Một ngày bình thường n năm sau đó…
Chạng vạng, ánh sáng mặt trời le lói chiếu vào phòng, hai người bấy giờ mới tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Zero hé mắt nhìn mặt rơi xuống dãy núi phía tây, ngay lập tức phải nhắm chặt lại. Tuy thể chất vampire rất khoẻ nhưng ngày nào cũng hì hục vô độ thì vẫn mệt mỏi như thường… Ở chung bao lâu, Zero không chỉ một lần hoài nghi Kaname Kuran có huyết thống vampire lai người sói, hoặc là hắn thực chất là người sói dùng lớp vỏ vampre che đậy?
Một khi thần trí tỉnh táo, có muốn ngủ nữa cũng khó, thế nên Zero lắc đầu hai cái rồi cũng ngồi dậy. Cái chăn mỏng tuột xuống, lộ ra da thịt hoàn mĩ trắng ngần… Làm vampire cũng có cái tốt, vết thương khôi phục rất nhanh, bằng không cả người xanh xanh tím tím thì chẳng có mặt mũi nào ra ngoài gặp ai… Huhm, ngày hôm qua mệt quá nên chưa kịp dọn dẹp đã ngủ, bây giờ cả người đều khó chịu… Zero nhướng mày quay sang nhìn bộ mặt đẹp đẽ tràn đầy thoả mãn còn đang say sưa, tức giận cốc vào trán hắn một cái.
“Zero…” Kaname nửa mê nửa tỉnh vươn tay chụp tới, ôm chặt lấy eo cậu, “Sao không ngủ thêm đi?” Hắn híp mắt nhìn bên ngoài, “Vẫn còn thời gian… Hay là, chúng ta lại…”
Đã được lợi lại còn mè nheo, Zero tránh khỏi móng vuốt đen tối của con sói kia, từ trên giường bò xuống, cầm một mảnh áo tắm mặc tạm. Kaname Kuran định chọc ghẹo cậu thêm một chút thì thấy một chất lỏng màu trắng chảy dọc theo bắp đùi xinh xắn xuống phía dưới… Zero mặc xong áo, phát hiện Kaname Kuran hơi bất thường… Cảm giác bị một con sói nhìn, Zero theo tầm mắt của hắn ngó xuống, nhất thời gương mặt trắng nõn đỏ thành trái táo, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không biết phải làm gì.
“Lần sau sẽ chú ý hơn.” Kaname cũng ngồi dậy, kéo Zero vào ngực mà hôn vành tai hồng hồng của cậu. “Dù sao chúng ta cũng không sợ chuyện sẽ mang thai, để ở trong cơ thể như vậy cũng tốt, rất là…”
Mắt thấy vị đế vương vampire cao quý nghiêm túc thanh cao thoát tục đang lần mò trong vạt áo tắm mới mua mà đã không còn mặc nổi nữa của cậu, Zero nhanh chóng gạt tay hắn, tránh đi thật xa.
“Anh cũng nhanh lên đi, chút nữa có khách tới.”
Khách? Kaname nhướng mày đón nhận cái tin khiến hắn khở sở. Mấy người này làm cái gì thế hả? Ba ngày thì hai lần chạy đến, làm như bọn họ mở khách sạn không bằng?
Một tuần trước là Yuuki, Ichijou và đứa con quý báu của hai người. Nhớ tới cô nhóc vừa khóc vừa làm loạn là Kaname liền đau đầu nhức óc. Khóc nháo cũng được, còn có Yuuki dỗ cho, nhưng nhóc con này ỷ tuổi nhỏ mà bắt Zero bế ẵm suốt ngày… Nhờ phúc nó, hắn được nếm trải cảm giác cô đơn khó ngủ lần đầu tiên trong đời.
Ngày hôm trước lại là Aido cùng cái tên nuông chiều hắn thành tai hoạ là Kain, có Zero làm chỗ dựa thì không thèm biết sợ nữa. Những thành viên khối Đêm cũng thỉnh thoảng mò tới thăm hỏi… Ai!
Hôm nay là ai nữa đây?… A! Kaien và Yagari Toga, còn cả người nhà hắn ghét là Ichiru Kiryuu, bọn họ hình như còn đem trẻ con tới?… Nó tốt nhất nên giống ba Ichiru của nó, như vậy cũng sẽ giống Zero, hắn còn chấp nhận nổi.
***
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại ngồi xe ngựa ạ? Thật kì cục… Chẳng lẽ chúng ta tới thành trì nghênh đón một vị công chúa sao?” Tuổi còn nhỏ nhưng hết sức tinh nghịch, bé Juu Hyaku Kiryuu ngoẹo đầu hỏi bà mẹ yếu đuối Maria Kurenai.
