Khách Quan, Không Thể Được

Chương 16



Hồ đồng chí đã quen bị hù dọa quyết định hăm hở phảnkích, dùng nửa giây tiêu hóa hết kinh ngạc, sau đó tràn ngập tiếc nuối thanthở: “Chân ngắn eo thô cả người đầy cơ bắp, tinh tinh trong vườn thú cònđẹp hơn.”

Trong cửa nháy mắt an tĩnh. Không biết từ chỗ nào độtnhiên bay tới một cỗ khí lạnh lẽo, Hồ Nhất Hạ không khỏi rùng mình một cái,đang lúc này, cửa mở ra.

Chiêm Diệc Dương không nói tiếng nào trên cao nhìnxuống cô. Hồ Nhất Hạ anh dũng nghênh nhìn, yên lặng động viên cho mình: ánh mắtcủa anh không giết tôi chết được.

Hồ Nhất Hạ đang đấu với nhãn lực mạnh mẽ của ai đó,thì bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau tiếng cửa mở chínhlà tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỹ nhân nửa lõa ở phía trước, không rõbước chân nhân sĩ ở phía sau, Hồ Nhất Hạ cũng không biết làm sao, nhìn nhìnChiêm Diệc Dương, thần sắc anh căng thẳng, không nói hai lời đã lôi cô vàophòng ngủ.

Hồ Nhất Hạ bị anh giấu ở phía sau cửa, cô không cócách nào nhìn lén trạng huống bên ngoài, chỉ nghe thanh âm phụ tá hành chánhvang lên: “Tôi thấy túi hành lý này ở trước cửa, hình như là của Hồ trợ

Cảm giác được tiền bối luôn ghi nhớ thật tốt,Hồ đồngchí vừa muốn thò đầu ra, liền bị Người họ Chiêm ấn về, phụ tá hành chánh vẫnchưa nói xong, Chiêm Diệc Dương đã nhô người ra nhận túi hành lý, phanh mộttiếng đóng cửa lại.

Hồ đồng chí không chịu phối hợp, muốn kéo cửa đi ra,đảo mắt liền bị người khác xách cổ áo, ôm trở lại như xách con gà.

“Làm gì lén lút? Chúng ta không có làm chuyện gìkhông cho người biết.”

“Sớm muộn sẽ làm.”

⊙﹏⊙

Khiếp sợ lúc này, Hồ Nhất Hạ không thể tiêu hóa.

“Anh anh anh, anh có ý gì?”

Anh im lặng không lên tiếng, bỗng dưng đưa tay chốngđỡ vách tường sau lưng Hồ Nhất Hạ, cúi đầu, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vàotrên chóp mũi Hồ Nhất Hạ: “Em cứ nói đi?”

Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, hô hấp của anh càngngày càng gần, phun vào lớp da bên gáy Hồ Nhất Hạ, nhắc nhở cô, người đàn ôngnày đang cúi người nhìn mình.

“Anh, anh đừng làm loạn, tôi, tôi sẽ lalên!”

Bình thường ác bá trong phim truyền hình trả lời thếnào? —— Hồ Nhất Hạ lại còn có tinh lực phân thần nghĩ điều này —— kêu rách cổhọng cũng không người đến cứu em?

Nhưng cô đợi nửa ngày, lại không đợi được gì cả, lúcnày mới hậu tri hậu giác len lén hí mắt: Hở? Người này sao lại biến lần nữa?

Vừa lúc này bên tai vang lên tiếng kéo khóa túi hànhlý, Hồ Nhất Hạ theo tiếng nhìn, rốt cuộc tìm được người xuất quỷ nhập thần nàođó. Anh đang đứng ở bên giường, đưa lưng về phía cô thay y phục.

Tốc độ thay quần áo của ai kia có phải quá thần tốchay không? Mới một lát, quần dài cũng đã thay xong, đang mặc áo sơ mi.

Hồ Nhất Hạ vẫn biết phải che mắt giả vờ giả vịt, nhưngcô không chịu được sự hấp dẫn từ dáng người ma quỷ của anh, mới vừa lặng lẽ mởra khe hở chuẩn bị nhìnmột cái cuối cùng, nhưng, lại bị người họ Chiêm bắt tạichỗ.

Lúc này anh ngược lại không có nói gì trêu chọc cô,không chút để ý thắt cà vạt, liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn ở góc tường:”Tôi về tiệc rượu xử lý ít việc, chờ chúng tôi đi hết cô hãy ra.”

Anh ta đã dám bế cô đi giữa hội nghị quản lý, sao hiệntại lo lắng bị phụ tá hành chánh nhìn thấy bọn họ ở chung một phòng? Hồ Nhất Hạkhông nghĩ ra, anh cũng không đợi cô phản ứng, nắm áo khoác tây trang lên muốnđi mở cửa.

“Cứ làm như Kim Ốc Tàng Kiều (nhà vàng cất ngườiđẹp).”

