Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 12: “Mặt em tạm được, tay hơi xấu một chút cũng không phải vấn đề lớn.” 



Sau khi lên xe, Bạch Đào đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô quan sát khuôn mặt nghiêng của Bùi Thời, càng ngắm càng thấy vừa mắt, sau năm năm, gu thẩm mỹ của cô vẫn còn, người chồng mà cô tìm hoàn toàn có thể đánh bại tiểu minh tinh nha, hơn nữa Bùi Thời không chỉ đẹp trai, khí chất của người đàn ông này cũng rất tốt, khi ngồi bên cạnh luôn có cảm giác anh như bông hoa cao lãnh lạnh lùng không nộ tự uy(1), không thể động vào khiến người ta phải cách xa, nhưng cũng lại muốn đến gần.

(1)Không nộ tự uy/不怒自威: dùng để miêu tả một người nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy phong.

Bạch Đào không nhịn được dựa vào Bùi Thời, nũng nịu nói: “Ông xã, chuyện con chó vừa rồi, cảm ơn anh nha.”

Bùi Thời sững sờ, rất nhạy cảm cũng có phần mất tự nhiên với sự lại gần của Bạch Đào, anh đơn giản nói: “Không có gì.”  

Ngược lại Viên Mục ngay lập tức tiếp lời: “Bùi tổng, là sơ suất của tôi, không chú ý đến việc khách của khách sạn này có thể mang theo chó, tôi đã sắp xếp Tôn Tĩnh đi đặt khách sạn khác không được phép mang theo chó vào rồi.”

“Ừ.”   

Vừa nhắc đến chó, Bạch Đào không thể không nghĩ đến sự xấu hổ khi cô tỏ tình với Bùi Thời lúc đó, bật tường nhảy vào sân kết quả Bùi Thời lại nuôi một con chó! Chỉ là từ khi xuyên không qua, Bạch Đào đã không còn nhìn thấy con chó ấy nữa, lẽ nào vì cô sợ chó nên Bùi Thời đã chiều theo ý cô mà đưa nó đi?  

Nghĩ như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào nhưng cũng có chút áy náy, dù sao lúc đầu Bạch Đào cũng có hỏi thăm qua, Bùi Thời rất thích chó… 

Cô hắng giọng, dè dặt thăm dò: “Con chó bò Pháp hồi đó, anh vẫn thường đi thăm à?”    

Bùi Thời ngẩn người: “Ừ.” 

Thật sự là vì cô mà gửi nó đi sao? 

Thật tiếc vì cô thực sự sợ chó, nhưng cô có chút không nỡ lòng khi Bùi Thời phải đưa nó đi: “Vậy để em đặt ít thức ăn và đồ chơi nhập khẩu cho chó, lần sau anh đi thăm nó thì mang theo nhé?”   

Bùi Thời nhướng mắt: “Không cần đâu.” Anh nhìn Bạch Đào một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu hờ hững: “Đã qua đời rồi, mua những thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng trực tiếp quyên góp cho Hiệp hội chó lạc.”

Hả…  

Lúc này Bạch Đào cũng hơi bất ngờ, con chó ấy đã qua đời rồi?

“Bị bệnh, không chữa khỏi.” Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào: “Sao vậy?” 

“Vậy sau này anh không bao giờ nuôi chó nữa à?”

“Em thế này, anh nuôi chó kiểu gì?” Bùi Thời mím môi, ngữ khí đều đều, không có quá nhiều cảm xúc cũng không có chút ý trách mắng nào, chỉ là trần thuật lại sự tình.  

Nhưng mà trong lòng Bạch Đào lại cảm thấy có lỗi, cô biết Bùi Thời rất thích chó, nhưng bởi vì cô mà… Thật không nghĩ tới người đàn ông này lại vì cô mà hy sinh nhiều như vậy…     

“Em… Lúc nhỏ em từng bị chó cắn, cho nên rất sợ chó.” Bạch Đào vừa nói vừa đưa cổ tay lên, lộ ra vết sẹo mờ nhạt mà cô không bao giờ muốn để cho người khác nhìn thấy: “Lúc trông em người giúp việc lười biếng chạy đi nói chuyện với những người khác, không để ý đến con chó, sau đó mỗi khi nhìn thấy chó em đều sẽ gặp ác mộng…” 

Trong tiềm thức, Bạch Đào muốn giải thích rằng cô sợ chó không phải bởi vì quen tính tiểu thư.   

