editor: Đông Sương
Đi vào phòng khách, Lăng Nhuế hoàn toàn bị tình cảnh trước mắt sợ ngây người —— trên khay trà tràn đầy một bàn trà cụ, bên cạnh còn trưng bày vài lon Thiết Quan Âm đã mở miệng. Nháy mắt nhìn hồi lâu, cô nghĩ xong, đoán chừng là Tiêu Hạo không cẩn thận cùng cha mình hàn huyên tới trà đạo.
Gần như không có dừng lại lâu thêm, Lăng Nhuế nhanh chóng xoay người đem Tô Mẫn Mẫn kéo vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng, thanh giọng liền hỏi, “Anh ta như thế nào cũng tới vậy?”
“Vừa rồi chẳng phải cậu đã biết sao?” Tô Mẫn Mẫn mặt nghi ngờ, “Cậu kích động bò dậy như vậy, hóa ra là vì anh ta?” Cất giấu nụ cười trong đáy mắt, Tô Mẫn Mẫn nói xong liền im lặng.
Một hồi lâu, cô thấy sắc mặt Lăng Nhuế trầm xuống, tranh thủ thời gian giải thích, “Thuận đường mà thôi, cái đó tiến sĩ Nghê Kiệt cũng là ko thấy đâu, Tiêu Hạo là tới tìm anh ta, cho nên chỉ là đơn thuần thuận tiện, thật, tớ bảo đảm!” Vì để cho Lăng Nhuế tin tưởng, Tô Mẫn Mẫn rất kiên định gật gật đầu, sau đó lại giơ lên tay phải thề, chứng minh trong sạch.
Ngoài cửa, tiếng Lăng mẹ truyền đến, gọi Lăng Nhuế đi mua đồ ăn.
Vội vã húp vài hớp cháo, Lăng Nhuế kéo Tô Mẫn Mẫn, vô cùng không tình nguyện xuống lầu. Một sáng thật tốt để ngủ nướng, cứ như vậy bị khuấy đảo cuối cùng không được ngủ? Lúc xuống lầu, Lăng Nhuế tâm tình đúng là vẫn còn không tốt, bất tri bất giác, tiếng bước chân liền thay đổi nện vô cùng lớn, cô cơ hồ là đạp bậc thang đi xuống .
“Nhuế Nhuế a, cậu đang tức giận có phải hay không?” Thấy Lăng Nhuế một đường không nói lời nào, Tô Mẫn Mẫn kéo tay áo của cô, một bộ dạng nét mặt biết sai, “Anh ta ăn cơm xong sẽ đi, tớ bảo đảm, thật!”
“A!” Lăng Nhuế ngơ ngẩn rồi, anh ta còn phải lưu lại ăn cơm, tại sao nha, da mặt của anh ta cũng thật là dày! Chẳng lẽ cô đi nhà anh ta ăn một bữa, anh ta cần phải tính toán chi li bù lại?
“Cậu cũng không phải là chưa có tới nhà tớ, làm gì nhất định kéo thêm anh ta?” Vừa nghĩ tới cha mình dùng hết sức lực từ cổ chí kim bàn về trà đạo, Lăng Nhuế chợt cảm thấy Tiêu Hạo vô cùng có thể sẽ được lưu lại ăn bửa cơm tối nhà cô.
“Ách, bởi vì anh ta có xe, tớ đi bộ.”
Đáp án này, Lăng Nhuế nghe xong, hết ý kiến.
Từ siêu thị mua xong món ăn rồi về nhà, Lăng Nhuế đẩy cửa chỉ thấy Lăng cha mặt mất mác, ghé đầu nhìn xa hơn phía trong, nha, Tiêu Hạo đã đi, không khỏi vui mừng nhướng mày, chợt cảm thấy thở hắt thật to một hơi, khó chịu sáng sớm nhất thời tan thành mây khói.
“Nhuế Nhuế a, Tiêu Hạo và con à ——” lúc Lăng ba mở miệng, Lăng Nhuế vừa lúc ở cửa trước đổi dép. Vừa nghe Lăng ba nói tình ý sâu xa như thế, Lăng Nhuế lòng của nhất thời lạnh nửa đoạn. Lăng ba khi trước là hiệu trưởng trường trung học, công việc chuyên giáo dục, này công phu giáo dục nâng người tuyệt đối không phải là vừa, bình thường giọng điệu như thế vừa ra, phía sau tiếp tám phần chính là”Khóa chính trị” .
