Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 17



Lúc Triệu Liên Hằng đến khu ký túc xá sự tình đã trở nên nghiêm trọng.

Nghe nói cái “gen thiếu hụt giả” kia xảy ra chuyện, hắn liền liên lạc với Phù Chính, mang theo giọng bất đắc dĩ hỏi Vinh Tranh đến cùng là muốn làm cái gì. Điều tra cậu ta còn chưa có kết quả lại gây ra chuyện đánh nhau, thật không phải là tin tức tốt.

Liền tính cuối cùng chân tướng trong sạch, tất cả mọi người đều biết là Vinh Tranh bị nói xấu cũng không thể tẩy sạch ấn tượng xấu cậu ta mang đến cho mọi người. Huống chi lúc trước cậu ta còn phát biểu thanh minh và tuyên chiến, trong ĐHTH Liên Bang quả thực không người không biết không người không hiểu, rất nổi danh. Làm thành viên quản ủy, Triệu Liên Hằng cũng không nguyện ý nhìn thấy loại chuyện này xảy ra trong trường học.

Đã có rất nhiều lão sư tỏ vẻ, cho dù Vinh Tranh trúng tuyển không có vấn đề, bọn họ cũng không muốn có sinh viên tiên thiên thiếu hụt còn gây chuyện thị phi như vậy. Bọn họ không nhìn tới việc Vinh Tranh bị vũ nhục và kỳ thị, chỉ nhìn đến thứ mình mong muốn. Rất nhiều người đều cho rằng Vinh Tranh quá mức kiêu ngạo làm náo loạn. Ý nghĩ của rất nhiều sinh viên cũng cho rằng một tiên thiên gen thiếu hụt giả may mắn thi đậu một trong những trường đại học tốt nhất Liên Bang lại không biết điệu thấp còn làm ầm ĩ như thế khiến người khác rất không thích.

Thế nhưng Liên Bang thi hành kế hoạch gen ưu hóa từ lâu, lâu đến mức tình cảnh của gen thiếu hụt giả rất khó sinh tồn. Bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ tiên thiên ưu hóa của chính mình, không nhìn vài người cũng sinh ra bình thường như họ, lại chịu đủ mọi vấn đề không chỗ ở, áp đến những người đó thở không nổi.

Vinh Tranh bất quá là không muốn là một người bị áp bức như vậy. Hắn không nên có ý tứ vì gen thiếu hụt giả tranh thủ không gian, lại càng không nên nói cái khẩu hiệu gì đó. Hắn chẳng qua muốn cho chính mình một sinh hoạt bình thường mà ngay cả điểm bình tĩnh ấy cũng bị cướp đoạt.

Từ lúc mới vào học ngang nhiên bị chỉ trích, sau đó gợi ra sóng to gió lớn nghi ngờ đến chậm chạp không hoàn thành việc điều tra, không chỗ nào không thấy thái độ của người khác. Vinh Tranh nếu lại trầm mặc vậy chỉ có thể chịu bị áp bức đến không chỗ dung thân.

Kevin phát tác chỉ là một mồi lửa.

Triệu Liên Hằng đi lên thang lầu, bên trong hành lang chật ních sinh viên đến xem náo nhiệt. Nhìn thấy hắn đến đây sôi nổi tránh đường, hắn nhìn theo đám người đến trước, vài bước đến cửa phòng Vinh Tranh, hai người đánh nhau đã bị kéo ra, Vinh Tranh ôm tay trấn tĩnh đứng ở một bên, Kevin một đầu đầy má, thở hồng hộc lại bởi vì say rượu trực tiếp ngồi xuống đất.

Triệu Liên Hằng chỉ hỏi: ” Là ai ra tay trước?”

Kevin ác nhân cáo trạng, lập tức chỉ qua: “Là hắn! Là cẩu tạp chủng này dám đạp tôi!”

Bên môi Vinh Tranh đều là ý cười lạnh: “Thầy giáo Triệu nghe mấy lời này thì ai là người nói dối?”

Triệu Liên Hằng cảm thấy đau đầu, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, sinh viên vây xem cũng đánh ngáp, hắn nhìn hai người đều không nhượng bộ, chỉ có thể đêm nay trước tạm thời tách hai người họ ra. Lời này vừa ra, Kevin đảo mắt, không biết nghĩ ra ý gì, chủ động nói: “Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra.”

Triệu Liên Hằng là thầy giáo trực ban phải ở cùng với gã, lại nhìn Vinh Tranh. Người sau lòng biết rõ vết thương trên người Kevin nhìn đổ máu cực dọa người, trên thực tế cũng không có gì trở ngại. Nhưng đối phương rõ ràng cố ý muốn kiểm tra, khẳng định sẽ đề xuất bồi thường phí chữa bệnh.

Hắn gật đầu tỏ vẻ muốn đi cùng, Kevin hừ lạnh lại nói: “Đừng cho là tôi không biết, cậu bất quá chỉ là con riêng của Vinh gia…..Lúc này cậu chết chắc rồi!”