“Không phải. Bé cưng có biết Kaname Kuran và Zero Kiryuu không? Chúng ta đi thăm họ đó, đến nơi dừng nghịch ngợm biết chưa hả?” Maria Kurenai mỉm cười giải thích cho con trai bảo bối.
“Oa…” Ánh mắt bé con sáng bừng lên, hiển nhiên có biết tới hai người. “Quản gia nói hai người họ đều là thuần chủng đế vương, sống ở một nơi bí mật không cho ai làm phiền… Mẹ ơi, chúng ta đến thì có sao không ạ? Bọn họ có tức giận không?”
“Ha ha ~ Không sao, không sao đâu ~” Kaien đang ngắm phong cảnh nghe thấy liền quay lại, “Zero Kiryuu là bác của con, quan trọng là nó rất dịu dàng, chỉ cần nó thích con thì dù con náo loạn đến trời long đất lở cũng không sợ. Biết tại sao chúng ta phải đi xe ngựa không? Bởi vì chỗ đó thiết lập kết giới, chỉ có khách được mời tới mới có thể đi vào. Nếu không được phép mà lẻn vô thì không ra nổi đâu.”
“A? Thật ạ? Ông ơi, vậy chúng ta phải làm sao? Nếu con không cẩn thận nói sai thì họ có tức giận không ạ?”
“Tới đây, tới đây, ông nói cho con biết…”
Thân là mẹ, Maria bất đắc dĩ nhìn con trai nói chuyện với Kaien. Người ta nói mạnh mẫu ba thiên quả nhiên là có lý, ban đầu rõ là cục cưng ngây thơ đáng yêu… Nhưng bộ dạng nhóc con nghịch ngợm này cũng vẫn đáng yêu quá đi mất.
“Đến rồi.” Yagari Toga cả đường đều không nói cuối cùng mở miệng thông báo, xe ngựa cũng dừng lại. Juu Hyaku là người đầu tiên ngảy xuống xe, bé ngay lập tức bị nơi này hấp dẫn, “Mẹ nhìn kìa, nó giống hệt toà thành trong truyện.” Bé cười chạy qua, những người khác không kịp ngăn lại.
Vòng qua cây cột bằng đá màu trắng, Juu Hyaku nhìn thấy cửa lớn hé ra, một người mặc quần áo nhạt màu đi tới. Càng chạy tới gần, bé càng thấy rõ mặt người kia… Ba? Không, cảm giác không giống, người này nhìn rất ôn hoà… Không biết gì, bé ngơ ngác chờ người kia tới bên cạnh mình, đưa tay lên xoa đầu bé, nụ cười đẹp hệt như ánh trăng mỗi tối…
“Con là Juu Hyaku hả. Ta là bác con… Lần trước gặp cũng lâu rồi, không ngờ vẫn nhỏ như vậy.” Zero ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc con tóc bạch kim mắt tím giống mình. “Để bác dẫn con đi ăn ngon nhé?”
Giọng nói thật dễ nghe… Juu Hyaku hạnh phúc ôm lấy Zero, trong lòng hối hận vì nhận nhầm bác mỹ nhân với ba, mặc dù có giống chút, nhưng căn bản là không phải… Hạnh phúc quá ~~~
Đi vào đại sảnh hoành tráng. Zero nhìn thấy Kaname đi xuống, đẹp trai nhưng hơi mơ màng.
“Nhóc này là con của Ichiru?” Kaname nhìn đứa bé khư khư túm lấy y phục của Zero, giống y hệt nhóc con nhà Yuuki, trong lòng nhất thời liệt bé vào danh sách đen… Thằng nhóc này, tuyệt đối không cho ở lại qua đêm. Kaname lấy ra một chai rượu nho trong tủ, rót nửa ly nhưng không uống mà chỉ vừa lắc vừa suy nghĩ, mùi rượu ngọt ngào lan khắp phòng.
Không phải đợi lâu, bọn Kaien cũng đi tới. Lâu rồi mới gặp, Ichiru nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, chắc vì đã làm ba nên hiểu cảm giác vất vả của cha mẹ.
“Anh…” Ichiru nhìn Zero, muốn nói lại thôi. Zero mỉm cười, tặng hắn một cái ôm. Juu Hyaku đứng ở bên sung sướng ăn điểm tâm nhìn thấy thế liền lật đật chạy tới, đầu tiên là kéo áo Zero, sau đó giang hai tay ra, tựa hồ cũng muốn được ôm.
Nhóc này thật là… Zero nhìn bé, ngồi xuống ôm một cái cho bé vui.
“Bác ơi, điểm tâm này ăn ngon quá, đầu bếp ở đây thật siêu.”
“A.” Zero lau cái miệng dính đầy vụn bánh của bé, “Cái này là bác làm, muốn ăn nữa không?”