Đứng ở cửa nhà, Lăng Nhuế ngừng trong tay tất cả động tác, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ là Tiêu Hạo đem chuyện cô đụng chân anh ta và chuyện xưa toàn bộ vạch trần ra, sau đó lần này đổi thành tự cha mình tới tiến hành giáo dục?
Thấy Lăng Nhuế đứng tại cửa bất động, Lăng ba phất tay một cái, “Đi vào a, tới uống một chút trà hai bên này, nói một chút ly nào uống ngon?”
Lăng Nhuế cảm giác mình giống như là vào phòng tắm hơi nóng hổi, sau đó lại tiến vào ao nước lạnh.
Tình huống này trước kia cũng không phải là chưa từng gặp qua, Lăng ba cùng mấy người bạn cùng thích trà đạo vè nhà chơi bàn về trà, sau đó cô trở thành người giám định và thưởng thức. Nói thật, Lăng Nhuế căn bản nếm không ra trà tốt xấu, sau đó liền từ người giám định và thưởng thức trở thành vật hy sinh —— chê bai ai mà không đắc tội với người ….!
Lần này Lăng Nhuế đã có kinh nghiệm, ở đây không biết một ly trà là mình cha trước, kiên quyết không mở miệng. Liếc liếc về bên cạnh Tô Mẫn Mẫn, Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy nếu là nhất định mở miệng, thật ra thì cũng không phải là không thể. . . . . . Nghiêng đầu, Lăng Nhuế cười, “Mẫn Mẫn a, đi nếm thử một chútthủ nghệ của ba tớ!”
Nói cho hết lời, Lăng Nhuế chợt cảm thấy mình bị Tiêu Hạo dạy hư rồi. Chung đụng ở phòng thí nghiệm quả nhiên mưa dầm thấm đất của anh ta không ít tật xấu, hiện tại nói liên tục lời nói dối cũng chuyển nâng ngoặt đến rồi.
Tô Mẫn Mẫn không tự nhiên biết này các loại sự tình ảo diệu, không nói hai lời, trực tiếp làm theo.
Uống xong hai ly trà, Tô Mẫn Mẫn chỉ vào ly trà bên phải của Tiêu Hạo, đơn giản nói một câu nói, “cái ly của chú trà thơm hơn một chút.”
Lăng ba nhớ lại một cái mới vừa rồi Tiêu Hạo hai động tác pha “Quan Âm ra biển” cùng”Lướt nước chảy hương”, nửa ngày, tán thưởng mở miệng, hỏi, “Mẫn Mẫn a, cái đó Tiêu Hạo ngày mai có rãnh rỗi ko, bác muốn mời cậu ta tới nghiên cứu một chút trà đạo.”
Đùng đùng ——
Ngay lạp tức trong phòng bếp truyền đến một hồi âm thanh nồi chén rơi xuống đất, tương đối điếc tai.
Trên bàn cơm, Lăng ba lại một lần nữa nhắc tới sự kiện kia, Tô Mẫn Mẫn ở ánh mắt cảnh cáo của Lăng Nhuế trở nên rất thức thời, “Anh ấy mấy ngày nay sẽ phải cùng đồng nghiệp trong công nghiệp quân sự chỗ đi sở nghiên cứu Thượng Hải, nếu như chú không vội, chờ qua mùng mười, cháu lại hỏi anh ấy một chút có rãnh rổi hay không?”
Lăng ba vừa nghe, bộ mặt mất mác, lắc đầu một cái, nói thác thôi, “Vậy thôi, chú sớm đi dạy, ai, đáng tiếc ồ!” Bên này, Lăng Nhuế bắt đầu ý vị hướng Tô Mẫn Mẫn gắp rau vào bát, mắt đều ở đây cười —— Tô Mẫn Mẫn cậu thật là tốt, tớ theo miệng vừa nói ba tớ mùng mười đi làm cậu liền nhớ a, “, Mẫn Mẫn, ăn sườn!”
Trường học này mở ra học, chuyện vụn vặt một đống một đống, Lăng ba tự nhiên cũng liền không có thời gian tới nghĩ trà đạo rồi ! Lăng Nhuế vẫn nghĩ rất hả hê, ai ngờ Lăng mẹ đột nhiên lên tiếng, “Mẫn Mẫn a, đàng hoàng cùng a di nói, cái đó tiến sĩTiêu Hạo là bạn trai của cháu sao?”