Cô cúi đầu tự lẩm bẩm, tiếng nói vừa dứt liền thấy anhdừng lại bước chân.

“Kim Ốc Tàng Kiều?”

Thanh âm đột nhiên vang lên của anh làm Hồ Nhất Hạ sợtới mức không dám ra tiếng nữa, lời kế tiếp của anh, càng làm cô hoàn toàn hóađá: “Vậy em có nguyện ý hay không?”

Có ý gì? Cho đến khi anh rời đi phòng ngủ, đầu óc HồNhất Hạ còn chưa có quẹo qua ngõ rẽ.

Cái này chẳng lẽ chính là —— thổ —— lộ trong truyềnthuyết

Hay là anh ta có kế hoạch nuôi dưỡng tình nhân? HồNhất Hạ càng nghĩ đầu càng lớn, một loại dự cảm mãnh liệt bao phủ cô: sau 6ngày, mình rất có thể sẽ khó bảo toàn mạng nhỏ.

Cho đến khi cô về nhà lấy hành lý của mình, rồi sau đócô ngồi lên khoang sang trọng trên máy bay, loại cảm giác cổ quái này vẫn đitheo cô, cho tới khi lòng hiếu kỳ tràn khắp cô, nghe phụ tá hành chánh tán gẫuchuyện trong tiệc rượu, cô cũng không có hăng hái.

“Người khách đầu cơ đó trách quyết sách làm ăn củacông ty chúng ta hại hắn táng gia bại sản, nhìn trúng Phó tổng liền tạt rượu. .. . Tiểu Hồ? Tiểu Hồ?”

“A a tôi đang nghe mà, tiếp tục, tiếp tục.”Hồ Nhất Hạ bóp huyệt Thái Dương của mình, tránh cho mình mất hồn.

“Nói cũng kỳ quái, Phó tổng lại dặn bảo vệ đừnglàm khó dễ người điên kia, cũng không báo cảnh sát, đã thả hắn đi rồi.”

Hậu quả Đắc tội người họ Chiêm nên rất nghiêm trọngchứ? Thật là chuyện lạ! Vừa nghe vậy, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc đã có hăng hái,”Tại sao có thể như vậy?”

“Nghe nói khi Phó tổng vẫn còn nhậm chức ở WallStreet bởi vì quyết sách quá gấp bị người ta trả thù, kết quả. . . . . .”

“Kết quả cái gì?” Người mà cô quen biết saoluôn thích làm người khác hồi hộp?

“Kết quả làm hại bạn anh ấy. . . .”

Người họ Chiêm lại từ phòng vệ sinh trở về vào lúc mấychốt này. Kịch hay nghe được một nửa lại không có đoạn sau, trong lòng Hồ NhấtHạ bị nhột như có kiến bò, chuyện mạng nhỏ có khó bảo toàn hay không đã sớm vứtra chín tầng mây, cả hành trình đều cầu nguyện người họ Chiêm lại đi nhà vệsinh nữa.

Đáng tiếc, người họ Chiêm lại ngồi lỳ không đi nữa,phụ tá hành chánh lại tiếp tục giúp đỡ xử lý công vụ, để lại mình Hồ đồng chínhột nhạt khó nhịn trong lòng.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sân bay,nhân viên tiếp đãi đợi đã lâu, một đoàn người liền đi đến khách sạn ngủ lại.

Mắt thấy đã rạng sáng, những người khác không phải cònbuồn ngủ thìchính là vẻ mặt mệt mỏi, Hồ Nhất Hạ tuy thần thái sáng láng, nhưngcô lại không có cơ hội ở riêng với phụ tá hành chánh, đã bị người ta nhét vàophòng cô.

Hồ đồng chí lúc nào cũng nhớ đến lời phụ tá hành chánhnói, xuống máy bay ngay cả điện thoại cũng quên mở, một thân một mình đợi trongphòng, lúc này mới nhớ lại điện thoại di động còn đang tắt.

Vừa mở máy thì có tin nhắn điên cuồng công kích đến.Tất cả đều là Lãnh Tĩnh gửi:

Chị qua một ải rồi, ra ngoài ăn khuya mừng đi.

Chết ở đâu rồi? Còn chưa có về nhà?

Tờ giấy cậu dán ở cửa tủ lạnh viết chữ như gà bới, quỷcũng không nhận rõ cậu viết cái gì.

Mau mở máy!

Hồ Nhất Hạ liên tục không ngừng dùng điện thoại riêngtrong phòng gọi lại. Nghe cô nói đang ở nước ngoài, Lãnh Tĩnh cũng tuyệt khôngkinh ngạc: “Cậu còn biết dùng điện thoại riêng có thể tiết kiệm phí điệnthoại quốc tế, đại tiểu thư, có tiến bộ a!”

Hồ Nhất Hạ không làm trễ nãi, kể hết chuyện xảy ra hômnay cho Lãnh Tĩnh nghe. Lãnh Tĩnh nghe mà sửng sốt, rốt cuộc mất đi tỉnh táo,liên tiếp thét chói tai: “Hứa Phương Chu? Trời!

