Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 43: Đòi nợ [2]



Trước cửa khách sạn, ba chiếc xe đã đợi sẵn, hai xe nhỏ, một xe dài.

Lâm đổng, Hạng Nhung và Thiệu Mục Vân bị mang lên xe nhỏ, mà bác sĩ trung niên Lãnh Tuyệt Dật đã từng gặp qua đang chờ trước xe dài, thấy Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân Xuất đến, liền chào đón, “Thiếu gia!”

“Phiền toái bác, bác Tảm.” Tả Khiêm Lẫm ý bảo ông lên xe trước, nói sau.

“Không sao, là Vũ Văn gọi cho tôi.” Bác sĩ Tảm nhìn người nằm trong lòng Tả Khiêm Lẫm, hóa ra là thiếu niên đặc biệt lần trước.

“Ừm, cháu biết.”

Hai vệ sĩ cung kính mở cửa xe, Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân ngồi vào, bác sĩ Tảm cũng theo lên xe.

“Tên nhóc, còn đứng ngây đó làm gì, mau lên đây.” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi nhìn Lãnh Tuyệt Dật.

“Nha.” Lãnh Tuyệt Dật hoàn hồn, tiến vào trong xe, ngồi bên người bác sĩ Tảm, trong lòng mếu máo, Tả Khiêm Lẫm có phải là ông trùm xã hội đen không a?

Đoàn xe rời khỏi khách sạn, thủ hạ của Đoan Mộc Hoàn phụ trách đưa xe của Hạng Nhung và Thiệu Mục Vân về ký túc xá và Thiệu gia. Mà chờ bọn hắn đi khuất, nhân viên khách sạn mới dám thở ra.

Trong xe.

Tả Khiêm Lẫm để Sơ Vân tựa vào ngực mình, nhìn bác sĩ Tảm kiểm tra sơ qua cho cậu, “Thế nào?” Hắn lo lắng Sơ Vân có vấn đề gì khác.

“Không có gì trở ngại, chỉ ngủ mà thôi, lượng thuốc an thần khá nặng, một lúc nữa sẽ tỉnh.” Bác sĩ Tảm cất dụng cụ, sau đó trở về vị trí.

“Vậy là tốt rồi.” Tả Khiêm Lẫm cẩn thận bỏ hai tay Sơ Vân vào trong chăn, ôm chặt cậu.

“Ông chú, cha của Sơ Sơ tên là Mục Vân?” Lãnh Tuyệt Dật nhớ tới cái tên Tả Khiêm Lẫm gọi trước đó. Mà “Mục Vân”, đương nhiên hắn nhớ rõ, lần kia Sơ Vân phát sốt, nỉ non hai chữ này. Bất quá, vì sao Sơ Vân gọi tên của cha mình? Người bình thường sẽ không?

Tả Khiêm Lẫm nhìn hắn, nói khẽ: “Không sai, nhưng giữa bọn họ có chuyện gì, tôi muốn Vân tự mình nói cho cậu biết, nếu như Vân nguyện ý.” Sâu xa là, hắn biết toàn bộ nhưng không kể ra, nếu Sơ Vân nguyện ý nói, Lãnh Tuyệt Dật sẽ biết được.

Lãnh Tuyệt Dật nhíu mày, thực sự không biết nói gì, trải qua chuyện lần này, hắn lại lần nữa thấy rõ ràng năng lực của mình, bây giờ hắn không đủ thực lực bảo vệ Sơ Vân, hắn không làm được như Tả Khiêm Lẫm.

Tả Khiêm Lẫm cũng không nói, chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn Sơ Vân say ngủ.

Ước chừng hơn mười phút sau, Sơ Vân hơi động một chút.

“Ưm……” Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm, nhất thời có chút mờ mịt, sao lại là Tả? Mà mình, không phải mình đang ở cửa hàng mua đồ với Hạng Nhung ư? Giờ đang ngủ? Nơi này là…… Trong xe?

“Tỉnh? Có chỗ nào khó chịu không?” Tả Khiêm Lẫm ôn nhu vỗ vỗ gò má ửng hồng của cậu.

Sơ Vân lắc đầu, “Tả, sao anh ở đây, Hạng Nhung đâu?” Vừa nghiêng đầu, liền thấy Lãnh Tuyệt Dật ngồi bên, vẻ mặt lo lắng, tại chỗ ngồi đối diện còn có một người đàn ông trung niên.