“Oa ~ Bác thật tuyệt vời…” Juu Hyaku nghiêng đầu một ngẫm nghĩ, sau đó mắt tím trong suốt trợn tròn, nói “Juu Hyaku sau này muốn cưới Zero làm vợ.”
“Khụ! Khụ khụ khụ!” Zero bị sặc nước bọt, ho khan đỏ cả mặt. Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị!
(E/N: Câu này nghĩa là lời trẻ con nói thì thường không suy nghĩ, không kiêng dè…)
Nhìn lại những người kia, Kaname Kuran đang chậm rãi thưởng thức rượu nho khựng lại một giây, ánh mắt đỏ sậm nheo lại, nhìn sang Zero mang theo một cảm giác nguy hiểm. Trẻ con không được chiều… Thật may bọn họ không có con, nếu không trăm phần trăm sẽ cùng hắn tranh giành Zero.
Mà người đang xoay lưng im lặng đọc sách là Ichiru dứt khoát gập sách lại, ánh mắt nhìn Zero và con trai mình đang tươi cười, thằng nhóc này, sẽ không thích Zero chứ?
Thân là người giám hộ của Zero, Yagari làm như không nghe thấy, cứ hút thuốc lá và nghiên cứu bày trí trong phòng. Kaien mang bộ mặt ngây thơ (?!), đáng yêu (?!!), trẻ con (?!!!) Cười vui vẻ nhìn mọi thứ phát triển.
“Juu Hyaku, con là con trai, không thể làm vậy.” Ichiru dạy dỗ con cái thế nào đây? Ngay cả chuyện này cũng không nói cho nó biết, xem ra cậu phải bảo Ichiru chú ý hơn mới được.
“A? Như vậy ạ?” Bé cái hiểu cái không chớp mắt, “Nhưng người ta rất thích bác ~~~ Lớn lên xinh đẹp, lại dịu dàng, làm đồ ăn ngon nữa ~ Bác quản gia cũng nói kết hôn phải chọn người như vậy. Người ta muốn ở cùng bác, ăn cơm cùng bác, cùng bác tưới hoa, còn cả cùng bác ngủ…”
Ầm một tiếng, chùm đèn treo chính giữa trần nhà đứt rời, rơi xuống mặt đất, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn khiến Juu Hyaku giật mình, nhào vào lòng Zero, “Bác ơi ~~~ Sợ quá đi ~~~~”
Kaname, lời trẻ con mà anh cũng chấp được, là nó giỡn thôi mà… Zero buồn cười nhìn người yêu ăn dấm. Kaname chạm mắt với Zero liền quay mặt đi. Cái hành động này chứng tỏ cho Zero biết hắn đang khó chịu, rất rất khó chịu.
Cái thằng nhóc này, hắn tuyệt đối muốn đá khỏi đây, vĩnh viễn không cho tới nữa!
***
“Nhanh như thế đã muốn về hả?” Zero hơi tiếc nuối nhìn mọi người mới ở chơi được nửa ngày.
“Bởi vì trong trường xảy ra chuyện… Có học sinh đi lạc.” Kaien bí mật ra dấu OK với Kaname ở phía sau, nhanh chóng cúi đầu nói thầm với Juu Hyaku, “Nhóc con, bây giờ còn nhỏ, có một số việc chỉ lớn lên mới được làm…”
Kaien chắc chắn đang thiếu kinh phí trường học… Nên mới âm thầm giao kèo với Kaname Kuran… Chỉ cần đưa cục phiền phức phá hư cuộc sống yên tĩnh của hắn đi, hắn sẽ xuất một khoản tiền cần thiết.
Zero nhìn bọn họ đi về phía xe ngựa đỗ dưới gốc cây anh đào, mặc dù mới sáng sớm nhưng hoa cũng nở rộ, cánh hoa hồng phấn khiến tầm mắt mông lung… Hay là bảo Kaname bỏ kết giới cho liên lạc dễ dàng hơn?
“Bác ơi ~~~”
Xa xa, nhóc con trong lòng Ichiru vẫy tay. Khi bóng dáng bọn họ dần biến mất sau màu hồng của hoa anh đào miên man, giọng nói non nớt kia truyền đến, “Bác ơi ~~ chờ con mười năm ~ con trưởng thành liền gạt dây leo giết rồng dữ cưới bác ~~~ Vĩnh viễn sống bên cạnh bác ~~~”
Zero:
Kaname Kuran: Khỏi cần chờ mười năm, ta bây giờ sẽ làm thịt mi ngay lập tức…
Hết.
=))))))))))))))))))))))
Chết mất =))))))))))))))))))))))
Edit Cách vẫn sướng hơn Yêu Đích Vận Mệnh. = ( (