Bùi Thời dường như cũng là lần đầu tiên nghe thấy lý do này, anh ngây người, sau đó nhìn cổ tay Bạch Đào.  

Ánh mắt của anh khiến Bạch Đào hơi muốn trốn tránh, cô thu tay lại: “Vết sẹo này rất xấu phải không…”

“Không có.” Bùi Thời nhìn sang chỗ khác, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Không cảm thấy xấu xí.”    

Đây là đang an ủi cô sao?  

Người đàn ông dừng lại, rồi nói thêm một câu: “Mặc dù có sẹo nhưng đàn ông không nhìn vào tay, mà chỉ nhìn vào mặt.”

“?”

“Mặt em tạm được, tay hơi xấu một chút cũng không phải vấn đề lớn.”  

???

Mặc dù biết Bùi Thời đang nghiêm túc an ủi cô, nhưng trong phút chốc Bạch Đào không hề cảm thấy cảm động, trong đầu cô chỉ có một chuỗi dấu hỏi lớn, không phải nói là không thấy xấu sao? Nói nhiều như vậy, chẳng phải vẫn là ghét bỏ tay cô xấu xí à???

“Tay em xấu chỗ nào?! Vết sẹo này xấu chỗ nào?!”

Bùi Thời hơi đau đầu: “Không phải em tự nói vết sẹo này của mình có chút xấu sao?”

“Em chỉ tùy tiện nói vậy để thăm dò anh thôi! Không ngờ anh thực sự cảm thấy nó xấu xí!” Vẻ mặt Bạch Đào như sắp khóc: “Bùi Thời, không nghĩ tới anh là loại người này! Với lại cái gì mà đàn ông chỉ nhìn mặt, những cái khác không cần sao? Dáng người em không tốt à? Khí chất em không ổn sao? Em không đủ tài năng à!? Sao anh người đàn ông này lại nông cạn hạn hẹp như vậy!”

“…”    

Bùi Thời quyết định im lặng, anh không nên có suy nghĩ nói lý với Bạch Đào, bởi vì Bạch Đào sẽ kéo anh xuống đến mức ngây thơ như cô, rồi dùng kinh nghiệm thực tế phong phú và logic đáng sợ để đánh bại anh. 

May mà không lâu sau đã đến chỗ hẹn, Bùi Thời khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, anh để Viên Mục thu xếp đưa Bạch Đào đến ngồi trong một quán cà phê cấm mang theo thú cưng ở tầng dưới rồi mới cùng Viên Mục đi lên.     

Quá trình đàm phán gặp chút khó khăn, Trương Chí Hưng, quản lý cấp cao của công ty đối phương là một người đàn ông trung niên khôn khéo sành đời nhưng lại chẳng có tài gì, khuôn mặt bóng bẩy và cái miệng giảo hoạt khiến Bùi Thời khó chịu, nhưng làm gì được khi công ty này có nghiệp vụ đáng chú ý trong lĩnh vực điện toán đám mây(1) và AI(2) rất có ý nghĩa đối với việc mở rộng toàn cầu của công ty Bùi Thời, may là sau cả một buổi chiều qua lại, cũng coi như đạt được ý định thu mua ban đầu.

(1)Điện toán đám mây/云计算: còn gọi là điện toán máy chủ ảo, là mô hình điện toán sử dụng các công nghệ máy tính và phát triển dựa vào mạng Internet. Thuật ngữ “đám mây” ở đây là lối nói ẩn dụ chỉ mạng Internet và như sự liên tưởng về độ phức tạp của các cơ sở hạ tầng chứa trong nó.