“Đợi đã nào! Lời kia của Chiêm biến thái là có ýgì?”

Lãnh Tĩnh nhanh chóng thay cô chấn chỉnh suy nghĩ:”Không phải có tổ chức nước ngoài khai thác tuyển dụng họ Hứa và cô nàngLâm Nặc Á kia sao, cậu có hỏi anh ta vì sao không ra nước ngoài không?”

Về Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ luôn ấp úngkhông có đáp án, cuối cùng mới nghiêm mặt cãi lại cho mình:”Mình vừa nhìn thấy anh ấy liền muốn tránh, nào dám nói chuyện với anhấy?”

Lãnh Tĩnh hoàn toàn bại bởi Hồ đồng chí, bất đắc dĩchỉ có thể nói sang chuyện khác: “Vậy còn Chiêm biến thái? Anh ta chuẩn bịăn cậu rồi bỏ rơi, hay đang chuẩn bị đánh lâu dài?”

“Việc này. . . . Mình cũng vậy không rõlắm.”

“Trời!” Hồ Nhất Hạ cơ hồ có thể đoán được bộdạng Lãnh cô cô vỗ trán than thở, “Sao Chiêm biến thái có thể coi trọngmột con côn trùng trong cỏ?”

Gặp phải Hồ đồng chí khinh bỉ mím môi không lên tiếng,Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là qua loa ném ra kết luận:”Hứa Phương Chu thì cậu đừng bận tâm, hai người ai cũng không thua thiệtai, không cần trốn anh ta. Về phần cấp trên của cậu. . . . Cái mạng nhỏ của cậuthì vẫn có thể bảo vệ, nhưng lớp mô trên người cậu có giữ được không, vậy thìrất khó nói rồi.”

Kết luận của Lãnh Tĩnh làm Hồ đồng chí vô cùng kinhhãi, Lãnh Tĩnh lại trước sau như một sát phạt quyết đoán: “Chớ nghĩ lungtung, ngủ một giấc ngon đi, cúp đây. A đúng rồi, nhớ tùy thời báo cáo chiếnhuống với mình.”

Hồ Nhất Hạ còn chưa có phản ứng kịp, Lãnh Tĩnh đã cúpđiện thoại. Chỉ còn dư lại cô, vừa nghe âm tút vừa lặp lại hai chữ: chiếnhuống?

Cúp điện thoại, xem thời gian, Hồ Nhất Hạ tính toántối thiểu có thể ngủ 6, 7 tiếng. Đáng tiếc mùa thu của cô hoàn toàn không hợpvới khí hậu nhiệt đới chỗ này, mặc dù từ suốt đường từ sân bay về khách sạn đềuở trong xe mở máy lạnh, nhưng vẫn chảy đầy mồ hôi.

Cả người nhơ nhớp khó ngủ, Hồ Nhất Hạ quyết định tắmrồi ngủ.

Nào ngờ vừa vào phòng tắm, cô nhất thời không còn buồnngủ.

Bồn tắm đối diện cảnh biển vô địch ngoài cửa sổ, bêncạnh bồn tắm lớn còn có rượu đỏ và điểm tâm nhỏ tinh xảo mà người phục vụ tỉ mỉbố trí. Hồ đồng chí rất lâu chưa từng xa xỉ bóp cổ tay quyết định, không ngủ!Tắm!

Vừa có cảnh đẹp vừa có bồn tắm xoa bóp, mấu chốt làlại có rượu. Cô uống rượu đỏ cũng không dễ say, nghĩ như thế, nào chỉ là thoảimái thôi? Hồ Nhất Hạ nằm ngửa tay chân ở trong bồn tăm thơm phúc, cảm thấy thếgiới quá tốt đẹp, dần dần mệt mỏi nhắm mắt.

Đáng tiếc thế giới trong mộng, không hề đẹp.

Có người nắm cằm cô không thả, vừa lạnh vừa đau:”Tiểu Hồ Ly. . . . . .”

Không biết là nước hay là chất lỏng gì khác khuấy độngtiếng vang, thân thể không chỉ đau, còn mơ hồ phát trướng, có tay ai đó nhanhchóng lướt qua bả vai của cô, nâng lưng của cô lên, hơn nữa còn là, tay của đànông! Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.

Giấc mộng này quá kinh khủng, xúc cảm tay của ngườiđàn ông kia chân thật dọa người. Cô giùng giằng muốn mở mắt, lại đột nhiên trảiqua một hồi lắc lư, đột nhiên xuất hiện cảm giác áp bức đè nặng bộngực của cô, không chỉ có như thế, chân cũng đồng thời bị người nào nâng lên. .. .

Cô hoảng sợ vô cùng mở mắt, một đôi con ngươi màu đencứ như vậy xuất hiện ở trong mắt hoảng sợ của cô. Cảm giác bị lạc mơ hồ làm cônhất thời lên tiếng kinh hô: “Chiêm Diệc Dương? !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.