Chung quanh lại sôi nổi nghị luận. Vinh Tranh bất vi sở động, ngay cả biểu tình cũng không chút biến hóa. Triệu Liên Hằng tuy cảm thấy Vinh Tranh là nhân vật phiền toái, lúc này cũng có chút xem trọng hắn.

Trên đường đi Giáo Y viện, Phù Chính gọi tới lại không để lộ chuyện y đã biết chuyện xảy ra đêm nay, chỉ nói là y đã về đến nhà, gọi cho Vinh Tranh yên tâm.

Vinh Tranh thầm than trong lòng, còn nói tình huống ngắn gọi cho Phù Chính. Phù Chính nghe, câu đầu tiên hỏi: “Em bị thương?”

Lòng Vinh Tranh ấm áp, nhún vai: “Em không sao. Chỉ là đánh vỡ đầu gã thôi.”

Phù Chính tưởng tượng trong chớp mắt, buồn cười nói: “Cần tôi qua hỗ trợ không?”

“Không cần.” Vinh Tranh lắc đầu, mắt nhìn Kevin đang kiên trì yêu cầu tiến hành kiểm tra toàn thân, lại lại đem tia hối hận gặp phải chuyện kia vứt ra ngoài không gian: “Em đoán chừng phải kéo dài đến sáng mai, gã hiện tạo đang cường liệt muốn làm kiểm tra tốt nhất của bệnh viện….Cho nên, một chốc là không xong được.”

Phù Chính nghe ra khẩu khí chế nhạo của hắn, biết tâm tình người này khôn phải quá kém. Thế là có chút ý cười: “Vậy là tốt rồi, ngày mai tôi tới gặp em.”

Từ khi xác định quan hệ, Phù Chính liền lâm vào trạng thái yêu cuồng nhiệt, hận không thể 24 giờ đều nhìn thấy Vinh Tranh, Vinh Tranh tuy rằng không hãm thảm như y nhưng chỉ mới qua vài giờ, thế nhưng cũng có chút nhớ mong.

Hắn đổi tay cầm máy liên lạc, ngữ khí cũng nhu hòa đi rất nhiều: “Nếu anh rảnh rồi.”

Hai người nói chút chuyện, Vinh Tranh bên này vừa muốn cắt đứt chợt nghe đầu kia Phù Chính thản nhiên nói: “Vô luận em muốn làm gì, tôi đều ủng hộ em.”

Có lời nói như vậy, Vinh Tranh giật mình, thật lâu sau “ân” một tiếng, cúp liên lạc, cất bước vào văn phòng bác sĩ, đứng ở trước mặt Triệu Liên Hằng lấy thái độ vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Thầy giáo Triệu, em sẽ đưa ra yêu cầu khiếu nại quản ủy ĐHTH Liên Bang.”

“Tư cách trúng tuyển đại học của bản thân em không có vấn đề lại bị vu oan, quản ủy càng chậm chạp không quyết đoán khiến sinh hoạt cá nhân của em bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Gián tiếp dẫn đến chuyện xung đột hôm nay giữa em và bạn học.”

“Em yêu cầu, quản ủy ĐHTH Liên Bang sẽ có thể mau chóng điều tra ra chân tướng.” Hắn nhìn thẳng Triệu Liên Hằng, ngữ khí tràn ngập khí phách không hề lùi bước.” Sau đó, phải hướng người bị xâm phạm danh dự là em giải thích.”

Kevin đang giả vờ trọng thương hữu khí vô lực, lúc này đột ngột ngẩng đầu lê, bộc phát ra trận cười to hoang đường: “Giải thích? Chỉ mày? Ha ha ha!”

Ánh mắt độc ác của gã lướt đến, không che dấu mắng: “Tao vẫn là câu nói kia, nếu mày có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang tao chẳng phải có thể làm Nghị trưởng Nghị viện Liên Bang? Mày còn không bằng chạy trở về bụng mẹ sinh ra một lần nữa!”

Triệu Liên Hằng chau mày, hắn biết thân phận của Kevin, lúc này quát lớn: “Chú ý ngôn từ của cậu! Nơi này là Thủ đô tinh không phải Borges!”

Kevin vẫn ác ý nhìn chằm chằm Vinh Tranh, việc này trong mắt gã tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua. Nếu không phải nơi này là Thủ đô tinh, ngoài tầm tay với của thế lực gia tộc Deans, gã đã sớm bắt lấy Vinh Tranh, một đòn đánh vào chỗ hiểm.

Vinh Tranh nói xong mấy câu đó đã lười nhìn Kevin. Triệu Liên Hằng lo nghĩ, gật đầu nói: “Yêu cầu của cậu tôi nhận, tôi sẽ báo cho các thành viên khác của quản ủy.”

Vinh Tranh có được câu trả lời vừa ý, Kevin khó thở hổn hển, cư nhiên lại quên giả vờ bị thương nặng, chỉ tùy ý bác sĩ Giáo Y viện lung tung xử lý cho mình. Sau khi tiêm xong uốn ván, gã nổi giận đùng đùng để lại vài câu ngoan độc nhanh chóng bước ra ngoài trường.