(2)AI (từ viết tắt của Artificial Intelligence): có nghĩa là trí thông minh nhân tạo, một chương trình máy tính vô cùng phức tạp có thể tự học và đưa ra các quyết định mà không cần lập trình trước. Công nghệ này mô phỏng quá trình suy nghĩ và hoạt động của con người cho máy móc, đặc biệt là hệ thống máy tính. 

“Bùi tổng, hợp tác vui vẻ! Để chúc mừng, tối nay chúng tôi mời, cùng nhau ăn một bữa rồi đi!” Trương Chí Hưng cố làm ra vẻ nhiệt tình nói: “Không ăn chính là không cho mặt mũi nha!”  

Trong ngành dữ liệu lớn này, bởi vì hầu hết các công ty đều là bên B, cần phải ký hợp đồng xây dựng hệ thống dữ liệu lớn của công ty hoặc là có nhu cầu khác nên tiếp quản công việc đã trở thành một phần quan trọng trong sự tồn tại của công ty, các quản lý cấp cao thường phải chịu trách nhiệm uống rượu xã giao lôi kéo nghiệp vụ làm ăn, ít nhiều cũng mang theo chút ý tứ buôn bán, cũng mang theo cả các thói xấu. Họ luôn cảm thấy ăn uống có thể mang lại nhân mạch, bóp chân mát xa thì có thể tinh tinh tương tích(3).

(3)Tinh tinh tương tích/惺惺相惜: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.   

Bùi Thời không thích bầu không khí ấy, nhưng xét đến tầm quan trọng của nghiệp vụ này, lại nhìn thời gian hiện tại một chút, anh vẫn quyết định tham gia bữa ăn, anh gọi Viên Mục: “Để Tôn Tĩnh qua đón Bạch Đào, sắp xếp bữa tối một chút.”  

Trương Chí Hưng là một tên cáo già, ông ta lập tức di chuyển ánh mắt: “Bùi tổng còn có trợ lý đi theo nữa sao? Vậy cùng nhau ăn đi! Nhiều người náo nhiệt! Đợi sau này hoàn thành việc thu mua xong thì đều là người một nhà rồi!”

Người đàn ông trung niên này từ trước đến nay luôn quen loại bóng bẩy giảo hoạt, không hề biết là ngay sau khi hoàn thành việc sáp nhập, Bùi Thời sẽ dứt khoát giải quyết hơn nửa số quản lý cấp cao, mà Trương Chí Hưng sẽ là người đầu tiên phải chịu đòn.

“Không cần, trợ lý nhỏ thôi, tôi sẽ để cô ấy tự thu xếp.”    

Đây không phải là một trò chơi, Bùi Thời không muốn Bạch Đào tham dự vào, đáng tiếc ông trời không chiều theo lòng người, anh vừa xuống lầu bước ra khỏi công ty, Bạch Đào ngồi bên cửa sổ kính của quán cà phê ở tầng dưới dường như cảm nhận được, cô đang cắn ống hút nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Bùi Thời liền cười rạng rỡ, vẫy tay với anh như một đứa trẻ.

Bùi Thời còn chưa kịp ngăn lại thì đã thấy Bạch Đào đặt cà phê xuống, nhảy ra ngoài như một con thỏ, như một cơn gió chạy tới trước mặt mình.  

Trương Chí Hưng nhìn theo ánh mắt Bùi Thời, lại liếc nhìn Bạch Đào, ánh mắt ông ta hiển nhiên đã bị khuôn mặt của Bạch Đào thu hút, cho đến khi Bùi Thời lộ rõ ​​vẻ không vui, người đàn ông trung niên này mới nhịn xuống thu lại ánh mắt thèm muốn, chỉ là ánh mắt nhìn Bùi Thời đã tế nhị khéo léo hơn nhiều.    

