Hồ Nhất Hạ nhìn ly nước mộtcái, rồi nhìn anh.
Rồi lại nhìn ly nước, rồi lại nhìn anh.
Đang lo lắng không biết kết thúc như thế nào,đột nhiên thấy anh khẽ nheo cặp mắt lại, ánhsáng trong mắt, khiến người nhìn thật sự sợ, HồNhất Hạ vội vàng cúi đầu, thức thời nhận lấy lynước, ngửa đầu buống.
Ừng cực ừng fực, uống xong ba ngụm, quẳng cái ly xuống “pằng”mộttiếng: “Cám ơn Phó tổng, tôi, đi ra ngoài trước.”
Trong lòng thấp thỏm, nói xong liền chạy ra ngoài, nàongờ sau lưng lập tức truyền đến một tiếng nói lànhlạnh: “Đứng flại.”
Hồ Nhất Hạ lập tức ngừng chân. Cũng không 1dám quayđầu lại.
Chỉ nghe tiếng bước chân tiến tới gần mình, khôngnhanh, cũng không do dự. Đến bên người cô, cũng khôngnói chuyện, cứ từ trên cao nhìn xuống cô.
Bộ dáng thong thả ung dung, nào chỉ là đáng đánhđòn? Hô hấp ấm áp của anh phất bên tai cô, Hồ Nhất Hạtuyệt không thừa nhận giờ phút này, trái tim mình nhộtnhạt, khó nhịn.
Khi dễ tôi không dám quay đầu lại phải hay không? ——
Được frồi, tôi xác thực không dám quay đầu lại.
Thời khắc Hồ Nhất Hạ đang suy tính trong lòng,anh đột nhiên giơ tay lên, như muốn ôm vai cô.
Bởi vậy, lúc này Hồ Nhất Hạ chỉ nghe thấy tiếngtim đập ồn ào của mình. Mất ự nhiên nghiêng đầu, vừachống lại cằm cái cằm có vẻ kiêu căng của anh.
Quai hàm khẽ mở khẽ ngậm, lại một đoạn tầnsuất ám muội nhưng rất lãnh đạm đánh vào màngnhĩ: “Giờ làm việc lười biếng, tôi nên trừng phạtem thế nào?”
Mặt mày anh quyến rũ, khóe miệng ẩn cười, Hồ NhấtHạ không cách nào đáp lại, trong lòng rống giận:yêu nghiệt!
Một yêu nghiệt tựa hồ không có ý định nghe đáp áncủa cô, cánh tay cơ hồ sắp ôm lấy cô bỗng dưngbuông lỏng, một tay kia mò lấy áo khoác cô vứttrên ghế sa lon, phủ lên vai cô: “Buổi tối cótiệc.”
Hồ Nhất Hạ cứ như vậy bị trục xuất ra khỏi phònglàm việc, trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại, thậtlâu không thể bình phục.Đang giờ cơm trưa, cô tự nhiên lựachọn đến phòng ăn nhân viên để ăn cơm và nhiều chuyện.
Chân trước mới vừa bước vào cửa chính phòng ăn,Hồ Nhất Hạ liền cảm thấy là lạ.
Vô số đôi mắt từ trong bàn ăn nâng lên, đồng loạtnhìn chằm chằm cô. Trường hợp, thật hùng vĩ.Chân sau của HồNhất Hạ, hoàn toàn không bước vào được rồi.
Trong những cái nhìn chăm chú, Hồ Nhất Hạ nhìnthấy nữ QQ cao hứng bừng bừng ngoắc mình, vội vàng,cúi đầu đi chậm qua.
Nữ QQ lập tức nói: “Tiểu Hồ Ly, chúng ta làchị em phải không?” Kết hợp với đôi mắt nhỏ buồnbã của cô, Hồ Nhất Hạ nhìn mà đầu óc hỗn loạn.
Hồ Nhất Hạ còn chưa ngồi ấp chỗ, đã vội vãđứng thẳng tỏ thái độ:”A, Yes Dĩ nhiên.”
Nữ QQ lập tức lắc cánh tay Hồ Nhất Hạ, “Vậy em maunói thật với chị, em và ——” nhíumày, “—— hả?”
Nữ QQ nói đến đó thì dừng, chỉ dùng sức lựcnháy mắt với Hồ Nhất Hạ, cứ thế không chịu nói nữa,Hồ Nhất Hạ vừa cứu vớt cánh tay sắp bị lắc gãy củamình, vừa nhắm mắt đoán: “Em, và ai?”
Nữ QQ không nói, giả vờ cả giận nói: “Xem chị làngười ngoài có phải không? Còn muốn gạt chị cóphải không? Chuyện xảy ra ở hội nghị thường kỳ hômnay, đã truyền khắp trên dưới công ty.”