“A Dật?” Sơ Vân nhíu mày, cậu lỡ mất cái gì ư?

“Hạng Nhung ở trong xe khác, hiện tại có chút việc muốn làm.” Tả Khiêm Lẫm dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thương tiếc vuốt ve, “Đói bụng không? Cố chịu một chút.” Lúc này đã qua bữa tối, nhưng phải đợi chuyện kết thúc mới có thể hưởng thụ tiệc tối.

“Ừm.” Mặt Sơ Vân đỏ lên, đi dạo đến trưa, cũng chỉ uống một ly cà phê, ăn nửa miếng bánh ngọt. Đúng rồi, trí nhớ của cậu từ quán cà phê bắt đầu mơ hồ, về sau xảy ra chuyện gì, đều nghĩ không ra.

“Chúng ta đi đâu?” Nhìn ngoài cửa sổ xe, một mảnh mờ mờ, đêm đã xuống, mà phía trước không phải trong đô thị, bởi vì hai bên không có ánh sáng xanh đỏ chói mắt.

“Bí ~ mật ~” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, không có ý định để Sơ Vân chứng kiến trò hay sắp sửa trình diễn.

“Hừ.” Sơ Vân hừ hừ, không nói đừng nói. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, “Tả, vị này là……”

“Bác Tảm, là bác sĩ, vì em đột nhiên không thoải mái, anh bảo bác ấy đến nhìn xem.” Tả Khiêm Lẫm nói qua loa, cầm giày và áo khoác, giúp cậu mặc vào.

“Vậy sao, cám ơn bác Tảm, đã làm phiền bác.” Sơ Vân nhẹ nhàng cúi người, biểu đạt lòng biết ơn, “Cháu gọi là Sơ Vân.”

“Ha ha, không cần câu nệ.” Bác sĩ Tảm có ấn tượng vô cùng tốt về Sơ Vân, dù sao có thể khiến sắc mặt thiếu gia nhà ông biến đổi, hẳn là người đặc biệt.

Sơ Vân mỉm cười, quay đầu lại nhìn Lãnh Tuyệt Dật đang bĩu môi, thầm nghĩ, A Dật tức giận ư, thấy thế nào cũng như hờn giỗi với mình?

Vừa định hỏi hắn, liền phát hiện xe đã rẽ vào một biệt thự, ánh đèn nhu hòa, điêu khắc tinh xảo, kiến trúc trắng thuần, ẩn ẩn xa hoa.

Nơi này là?

Xe vừa ngừng, đã có hai người mở cửa ra đón, một chủ một bộc.

Chủ nhân là người đàn ông tóc dài tới eo, xinh đẹp âm nhu, dáng người thon dài, áo khoác cài khuy hồ điệp diễm lệ, trắng ngà, ung dung hoa lệ;

Đằng sau là người đàn ông thân hình cao tráng, mặc trang phục đen, tôn lên thân thể kiện mỹ, nhìn liền biết đầy sức mạnh, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh như pho tượng, một biểu lộ cũng không có.

Thấy Tả Khiêm Lẫm xuống xe, người đàn ông xinh đẹp mỉm cười, “Hừm ~ tôi nói, đại thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đến, tôi chờ mãi, món ăn đều đã lạnh.” Giọng nói mềm mại, như mang theo điện, khiến người ta cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy.

Lãnh Tuyệt Dật vừa nghe, kìm lòng không được chà chà cánh tay, cảm giác một thân da gà đều khởi nghĩa vũ trang, hắn tiêu thụ không nổi cái này!

Sơ Vân thì nghi hoặc, vì sao người đàn ông hoa lệ trước mắt cho cậu cảm giác như đã từng quen biết, rõ ràng chưa thấy qua.

“Có chút việc trì hoãn, phòng chuẩn bị xong chưa?” Vẻ mặt Tả Khiêm Lẫm lạnh nhạt.

“Đương nhiên đã sớm chuẩn bị xong, bất quá thiếu gia, chỗ này của tôi không nhận nhóc con!” Người đàn ông kia thoáng nhìn Lãnh Tuyệt Dật và Sơ Vân, ánh mắt lưu chuyển, nhất là vòng mấy vòng trên mặt Sơ Vân, ngón trỏ điểm điểm môi, khẽ cười mị hoặc.

