tại là cô đang rất tỉnh táo. Sao cứ liên tiếp làm việc xấu hổ trước mặt anh chồng ngốc này vậy.

“Vợ… Chồng muốn được an ủi.” Quân Duệ tủi thân nhìn cô.

“…” Lạc Linh Đan mặt hết xanh đến đỏ.

Mấp máy môi mãi cũng không biết làm sao.

“Mặt kệ anh!” Lạc Linh Đan kéo khăn chạy vào trong phòng tắm.

Quân Duệ cười khổ nhìn cửa phòng khép chặt.

“Châm lửa rồi lại trốn. Sớm muộn gì cũng hỏng mất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.