Nhưng nếu dùng thân thể hiện tại này thì xác suất chạy thoát là 0.
Chờ đến khi cô quay lại nhìn người đàn ông đang lười biếng dựa vào tường, nhìn cô.
Trên mặt cô nở một nụ cười.
Lúc này màn hình lớn đã tắt, cô đã copy xong video kia, phòng điều khiển bây giờ yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô chậm rãi đi qua, duỗi tay cầm lấy tay Tư Vân Tà.
“Chúng ta cùng đi thôi.”
Trên khuôn mặt tinh xảo là nụ cười lấy lòng, tốc độ lật mặt thật khiến người ta kinh ngạc.
Vừa nãy vẫn còn là bộ mặt hếch cằm tỏ ý bà đây có chết cũng không tìm anh, một giây sau đã đổi mặt như con mèo con làm nũng với anh.
“Không chạy nữa?”
Một tay chống cằm, cười cười nhìn cô.
Tuyên Vân Chi nhìn anh, có đánh chết cô cũng không thừa nhận. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tối đen của anh, cô liền cong môi, kéo tay hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đi theo anh còn nguy hiểm hơn ở bên ngoài, còn muốn tôi lấy lòng anh, bà đây từ trước tới nay chưa từng làm cái chuyện này.”
Tư Vân Tà nghe cô nhỏ giọng oán than bất mãn, có chút sửng sốt, sau đó liền bật cười.
Tiếng cười này đến cả Đường Nhất đứng bên ngoài cũng nghe thấy.
Anh ta ngây ngẩn cả người.
Nên nói như thế nào nhỉ.
Anh ta đi theo Tư Vân Tà đã nhiều năm, anh từng cười rất nhiều, nhưng giống như vừa nãy thì một bàn tay cũng có thể đếm được.
Cũng rất ít thứ có thể khiến anh để tâm đến, lại càng hiếm có gì làm trái tim anh rung động, nhưng Tuyên Vân Chi này chắc chắn là một ngoại lệ.
Trong phòng, Tuyên Vân Chi hơi bất ngờ khi thấy anh cười rộ lên như vậy. Một nụ cười thoải mái, không câu nệ khiến anh trở nên tràn ngập sức sống, càng khiến người ta bị mê hoặc.
Cười đủ rồi, người đàn ông đứng lên, ôm Tuyên Vân Chi vào lòng, đầu cô dựa vào lồng ngực Tư Vân Tà.
Cô nghe được nhịp tim đập vững vàng dưới lồng ngực anh.
“Em còn ủy khuất?”
Tuyên Vân Chi không hiểu rốt cuộc anh cao hứng cái gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào.
Tư Vân Tà cũng không hỏi tiếp, ngược lại nắm tay cô đi ra ngoài.
Cô nghi hoặc hỏi: “Đi đâu thế?”
“Về nhà.”
“À.”
Tuyên Vân Chi đồng ý.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng, hai người đi ra dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ.
Người xung quanh nhìn trận thế này đều hoảng sợ trốn tránh.
Loại cảm giác này khiến Tuyên Vân Chi cảm thấy rất mới mẻ. Trước kia cô đều là người vượt qua một đám vệ sĩ để bắn vào đầu lão đại.
Lúc này có một người đàn ông đi đến, bước đi vội vàng, trên người mặt đồ đen, người xung quanh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra được.
Tuyên Vân Chi nhìn thêm một cái, diện mạo ôn hòa nhã nhặn, khiến cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Đúng lúc này hệ thống 001 đột nhiên vang lên.
“Bíp! Kích hoạt nhiệm vụ phụ cho ký chủ. Trong vòng hai tháng làm cho Tưởng Tiểu Liên và Hiên Viên Vinh kết hôn. Phần thưởng là, chỉ số may mắn sẽ được cộng thêm 5 số.”
Tuyên Vân Chi nghe xong thì liền sững sờ.
Trong hai tháng làm cho Tưởng Tiểu Liên và Hiên Viên Vinh kết hôn? Hiên Viên Vinh là ai?
Đang nghĩ ngợi, hệ thống lại nói.
“Là người vừa mới đi qua ký chủ, người mà ký chủ vừa nhìn nhiều hơn 3 giây chính là Hiên Viên Vinh.”
Hóa ra là anh ta.
Nghĩ vậy, cô cũng không vội vàng, không phải còn hai tháng nữa sao, dù sao cũng không vội.
Nhưng sau đó hệ thống liền nói tiếp.
“Nhắc nhở ký chủ một chút, Hiên Viên Vinh xuất hiện ở đây là vì muốn an ủi Tưởng Tiểu Liên.”
Nói xong hệ thống không còn lên tiếng nữa.
Bước chân của Tuyên Vân Chi đột ngột dừng lại.
Cái gì?
Tưởng Tiểu Liên.
Cô ta hiện tại đang lăn lộn với Lãnh Băng Hàn.