“Ít giả vờ, trước làm chính sự, tôi sợ có người đã đợi không kịp.” Tả Khiêm Lẫm lạnh lùng cười, nghiêng đầu nhìn Lâm đổng hôn mê bị khiêng xuống xe, lại liếc Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung bị bịt kín bịt mắt.

“Vậy được rồi, theo tôi.” Người đàn ông xoay người, đi trước dẫn đường.

“Chúng ta đi thôi.” Tả Khiêm Lẫm nắm tay Sơ Vân, Lãnh Tuyệt Dật theo bên cạnh.

Sơ Vân khó hiểu liên tiếp quay đầu lại, nhìn mấy người đàn ông mặc đồ đen khống chế Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung, còn có Lâm đổng từng gây ra ác mộng cho cậu. Tả muốn làm gì? Vì sao trong lòng có cảm giác bất an?

“Không cần chú ý bọn họ.“Tả Khiêm Lẫm phủ phủ gò má Sơ Vân.

Sơ Vân đành phải đè xuống nghi hoặc.

Bố trí bên trong thể hiện xa hoa cực hạn.

Lúc chuyển hướng thang lầu, người đàn ông xinh đẹp lên tiếng, “Đại thiếu, phòng cậu muốn thì để Ade mang mọi người qua, về hai anh bạn nhỏ này, giao cho tôi là được.”

“Cũng tốt.” Tả Khiêm Lẫm gật đầu, cúi người khẽ hôn xuống trán Sơ Vân, “Chờ anh một chút, rất nhanh sẽ xong.” Sau đó hướng Lãnh Tuyệt Dật và bác sĩ Tảm nói: “Vân liền giao cho các ngươi.” Ý là, chú ý tốt cho tôi, không thể xảy ra một chút sai lầm.

Lãnh Tuyệt Dật nắm thật chặt tay Sơ Vân, dù Tả Khiêm Lẫm không nói hắn cũng sẽ làm được.

“Tả……” Sơ Vân giữ chặt tay áo Tả Khiêm Lẫm, nhíu mày nhìn hắn. Rốt cuộc Tả muốn làm gì? Tại sao phải trói Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung? Hơn nữa, trên mặt Hạng Nhung còn có vết thương, chẳng lẽ là vì……

“Ngoan, trước đừng hỏi, sau này sẽ nói cho em biết, được không?” Tả Khiêm Lẫm ôm cậu một cái.

Sơ Vân cắn cắn môi, thỏa hiệp, Tả Khiêm Lẫm đã hứa sẽ nói cho cậu, cậu tin tưởng.

“Tiểu Vân, con đã tỉnh chưa?” Lúc này, Thiệu Mục Vân lên tiếng, tuy bị bịt mắt, tay bị trói, nhưng tai vẫn có thể nghe được, bởi vậy lúc giọng nói của Sơ Vân vang lên, hắn liền muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của người bên cạnh, nhưng không thành công, “Tả Khiêm Lẫm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Sơ Vân theo phản xạ trốn sau lưng Tả Khiêm Lẫm, nắm lấy áo hắn, hiển nhiên cũng không đáp lời. Tuy trước đó cậu không xác định được nguyên nhân mình mê man và lý do Hạng Nhung ở đây, nhưng bây giờ cậu đã mơ hồ hiểu.

“Tôi muốn làm gì ư? Đương nhiên là muốn cho mọi người xem trò hay.” Tả Khiêm Lẫm nhướng mày mỉm cười, nhưng ý cười lại không rơi vào mắt, đưa Sơ Vân đến chỗ Lãnh Tuyệt Dật, liền bước lên lầu đầu tiên.

Vũ Văn và Đoan Mộc vội vàng dẫn người theo sát, trong chớp mắt, một đám người liền biến mất cuối thang.

“Được rồi, hai bạn nhỏ và quý ngài này, theo tôi.” Người đàn ông xinh đẹp ưu nhã phất phất tay, dẫn bọn họ vào một phòng khách lịch sự phía bên trái, so sánh với bên ngoài hoa lệ, trong này giản dị hơn rất nhiều.

“Tùy tiện ngồi, nhưng không thể ra khỏi phòng này nha.” Người đàn ông mấp máy môi, híp mắt cười khẽ, “Trẻ con không nghe thì phải chịu phạt!”