Xem tư thế kia, khả năng gã về ký túc xã không lớn.

Triệu Liên Hằng và Vinh Tranh ra khỏi bệnh viện, bóng đêm đen tối chỉ có đèn đường thắp sáng cả đêm. Hai người đi trên con đường nhỏ trong trường, Triệu Liên Hằng khó hiểu hỏi: “Phương pháp giải quyết nghi ngờ cho cậu không chỉ có một loại, vì sao lại chọn cách kịch liệt nhất?”

Vinh Tranh bên moi lộ vài phần chua xót, lắc đầu nói: “Em lui một bước, đối phương sẽ tiến thêm một bước. Thầy không phải tiên thiên gen thiếu hụt giả sẽ vô pháp tưởng tượng lực lượng thành kiến của xã hội có bao nhiêu lớn.”

“Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, bọn họ liền không có bạn bè, không có kết giao xã họi, cho dù nhóm người thân đối với bọn họ đáng thương mà đồng tình. Trong trường học sẽ chịu khi dễ, đến xã hội sẽ bị kỳ thị….So với người tàn tật còn muốn nhận bất công hơn….Mà theo cá nhân em mà nói, từ khoảnh khắc đi ra phi thuyền, đến khu tiếp đãi của đại học ở sân bay liền bị học tỷ coi như ôn dịch mà đối đãi.”

Hắn bình tĩnh kể ra trải nghiệm của chính mình, cũng có chuyện lúc trước của ‘Vinh Tranh”, càng có thêm suy nghĩ đăm chiêu của người khác. Triệu Liên Hằng tinh tế nghe chỉ cảm thấy rung động cực lớn.

Hắn là người có tố chất khai sáng, nghe Vinh Tranh kể chuyện đã có chút sáng tỏ, không khỏi cảm động lây, vì tình cảnh của cậu mà lo lắng. Nhưng vừa nghĩ đến Vinh Tranh còn có Phù Chính, không tính cùng toàn thế giới là địch, cũng có chút cảm khái.

Hắn lại không nhắc tới Phù Chính trước mặt Vinh Tranh, chỉ vì hắn nhìn ra được, Vinh Tranh cũng không phải người khoe khoang hư vinh.

Tiễn bước Vinh Tranh, hắn lại liên lạc với Phù chính. Mà Phù Chính cũng chưa nghỉ ngơi.

“Người anh xem trọng quả nhiên không giống binh thường a.” Hắn hiện tại coi Phù Chính là bạn bè, không khỏi trêu ghẹo: “Thật đáng tiếc, tôi như thế nào không chú ý tới sớm? Tôi còn trong trường học, hẳn là gần quan được ban lộc.”

Độ cong bên môi Phù Chính càng rộng mở, hỏi một phen chi tiết tình huống, cảm thấy có so đo cũng hỏi lại: “Quản ủy bên kia vì sao đến giờ còn chưa có kết quả?”

“Này….” Lúc này đổi lại là Triệu Liên Hằng cười khổ, hắn do dự nửa ngày mới gian nan đáp: “Việc này khó mà nói.”

Phù Chính sắc bén phát hiện cái gì đó, suy nghĩ một chút, mâu trung thâm trầm: “Như thế nào? Có người không nguyện ý công khai sự thật?”

“Khụ!” Trệu Liên Hằng ho khan hai tiếng: “Anh nói trúng rồi. Kỳ thật báo cáo điều tra đã sớm làm xong….Chỉ là có thầy giáo đức cao vọng trọng, bản thân là người ủng hộ gen ưu hóa tuyệt đối, ông ta rất khư khư cố chấp. Nói Vinh Tranh nhất định giả tạo ở đâu đó. Hơn nữa….”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa, lúc họp, ông ta còn bất mãn nói, nếu loại gen thiếu hụt giả như Vinh tranh đều có thể thi đậu một trong những địa học tốt nhất Liên Bang, như vậy gen ưu hóa còn có ý nghĩa gì nữa? Chẳng phải là phủ định thành quả của tiền nhân(người đi trước).”

“Kẻ bảo thủ.” Phù Chính chỉ nói ba chữ này, vội vàng chấm dứt trò chuyện. Triệu Liên Hằng đóng lại máy liên lạc, ngược lại mỉm cười.

Có đôi khi xem kích cũng rất thú vị, bản thân hắn là phần tử trung lập, cảm thấy gen ưu hóa sao cũng được. Chỉ là Liên Bang hiện tại ngoài việc đối phó với Trùng tộc còn có chút gợn sóng, thật sự không có sinh khí. Đổi lời nói khác, hắn cũng thực coi trọng một thứ gì đó trên người Vinh Tranh. Cũng muốn biết, một viên đá không cam nguyện nước chảy bèo trôi như vậy sẽ kích khởi lên tầng sóng kinh thiên thế nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.