“A!” Hồ Nhất Hạ nghĩ tới, “Em không cẩnthận ngủ quên,” ý nghĩ vừa cchuyển, Hồ Nhất Hạ lạibuồn bực, “Nhưng sao chị biết chuyện này?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Hồ Nhất Hạchỉ cảm thấy chung quanh tựa hồ d6lập tức an tĩnh rất nhiều,theo bản năng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy mọingười ở bàn bên cạnh đang để đũa xuống, ngồi thẳngthân thể.
“Sau đó?” Nữ QQ kéocô ngồi xuống, triệu hồihồn cô từ bàn bên cạnh, không để ý tới nghi vấncủa cô, ưỡn khuôn mặt nhỏ nhắn hướng dẫn từng bước.
“Không có sau đó. Em ngủ quên, không biếtcgì hết.” HồNhất Hạ thản nhiên.
Nữ QQ dùng hết kỹ thuật đeo bám dai dẳng, vẫnkhông moi ra được nửa chữ từ miệng cô. Hí mắt nhìncô, ơ a! Bộ mặt thản nhiên? Giả bộ còn như vậy!
Hoàn toàn bó tay với cô rồi.
Chuyện bị giấu đi là thế này:
“Nói về lúc đó, hội nghị thường kỳ bắt đầu khôngbao lâu, giám đốc ở khu vận chuyển buôn bán đanglên tiếng, bên trong phòng họp không khí nghiêm túc,đột nhiên vang lên —— âm nhạc Trư Bát Giới cõng vợ.”
Lúc này Hồ Nhất Hạ không tâm can cười8lên: “Vị cấptrên nào có thưởng thức khác người như thế lại dùngnhạc Trư Bát Giới cõng vợ.”
Hồ Nhất Hạ cứng đờ. Đó không phải là, âm nhạc đồnghồ báo thức của cô?
Hồi hồn chỉ thấy nữ QQ tỏ vẻ muốn cô tự cầu nhiềuphúc: “Âm nhạc vừa vang lên, uy lực kia, chậcchậc, lên tới CEO, xuống đến CFO(Chief Financial Officer =Giám đốc tài chính), COO (Chief Operating Officer =Giám đốc tác nghiệp), CPO (Chief People Officer = Giámđốc nhân sự), CUO (Chief Underwriting Officer) . nhiều O,toàn bộ đều phát hiện em trốn dưới đáy bàn ngủ.”
Nữ QQ nói xong tình ái dào dạt, xem xét lại HồNhất Hạ, sắc mặt vừa tái nhợt vừa đỏ, 03vừađỏ lại xanh, xanh rồi trắng, cuối cùng gánh khôngđược, “Chớ nói. . . . .”
Cả đám bàn bên cạnh đang nghe hăng say, nữ QQcũng đang cao hứng, làm sao bỏ qua?
“Tất cả trong phòng họp đều là nam, không ai dámsờ túi em tắt điện thoại di động, còn em, thì gọi thế nàocũng không tỉnh.Đang lúc này” mắt nữ QQ vụt sáng lên,”Phó tổng, anh ta đứng lên.”
—— cho tôi 09phút.
Nữ QQ giả dạng giống như đúc, trong ánh mắt đều là đùagiỡn, Hồ Nhất Hạ cơ hồ có thể bằng sự miêu tả nàymà phác họa ra sắc mặt đạo mạo của ai đó.
“Anh ta trước mắt bao người ẵm em lên, chú ý, là ẵmkiểu cô dâu, ẵm kiểu cô dâu!”
Trong đầu ngừng vận chuyển của Hồ Nhất Hạ độtnhiên toát ra ý niệm. Anh ta ẵm cô, sao cô không gặp ác mộng?
Mới như vậy đã thất thần, nữ QQ không cam nguyệntiếp tục: “Theo thám tử hồi báo, mặc dù 5 phút sauPhó tổng quả thật trở lại, nhưng em thì cho tớitrưa vẫn chưa thấy bóng người. Cho tới trưa a,thời gian dài như vậy, hai người làm cái gì?”
Nữ QQ nói xong kích tình mênh mông, trình độ đặcsắc không thua bất kỳ một cuộc diễn giảng cấp Thế Giớinào, cả đám đồng nghiệp nghe hàm sướng lâm ly, Hồ NhấtHạ thân ở trong đó, trăm ngàn cảm xúc, giống nhưđại nạn buông xuống.
Cho tới trưa mà thôi, sao cuộc đời của cô lạinhư thế sự xoay vần rồi hả ?
“Hai người thân nhau lúc nào? Mọi người đồn anh talà gay, em có thử chức năng chưa?” Nữ QQ vẫn thởdài thở ngắn, mới hồi hồn: hả,người đâu?
******
Bàn chân bôi dầu của Hồ Nhất Hạ có công lựccái thế, chỉ chốc lát sau đã chạy về địa bàncủa mình —— nhà vệ sinh nữ.
Nắp bồn cầu còn chưa có ngồi ấm đã vội vãliên lạc Lãnh Tĩnh, nhưng lục hết các túi, vẫnchưa tìm điện thoại di động. Lúc này mới ép mình nínthở ngưng thần, nghĩ lại lời của nữ QQ nói.