Lãnh Tuyệt Dật vô thức run rẩy một cái, không được, người đàn ông này nói chuyện rất có lực sát thương!

“A Dật?” Sơ Vân nhìn hắn.

“Không sao.” Lãnh Tuyệt Dật cào cào tóc, kéo Sơ Vân ngồi xuống sofa.

……

Nói về nhóm người Tả Khiêm Lẫm.

Tiến vào một gian phòng rộng rãi, hắn ra hiệu cho Vũ Văn và Đoan Mộc, có thể mở băng bịt mắt của Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung.

Mà khi Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung khôi phục thị giác, thấy rõ bài trí trong phòng, liền hít khí lạnh, thậm chí Hạng Nhung còn lui về phía sau hai bước.

“Tả Khiêm Lẫm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Thiệu Mục Vân nghĩ tới Tả Khiêm Lẫm lạnh lùng nổ súng, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi.

“Làm gì? Không làm gì cả, chỉ là một suất diễn thôi.” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, ngồi xuống ghế sa lon duy nhất trong phòng, “Diễn viên là Lâm đổng, đương nhiên, các ngươi muốn thử cũng được.”

Ma quỷ! Đây là suy nghĩ trong lòng Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung.

Chỉ thấy trong phòng rộng rãi treo các hình cụ đầy đủ kiểu dáng, còn có một số đồ vật đặc biệt, dùng để điều giáo, rực rỡ phong phú tới mức khiến người ta tái mặt.

Lúc này, liền thấy vài người đàn ông người dáng kiện mỹ, mặc áo da bó sát không tay, đầu đội mặt nạ quỷ thần đi đến, Tả Khiêm Lẫm khẽ ra hiệu, bọn họ liền nhận Lâm đổng từ các vệ sĩ, thuần thục treo gã lên xà, dùng khóa sắt trói tay chân.

Bên cạnh, Đoan Mộc bảo người chuẩn bị máy chụp ảnh sẵng sàng, trò hay rốt cục mở màn.

Một thùng nước giội tỉnh Lâm đổng, khi gã thấy rõ bốn phía, ý thức được tình cảnh của mình, nhất thời mặt trắng không chút máu, run rẩy nói, “Tả, Tả Khiêm Lẫm, ngươi, đây là phạm pháp!”

“Phạm pháp? Phạm cái gì pháp? Chúng tôi chỉ may mắn được Lâm đổng mời, để thưởng thức trò chơi đặc biệt mà thôi, tin rằng Lâm đổng vô cùng nguyện ý để mọi người cùng thưởng thức cuộc sống của ngài, tôi thật chờ mong.” Tả Khiêm Lẫm thanh thản bắt chéo chân, trong tay vuốt vuốt một cái roi da đặc chế.

“Ngươi!” Lâm đổng nghẹn một hơi, thiếu chút nữa tắt thở.

“Thiệu Mục Vân, còn tiểu tình nhân họ Hạng của ngươi nữa, không được phép nháy mắt, nhìn kỹ cho ta, nếu không, ta sẽ để các ngươi cũng nếm thử một phần ngàn khổ sở người nào đó đã phải trải qua.” Tả Khiêm Lẫm lạnh lùng nói, “Bắt đầu đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Thiệu Mục Vân khó coi tới cực điểm, hắn đương nhiên hiểu rõ Tả Khiêm Lẫm đang nói tới ai, đúng a, Y Phàm đã từng chịu rất nhiều khổ sở, mà điều đó, có một nửa là do hắn.

Nếu hôm nay không có Tả Khiêm Lẫm, chỉ sợ sau khi Y Phàm sống lại là Sơ Vân, còn có thể gặp lại ác mộng này, đột nhiên, hắn cảm giác mình thật tồi tệ, trong lòng dâng lên đắng chát khó tả, hắn đã sớm mất đi quyền lợi có được Y Phàm!

Trò chơi bắt đầu, các loại dụng cụ tra tấn Lâm đổng, mà tiếng gào như giết heo của gã từ từ biến thành rên rỉ hưởng thụ.

Tả Khiêm Lẫm nhìn không được, hắn đứng dậy, nói với Vũ Văn và Đoan Mộc, “Ở đây giao cho các cậu, tôi đi trước.” Sau đó nhìn thoáng qua Thiệu Mục Vân và Hạng Nhung sắc mặt trắng bệch, rời đi.

Đêm, còn dài mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.