“Bùi tổng, ánh mắt của anh thật là nham hiểm nha hahahahaha.” Ông ta đưa tay ra muốn vỗ vai Bùi Thời nhưng lại bị Bùi Thời tránh, Trương Chí Hưng này cũng thật không có não, ông ta lại nhìn Bạch Đào hai cái rồi khen ngợi Bùi Thời: “Bùi tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thạo nghề thạo nghề, mua lại dây chuyền nghiệp vụ triển vọng nhất của công ty chúng tôi, tuyển trợ lý nhỏ này cũng rất có tiềm lực nhé…”   

“Có điều nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ăn bữa cơm đi, Bùi tổng sẽ không keo kiệt như thế đúng không? Một trợ lý nhỏ như vậy, ăn một bữa có thể tốn thêm bao nhiêu chứ?” Ông ta híp mắt cười nhìn Bạch Đào: “Cô gái nhỏ, cùng đi đi, Bùi tổng của các cô không lo cơm, anh Trương tôi sẽ lo cho cô.”   

Bùi Thời vốn muốn để Bạch Đào trở về, nhưng sau đó nghĩ lại, Bạch Đào ở đây lạ nước lạ cái, ngoại hình lại quá nổi bật, được nuông chiều từ bé cũng chẳng có kinh nghiệm sống gì, còn không bằng đưa theo bên cạnh anh cho an toàn.

Tuy Trương Chí Hưng phiền phức, nhưng khi uống rượu Bùi Thời có thể kiểm soát được, kết thúc sớm chút đưa Bạch Đào trở về khách sạn là được, vì vậy anh cũng không phản bác Trương Chí Hưng, một đoàn xe lái đến nhà hàng.

Trương Chí Hưng đại khái cũng biết về bối cảnh của Bùi Thời, lúc đầu ông ta còn bớt lại, chỉ thử kính rượu một lần: “Bùi tổng, nào, cho tôi chút mặt mũi, uống một ly nhé!”   

Đáng tiếc Bùi Thời không cho ông ta phần mặt mũi này, anh lạnh lùng cự tuyệt Trương Chí Hưng: “Tôi không uống rượu.”

Trương Chí Hưng cười khan, cũng kiêng dè địa vị của Bùi Thời, không thuyết phục anh uống nữa mà chuyển mục tiêu sang Viên Mục, Viên Mục không còn cách nào khác, cuối cùng đã uống không ít. 

Sau nửa tuần rượu, Trương Chí Hưng nói nhiều hơn, những thói xấu trên bàn rượu cũng bắt đầu xuất hiện, không biết là say thật hay giả, Trương Chí Hưng không dám càn rỡ với Bùi Thời, nhưng lòng háo sắc trên bàn rượu đã dần lộ ra, Bùi Thời không muốn tiếp tục nữa, đề nghị kết thúc bữa ăn. 

Tiếc là Trương Chí Hưng lúc này ỷ vào mình say rượu mà không được như ý liền dây dưa không chịu buông tha: “Bùi tổng, nếu anh không uống thì để trợ lý nhỏ uống với tôi một ly đi! Uống hết ly này, bữa ăn sẽ kết thúc!”

“Cô ấy cũng không uống.”    

Có lẽ Bùi Thời không uống rượu làm cho Trương Chí Hưng cảm thấy rất mất thể diện, lúc trước không dám gây chuyện, bây giờ ông ta ỷ vào việc mình giả vờ say, bắt đầu ầm ĩ: “Bùi tổng, anh không uống, sao trợ lý của anh cũng không uống được? Vậy anh mang theo trợ lý có ích lợi gì?”

Trương Chí Hưng lôi kéo: “Bùi tổng, nếu anh mệt rồi, tôi sẽ gọi người đưa anh về khách sạn, tôi thấy cô gái nhỏ người ta đến cũng chưa ăn gì cả, chỗ chúng tôi nổi tiếng nhất là đồ ăn đêm.” Nói xong, ông ta hướng về phía Bạch Đào, ánh mắt nóng rực: “Cô gái nhỏ, anh dẫn em đi ăn tôm hùm nhỏ nhé, rất ngon đó!”   

Bạch Đào quay đầu lại nhìn một cái, khuôn mặt Bùi Thời vô cùng khó coi, như có xu hướng bùng lên ngay lập tức vậy, cảnh tượng này, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc như thế, cô đoán người đàn ông này sẽ trở mặt ngay tại chỗ, dù sao thì anh yêu cô như vậy, làm sao có thể chịu đựng việc người khác tán tỉnh cô chứ! 