Tô Mẫn Mẫn để đũa xuống cuống quít lắc đầu phủi sạch quan hệ, “Làm sao có thể, dì cháu nói thật với người đi, anh ấy thật ra là mẹ cháu nghĩ giới thiệu cho Nhuế Nhuế, chỉ là, Nhuế Nhuế không đáp ——” trên đùi trống rỗng nhiều hơn một cổ lực, câu nói kế tiếp, Tô Mẫn Mẫn không còn kịp nữa nói xong, cúi đầu liền đem mặt vùi vào trong thức ăn.
“Mẹ, ăn không nói!” Nghiêng đầu, Lăng Nhuế thấy tai Tô Mẫn Mẫn đỏ bừng, không khỏi cảm thấy có chút hối hận, nhưng vừa nghĩ cô nàng mới vừa nói xằng nói bậy, bất giác lại đứng thẳng lưng eo.
Ai ngờ, lời nói phân nửa này đúng là vẫn còn đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ. Dạo này, không có người mẹ nào phải không quan tâm chuyện lớn cả đời con gái; dạo này, bát quái còn là ham mê chung toàn nhân loại.
Lăng mẹ vừa nhìn trước mắt tình hình, hiểu một nửa, đè nén xuống tò mò trong lòng, xoay mặt trấn định hỏi con gái, “Nghe nói cậu ta còn làm công nghiệp quân sự , vậy khẳng định rất có bản lãnh chứ?”
“Mẹ, con gái người cũng rất thông minh vậy, người không phải hâm mộ người khác.” Lăng Nhuế nói tiếp, cố gắng dời đề tài tiêu điểm. Kết quả, lại hoàn toàn ngược lại.
“Nữ thạc sĩ xứng nam tiến sĩ, không tệ!”
Vì vậy, lăng Nhuế hoa lệ lệ bị 囧 đến, không nói, cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Mẹ, này cực kỳ lo lắng quá xa, thật sự là quá mạnh mẽ, chẳng lẽ người còn lo lắng cho con gái người không ai thèm lấy sao? Lăng Nhuế vừa ăn, bên oán giận. Chợt lại róc xương lóc thịt Tô Mẫn Mẫn một cái, xem đi, lại bị cậu đâm thọt rắc rối rồi !
Mùng bảy, cháu của một vị lão giáo sư ở trường học Lăng ba đầy tháng, thịnh tình khó chối, Lăng ba cầm bao tiền lì xì dự tiệc. Lăng mẹ bởi vì tạm thời điều ban trực, cho nên buổi tối mùng sáu, Lăng Nhuế cùng Tô Mẫn Mẫn liền lên kế hoạch đi dạo thức ăn ngon trên phố Sùng An tự.
Ngày này, Tiêu Hạo cùng Nghê Kiệt từ sở nghiên cứu Thượng Hải trở lại đã đến gần giữa trưa. Xuống xe lửa, Nghê Kiệt kéo Tiêu Hạo liền chạy thẳng tới Sùng An tự quán ăn Mộc Quế Anh, nói là để cho anh ta nếm thử một chút thức ăn ngon chánh tông Vô Tích.
Kêu ba lung bánh bao hấp, hai chén đại hoành thánh, hai người tùy ý liền tán gẫu nổi lên chuyện bạn gái. Đề tài là Nghê Kiệt đưa tới, “Tớ nói cậu cái gì cũng tốt, sao không có con gái theo!”
Tiêu Hạo mặt không chút thay đổi, không chậm trễ chút nào đáp lễ, “Bạn gái như của cậu, ngày hôm qua Hạ Băng lại gọi điện thoại cho tớ đó”
“Cô ấy chính là Bà Quản Gia, thích ngày ngày kiểm tra canh gác”, Nghê Kiệt giọng của mặc dù có điểm không vui mừng, biểu hiện được cũng có chút chủ nghĩa đàn ông, nhưng Tiêu Hạo liếc một cái cũng biết tên nhóc cậu ta ở trước mặt mình cậy mạnh.
Cái này xong, gửi xong tin nhắn, Nghê kiệt lại bổ sung, “Hắc hắc, cậu cũng tìm Bà Quản Gia càu nhàu càu nhàu đi, nếu không ngày nhiều nhàm chán a, hơn nữa, lúc hạng mục này kết thúc, tiền cậu kiếm kia cũng đủ mua cho cô ấy chiếc Audi A5 rồi.”
“Cô ấy lái xe thể thao? Tớ xem coi như hết!”
Nói xong, Tiêu Hạo phản ứng kịp, để đũa xuống, ánh mắt sắc bén, “Làm sao cậu biết cô ấy thích xe Audi?”
