Khởi bẩm hoàng thượng, phía tây hoàng thành liên tục có người bị mất tích khiến dân chúng nơi đó lòng người bất an
– Dưới sự cai trị của trẫm mà lại xảy ra chuyện đó sao, kẻ đó đúng thật to gan, Vĩnh Xuyên hầu
– Bẩm hoàng thượng có thần – Lâm Ngự từ trong hàng ngũ quan võ bước ra khom người đợi lệnh
– Trẫm lệnh cho khanh dẫn người đến thành tây điều tra, phát hiện điều gì mới phải lập tức bẩm báo cho trẫm
– Thần xin nhận lệnh, thần sẽ dốc sức điều tra không phụ sự tin tưởng của bệ hạ
– Tốt, các khanh còn chuyện gì bẩm tấu nữa không? – Hắn uy nghiêm hỏi đám triều thần phía dưới
– Thần có chuyện muốn bẩm tấu
– Có chuyện gì ?- Hắn híp mắt nhìn người đứng giữa điện, nếu hắn nhớ không lầm thì người này chính là vây cánh của Lý Kiến Dương
– Bẩm hoàng thượng, hậu cung hiện nay kể từ khi Lương phi bị bắt vào đại lao chỉ còn lại hoàng hậu, thần khẩn cầu hoàng thượng ban chiếu chỉ tuyển tú
– Một Lý Phi Sương còn chưa đủ hay sao, khanh muốn hậu cung của trẫm gà chó không yên đúng không? Trẫm đã nói rồi, trẫm sẽ không tuyển tú, khanh không nghe hiểu lời nói của trẫm à?
Hắn tức giận đập bàn, đám đại thần phía dưới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mấy nay bọn họ đã tránh nhắc đến chuyện tuyển tú rồi mà tên ngu ngốc này lại lôi chuyện đó ra nữa, đúng thật là chán sống rồi mà
– Hoàng thượng bớt giận – Đám đại thần đầu gối nhanh hơn não mà quỳ xuống chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn
– Hoàng hậu nương nương đến
Ngoài cửa, tiếng thái giám thông báo nàng đến, bọn triều thần nghe được liền thở phào một hơi, cứu tinh của bọn họ đến rồi
– Hoàng thượng, sao nhìn mặt chàng có vẻ không vui, ai lại chọc giận chàng nữa rồi – Nàng nhìn mặt hắn là biết lại có người chán sống mà chọc đến hắn nữa rồi
– Không có gì, chỉ là có một số người chán sống mà thôi, phải rồi, nàng đến đây tìm trẫm là có chuyện gì sao?
– Không còn chuyện gì nữa thì các vị nên mau chóng hồi phủ đi thôi, bổn cung có chuyện cần bàn bạc với hoàng thượng
Nàng quay sang đuổi khéo đám triều thần, bọn họ đã đợi câu này của nàng lâu lắm rồi, nghe được nàng nói câu này bọn họ mừng muốn rớt nước mắt vội vàng lui xuống
– Nàng đã biết chuyện ở tây thành rồi sao?
– Trong cung đã đồn ầm lên rồi, không biết cũng khó, chàng nghĩ sao?
– Ta đã cho Lâm Ngự đi điều tra, bây giờ đành chờ hắn trở lại thôi
– Cứ như vậy cũng không phải là cách, ta sẽ đích thân đến đó âm thầm điều tra xem sao
Nguyệt Nhã không yên tâm nên muốn đích thân điều tra, vụ án này không hề đơn giản chút nào
– Để ta đi cùng nàng
– Không cần đâu, chàng đi rồi thì ai quản chuyện triều chính đây
– Nhưng ta không yên tâm để nàng đi một mình
– Vậy để ta đi cùng nàng chắc ngươi yên tâm rồi chứ – Triệu Vũ Khuynh từ cửa điện bước vào trong bộ y phục của thái giám
– Ngươi đi cùng nàng ta lại càng không yên tâm hơn nữa, xem ra đám thị vệ trong cung chẳng được việc rồi, vậy mà để ngươi dễ dàng lẻn vào như vậy
– Ngươi nói đúng đó, đám thị vệ đó chẳng được tích sự gì cả – Y một bộ dạng chọc tức hắn Mặc Ngôn cũng không để mình chịu thiệt liền bẻ ngược lại
– Mà cũng do ngươi, tại ngươi thay bộ đồ thái giám đó thật giống khiến người khác cứ tưởng ngươi là một tên thái giám, chả trách thị vệ của ta lại không phát hiện ra ngươi
– Ngươi… ngươi nói ai giống thái giám hả?
– Vậy ngươi nghĩ ta là đang nói mình sao, đồ ngốc – Mặc Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, Triệu Vũ Khuynh tức muốn bốc khói
– Viên Mặc Ngôn, ngươi…
– Thôi đủ rồi, phiền quá, hai người im lặng hết đi – Nàng nghe hai người họ cãi nhau đến nhức cả đầu, chỉ là đi một chuyến đi đến tây thành thôi mà, có cần làm lớn chuyện như vậy không chứ
– Nương tử, nàng đừng tức giận, ta không cãi nhau với y nữa, nàng để ta đi cùng nàng đi mà
– Ngươi lo làm hoàng đế của ngươi đi, để ta đi với nàng là được rồi
– Nàng thì có liên quan gì đến ngươi mà ta phải để ngươi đi cùng, người đi cùng phải là ta, ngươi bớt giành với ta đi
Nàng không thèm để ý bọn họ nữa mà đi về Minh Nguyệt cung sắp xếp đến tây thành điều tra
– Ngươi nói nhiều làm gì, nàng ấy đi một mình luôn rồi kìa – Mặc Ngôn quay sang nhưng nàng đã đi mất từ lâu, hắn trừng mắt với Triệu Vũ Khuynh
– Bộ ngươi không biết đuổi theo hay sao
– Ờ ha, lần này đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta rồi
Mặc Ngôn còn không bỏ qua mà chọc y, Triệu Vũ Khuynh tức giận nhưng cũng không làm được gì, tại nóng nảy quá mà sinh nông nỗi nói cho hắn biết luôn rồi
– Này, ngươi ăn gian, đợi ta với coi – Triệu Vũ Khuynh thấy hắn bỏ đi cũng đuổi theo, y cũng không biết tại sao bản thân lại cố chấp đối với nàng như vậy, y chỉ biết bản thân phải đi theo nàng, bảo vệ cho nàng
– Ta đến tìm thái hậu trước, ngươi đi theo làm cái gì
– Ai biết được ngươi có lén ta đến gặp nàng trước hay không
– Ngươi dùng từ lén đó là sai rồi, nàng là nương tử của ta, ta đến gặp nàng phải đi một cách đường đường chính chính mới đúng chứ
– Ta mặc kệ, ta nhất định sẽ không để ngươi đến gặp nàng trước đâu, hừ
– Hừ, để rồi xem, ai sẽ là người đến gặp nàng trước rồi biết