Hồ Nhất Hạ lựa chọn nhảy qua bộ phận thảmkhông nỡ nghĩ, chỉ chốc lát sau liền nhớ lại, nữ QQtựa chồ nói là Phó tổng cầm đi điện thoại di độngcủa cô.
Trời!
Hồ Nhất Hạ hận không thể nhét mình vào trongbồn cầu cuốn đi. Cắn răng nắm quyền, trong đầubuồn bực chạy trở về phòng làm việc, ngồi dở chỗ mình,thử dùng điện thoại gọi vào số điện thoại di độngcủa mình?
Nhớ lại dạy dỗ thê thảm khi dùng điện thoại công lúctrước, cô có nên mạo hiểm hay không?
Hồ Nhất Hạ đang do dự, đột nhiên nghĩ lại, nghĩđến ít thứ trong điện thoại di động mà bị người kháclật ra, cô sẽ không còn lo vấn đề bẽ mặt hay không nữa,mà là. Rất có thể chết thảm trong tay anh.
Bất cứ giá nào, hộp điện thoại lên, nhanh chóng bấmsố điện thoại,không cho mình thời gian do dự.
Chờ âm hưởng chồi lâu, không người nào nghe. HồNhất Hạ xem đồng hồ, nhớ lờ mờ về cuộc hẹn vớigiai nhân vào buổi trưa cảu Phó tổng, nhà chàngcòn do cô đặt trước. Thời gian này, nên đi rồi chứ?
Hồ Nhất Hạ rón ra rón rén xông vào khu độc lập,xuyên thấu qua bình phong nghía vào trong một cái,quả nhiên không ei. Quan trọng hơn là, điện thoạidi động của cô, đang công khai nằm ở trên bàn làm việc.
Hồ Nhất Hạ cơ hồ vì vậy mà cảm động đến rơi nướcmắt, kích động nhảy vào phòng làm việc. Một khắccầm được điện thoại di động vàotrong tay, cô xácđịnh mình kích động tới tay run.
Quá thuận lợi rồi !
Hồ Nhất Hạ vừa mới xoay đầu, đang chuẩn bị trở vềđường cũ. Lúc này ——
“Tích tích tích!”
Thanh bấm này, rõ ràng là có người ở ngoài cửabấm mật mã.
Lúc này đùi Hồ Nhất Hạ đã mềm, lập tức cúi ngườitrốn vào dưới đáy bàn.Kéo cái ghế qua ehephía trước, che miệng lại, cả hô hấp cũng cẩn thận.
Giày da màu rám nắng đi tới trước mặt cô, sau đólại rời đi, không có nửa điểm dừng lại.
A di đà Phật, Thánh mẫu Maria, Quan Thế Âm Bồ Tát,Phù hộphù hộ. Hồ Nhất Hạ đang yên lặng tạ các lộ thầntiên, thì thần tiên nói chuyện: “Ra ngoài.”
? ? ?
! ! !
Hồ Nhất Hạ cúi gằm đầu chui đi ra. Đối diệnbàn làm việc, thần tiên đang cầm hộp điều khiểntv, lạnh lùng nhìn cô.
Trong phút chốc tức giận bất bình chiếm lấy cô,Hồ Nhất Hạ hít khí,dũng khí 20 mấy năm đột nhiên xônglên cót, cô bỗng ngẩng đầu:”Đừng nhìn lão nươngnhư vậy, là ngươi trộm điện thoại di động củalão nương trước!”
“Hử?” anh nhếch đuôi lông mày.
Trên mặt Hồ Nhất Hạ vẫn còn hung dữ, trongnháy mắt có quá nhiều suy nghĩ rối rắm bở trong đầu.Đối mặt một chữ đơn giản của anh, cô đột nhiên ý thứcđược, mình đã bại hoàn toàn, một giây kế tiếp liền sụpmặt: “Được rồi tôi sai lầm rồi, Phó tổng tôi nói..”
Lời chưa nói xong, anh đột nhiên đưa tay tớirút đi điện thoại di động của cô.
Ngón tay thon dài của anh nhanh chóng bấm trên mànhình cảm ứng, Hồ Nhất fHạ nhìn mà nhịp tim cấp tốcđập, dự cảm nào đóquanh quẩn ở trong lồng ngực cơ hồmuốn cô hít thở không thông.
Rất nhanh, động tác của anh ngừng.Ngẩng lên, khóemiệng có một nụ cười quỷ quyệt. Anh cứ cười nhưvậy, giơ màn ảnh lên trước mắt cô.
Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương củamình nhảy hết sức vui sướng, nửa mắt cũngkhông dám nhìn lên màn ảnh. Chiêm Diệc Dương đốidiện, ngón tay xẹt qua trên màn hình, lần lượtbiểu diễn một loạt hình cho cô, rất thân sĩ, rấttao nhã lễ độ: “Hồ tiểu thư,phiền toái giảithích, đây là ngực mông eo chân của người đàn ôngnào?”