“Đừng nhìn tớ như vậy, tớ chỉ là ngày nào đó ở trên đường vô tình nghe được, tớ đối với cô ấy tuyệt đối không có gì ý đồ bất lương đó a!” Nghê Kiệt cuống quít khoát tay, “Nếu dám tớ còn không bị Bà Quản Gia Hạ Băng làm thịt rồi, tớ là rất trung thành. . . . . .”
Ăn miệng hoành thánh, Nghê Kiệt phun cười lên miệng, “Ha ha, quả nhiên là Lăng Nhuế học muội, cũng biết tên nhóc cậu động cơ không tốt mà, không chịu nhường người ta kêu cậu là tiến sĩ, ko kêu là thầy, là cảm thấy bối phận xảy ra vấn đề rồi! Hiện tại tốt rồi, cô ấy liền kêu sư huynh, gặp người liền kêu tên, ai, thế nhưng có thể che giấu cậu lớn hơn cô ấy mấy tuổi như vậy thật sao? Bịt tay trộm chuông a. . . . . . Tiêu Hạo a, cậu vậy mà cũng có lúc lừa mình dối người vờ ngớ ngẩn?”
Dừng lại muỗng canh trong tay, đang muốn mở miệng, Nghê Kiệt chợt dừng lại đề tài, duỗi cổ một cái dán hướng cửa sổ thủy tinh, “Ai nha, tâm ý tương thông a. . . . . Đó không phải là học muội Lăng Nhuế khả ái chúng ta sao. . . . . .”
Tiêu Hạo từ cửa sổ nhìn lại, phát hiện nơi Lăng Nhuế đứng, một bộ áo khoác ngoài màu đỏ đứng ở bên đường, giống như là đang thúc giục Tô Mẫn Mẫn sau lưng làm cái gì. Trên mặt vừa mới còn có vẻ bất mãn nho nhỏ, sau một phút, đợi Tô Mẫn Mẫn đi vào, lại treo đầy nụ cười sáng lạn như ánh dương.
Từ mỹ thực thành Hoàng Đình ra ngoài, Tô Mẫn Mẫn nói muốn đi ăn sủi cảo tôm Mộc Quế Anh, đi tới nửa đường rồi lại nhớ tới cô để quên túi. Vì vậy, Lăng Nhuế chỉ đành phải đứng ở bên đường đợi nàng.
Thức ăn ngon Hoàng đình cùng thức ăn ngon Mộc Quế Anh tọa lạc hai bên đường dành riêng cho người đi bộ, trung gian hia bên đường tương thông, dễ dàng người đi đường đi lại. Cho nên, Lăng Nhuế mới từ bên này ra ngoài, Nghê Kiệt ngồi cạnh cửa sổ liền thấy được họ.
Tiêu Hạo không biến sắc cùng Nghê Kiệt tiếp tục những đề tài khác, lại hiển nhiên thả chậm tốc độ ăn, nhìn Lăng Nhuế cùng Tô Mẫn Mẫn kêu hai bàn sủi cảo tôm thủy tinh, sau đó đi xéo đối diện bên cửa sổ, anh mới cúi đầu lại cắn một cái bánh bao hấp.
Bởi vì chỗ ngồi phí sau, nên Lăng Nhuế từ đầu đến cuối không nhìn thấy Tiêu Hạo, nhưng Tô Mẫn Mẫn mắt tinh, ngồi xuống liền nhìn thấy, sau đó, cô lại nhìn thấy Nghê Kiệt mỉm cười ngoắc tay kêu.
“Mẫn Mẫn, cậu gặp người quen sao?” Nếu như chỉ là một lần hai lần nghiêng đầu mỉm cười, Lăng Nhuế có lẽ còn sẽ không để ý, nhưng là, đây đã là lần thứ ba!
Lăng Nhuế vừa hỏi vừa quay đầu lại, bởi vì góc độ, cô không nhìn thấy hai người ngồi đằng sau phía bên trái.
“Sai lầm rồi, hướng bên trái.” Tô Mẫn Mẫn cơ hồ có lẽ đã tưởng tượng đến nét mặt than sau một phút sau của Lăng Nhuế, kết quả, lần này cô đã đoán sai, bởi vì Tiêu Hạo đứng dậy, trực tiếp đi tới đây. . . . . .
“Nhuế Nhuế, tớ muốn đi mua đôi giày mới vừa rồi nhìn trúng, tớ đi trước, cái đó lát nữa tự tớ ngồi xe buýt về nhà a, tớ sẽ nhắn tin cho cậu, bái bai!”
Lăng Nhuế mới quay đầu trở về, liền bị Tô Mẫn Mẫn trước mắt lấy tốc độ kinh người dọa sợ, sau đó, một bóng người khác ung dung ngồi xuống, cô nhất thời hiểu ra.