Nhưng Bạch Đào nhận định tình hình rồi suy nghĩ một lúc, hiện tại chỉ là chuyện một ly rượu, không cần phải ầm ĩ vì điều này, vẫn là nhân nhượng cho khỏi phiền thì tốt hơn. Lúc trên máy bay đến đây cô đã nghe thấy Viên Mục nói, việc mua bán sáp nhập này rất quan trọng với Bùi Thời, các công ty khác cũng đang muốn thu mua công ty này, nếu Bùi Thời bỏ lỡ cơ hội thì có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến nghiệp vụ của công ty.   

Trước khi Bùi Thời nổi giận, cô đứng dậy bày tỏ thái độ: “Vậy thì tôi kính Trương tổng một ly! Chúc hợp tác vui vẻ!”   

Tuy nhiên, ly rượu mà Trương Chí Hưng đang muốn đưa vào tay cô đã bị một bàn tay xương khớp rõ ràng chặn lại.  

“Tôi uống thay cô ấy.” Giọng nói của Bùi Thời ẩn chứa sự tức giận, lạnh lùng mà uy nghiêm: “Uống hết chén này, bữa cơm sẽ kết thúc, Trương tổng say rồi, cũng nên về nhà cho tỉnh táo lại đi, tránh khỏi việc nói ra những điều không nên nói.” 

Bùi Thời mím môi cười, giọng nói rất ôn hoà, nghe rất khách khí, nhưng từng chữ đều lạnh lẽo: “Suy cho cùng thì thỏa thuận thu mua của chúng ta vẫn chưa được ký kết, tôi cũng không ngại dựa vào việc anh say rượu để nghe về thương nghiệp bí mật của quý công ty từ chỗ anh đúng không?”    

Bùi Thời nói xong, dứt khoát cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó không nói gì nữa, ngay cả việc giả vờ thuận theo cũng không làm, ngược lại là Trương Chí Hưng sững sờ nhìn ly rượu, lại quan sát đánh giá Bạch Đào và Bùi Thời vài lần, vội vàng thuận theo bậc thang hạ xuống nói vài điều kết thúc, nhóm người mới giải tán.

Trước khi cùng tài xế(4) lên xe, Bùi Thời rất bình tĩnh không có gì khác thường, chỉ hơi nhíu mày lại, nhưng vừa lên xe, anh đã không còn thờ ơ như trước nữa.

(4)Nguyên văn 代驾/Tài xế được chỉ định: tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì người ta có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.

“Lái xe nhanh một chút.”

Lần đầu tiên Bạch Đào nhìn thấy anh lộ ra vẻ cáu kỉnh, thậm chí còn đưa tay nới lỏng cổ áo và cà vạt một cách thô lỗ, tỏ ra cực kỳ mất kiên nhẫn. 

Nghe Viên Mục nói, Bùi Thời không bao giờ uống rượu khi đi xã giao. 

Mà gần như ngay khi về đến khách sạn, đợi Tôn Tĩnh đón Bạch Đào rồi, Bùi Thời liền về thẳng phòng luôn, không thèm nói với Bạch Đào câu nào.   

Trải qua một ngày đi công tác như thế này, Bạch Đào cũng hơi mệt, nhưng sau khi tắm rửa xong, cô vẫn lo lắng cho Bùi Thời ở phòng bên cạnh.   

Mặc dù chỉ uống một ly rượu, nhưng dáng vẻ của anh rõ ràng là rất không thoải mái, đến nỗi một người như Bùi Thời ngồi trong xe cũng lộ ra chút cáu kỉnh thất lễ như vậy, là dị ứng với bia rượu sao? Nghiêm trọng như vậy?  

Nhớ đến việc Bùi Thời giúp cô chặn chó cản rượu hôm nay, Bạch Đào cảm thấy về tình về lý, lúc này cũng nên có qua có lại, quan tâm đối phương một chút.    

Chỉ là Bạch Đào vừa đến trước cửa phòng Bùi Thời đã nhận ra anh chưa đóng cửa, trong phòng còn truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.  