“Liền ăn nhiều như vậy, vẫn còn không no?” Tiêu Hạo nhìn trong mâm thủy tinh sủi cảo tôm, có một cái bị cắn ra rồi, tôm hãm còn dính một chút dấm.
“Gặp lại anh, tôi liền không đói bụng!”
“Xem ra là vinh hạnh của tôi.” Nhất thời, mặt Lăng Nhuế đầy vạch đen, không chơi như vậy vô sỉ như vậy đi!
Vẫn có chút ngoài ý muốn không thể nói là không có khẩu vị, tóm lại Lăng Nhuế không muốn ăn, để đũa xuống, cô vẫn trêu ghẹo, “Xem ra Vô Tích là rất nhỏ bé, trung tâm chợ còn nhỏ hơn nữa.”
“Đó là bởi vì nơi này không lớn” nhìn chung quanh trong quán một vòng, Tiêu Hạo một giọt nước cũng không lọt, “Nói thế nào, anh cũng là khách đường xa mà đến, xin em mang anh đi dạo một chút Nam thiền tự ở nơi này, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng đi!”
Cái gọi là ở xa tới dĩ nhiên là khách, châm chước sau nửa ngày, Lăng Nhuế bày tỏ đồng ý, “Coi như là vì đáp lễ lần trước anh dẫn đường ở nước Đức cho tôi!”
Tìm cho mình cái lý do, Lăng Nhuế cảm thấy hai người sóng vai đi trên đường cũng không lúng túng như vậy, sau đó từ từ, loại cảm giác này tựa như trở về khoảng thời gian trên con đường lớn nước Đức, rất tự nhiên, rất vừa lòng, nói không ra nguyên do. Có lẽ, ở đáy lòng, cô đã mơ hồ có chút thích người trước mắt này rồi. . . . . .
Tuy nói Nam thiền tự không có Bồ Đề Thụ đường cái như vậy rậm rạp đại thụ, nhưng là, nó có là Giang Nam linh động cổ vận, lăng Nhuế nhiệt tình vì Tiêu hạo giới thiệu Diệu Quang tháp, sau đó dẫn hắn đi đi dạo hoa điểu thị trường, đi dạo tiệm bán đồ cổ.
Thỉnh thoảng lúc có một hai người đi đường sát đụng vào vai Lăng Nhuế, Tiêu Hạo đều sẽ ngay lập tức, dùng khuỷu tay ôm cô, kéo cô về hướng mình. Lăng Nhuế nhìn bóng lưng người đi đường mới vừa rồi nói xin lỗi sau khi đụng mình đi xa, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này hai người, thân mật cùng những đôi chung quanh kia cũng không có bao nhiêu sự khác biệt.
Không nhịn được ngẩng mắt nhìn Tiêu Hạo, Lăng Nhuế phát hiện anh cũng đang nhìn mình, lại có dáng vẻ hoàn toàn không giống một người khách đơn thuần nên có, ánh mắt hình như có chút sáng quắc.
Lăng Nhuế vặn vẹo uốn éo vai, tránh thoát, “Người trước mặt không nhiều lắm, anh có thể buông ra.”
Tiêu hạo để cánh tay của mình xuống, lại thuận thế cầm lên tay trái Lăng Nhuế, “Đi, anh có lời muốn nói cùng em.”
Bị Tiêu Hạo lôi kéo một đường đi nhanh, Lăng Nhuế chợt ý thức được, cô mới vừa rồi cư nhiên không có kháng cự anh dắt tay mình, nếu là thường ngày có người như vậy đối với cô, nhất định sớm đã bị cô lấy tay đánh ra ngay chứ?
Lúc băng qua đường, Lăng Nhuế chỉ nghe được âm thanh tim đập phịch phịch . . . .
Anh định nói gì, còn là chuyện trịnh trọng như thế?
Lăng Nhuế cảm giác mình tựa hồ đang âm thầm chờ mong cái gì, mang theo chút ít khẩn trương, phân không rõ lắm này. . . . . . Mấy giờ trước, cô vẫn còn vì lại nhìn thấy anh lần nữa mà khốn nhiễu, nhưng hoa quán đường mòn cùng nhau đi tới, sau khi vừa đi vừa nói, hai người làm thế nào đã thành công biền thành tình huống trước mắt này?
Nhịp tim hình như càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay cũng hình như càng ngày càng nóng rực rồi. . . . . .
Lần này, không phải tay phải, mà là tay trái. . . . . .