“Bùi tổng, tối nay để em giúp anh đi, anh yên tâm, Trương tổng bên này đã nói qua với em rồi, anh muốn thế nào cũng được hết…”   

Giọng của người phụ nữ thân mật lả lơi, mang theo sự ám thị mạnh mẽ.  

Trong phút chốc tim Bạch Đào nhảy vọt lên tận cổ họng, lẽ nào đây chính là quy tắc ngầm trong truyền thuyết sao?! Con chó Trương Chí Hưng này, vậy mà lại sắp xếp một em gái cho Bùi Thời? 

Cô nâng cao tinh thần, xắn tay áo lên, lập tức muốn xông vào đánh tiểu tam đáng chết ấy. Một khắc này, tim Bạch Đào đập rất nhanh, lồng ngực hơi ngột ngạt, bản thân cô cũng không biết tại sao, trong lòng lo lắng và hoảng sợ đan xen nhau, dường như cô đứng ngoài cửa thêm một giây nữa, phản ứng của Bùi Thời trong phòng ở giây tiếp theo sẽ phá vỡ tất cả những ảo tưởng…    

Có lẽ là vì xuyên không qua nên trong lòng cô đang thiếu một chút sự tin tưởng, cô vậy mà lại không muốn thử lòng chồng mình như những người vợ khác. Không phải cô không tò mò về câu trả lời của Bùi Thời, chỉ là cô sợ nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn biết. 

Thời khắc này, Bạch Đào thậm chí còn muốn chạy trốn về phòng.  

Chỉ là trong lúc cô còn đang do dự, giọng nói của Bùi Thời đã vang lên.

“Cô đi ra ngoài, hoặc là tôi gọi cảnh sát.” 

Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, cuối câu đã mang theo sự tức giận nồng nặc.

Đáng tiếc người phụ nữ kia rõ ràng không hiểu Bùi Thời, chỉ tiếp tục nũng nịu nói: “Bùi tổng thật hung dữ nha, đừng lo lắng, em biết Bùi tổng đã kết hôn, em chỉ ngưỡng mộ Bùi tổng thôi, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu, tối nay để em ở lại chăm sóc Bùi tổng được không?”

Lần này trong giọng nói của Bùi tổng mang theo sự chế nhạo: “Không thể.”   

“Là em không xinh đẹp sao?” Giọng nói của đối phương mềm mại, du dương trầm bổng dễ nghe: “Bùi tổng có muốn nhìn dáng người của em không, so với mặt càng xuất sắc hơn nha… Bùi tổng, nếu một người đàn ông chỉ có một người phụ nữ thì sẽ ngán đó…”  

“Không cần thiết.” Đối mặt với bộ dạng làm nũng này, giọng nói của Bùi Thời đến một chút cảm xúc thay đổi cũng không có: “Dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ trên mặt cô quá rõ rồi, tôi khuyên cô nên trở về sửa lại.”  

Ngữ khí của Bùi Thời vẫn vô tình như cũ: “Nhưng dù cô có động dao kéo đi chăng nữa thì ngoại hình và vóc dáng bây giờ của cô cũng chẳng có gì đáng tự hào cả, bởi vì nền tảng quá kém quá xấu rồi, cô có chỉnh đến chết cũng không sánh được một phần vạn của vợ tôi.”    

Trái tim Bạch Đào đập dữ dội, nhiệt độ trên má bất giác tăng lên, cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, cô không ngờ tới sẽ nghe được một câu trả lời như vậy…

Bùi Thời đúng là khăng khăng một lòng với mình…    

Ôm ý nghĩ như vậy, mang theo sự thoả mãn, lại xét đến việc nghe trộm cũng không hay lắm, Bạch Đào định lẻn về phòng trước, kết quả còn chưa đi, cửa phòng Bùi Thời đã bị mở mạnh ra, sau đó, Bạch Đào còn chưa nhìn rõ, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, một người phụ nữ gần như bị Bùi Thời xách ném ra ngoài một cách không thương tiếc…

Sau đó là giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Bùi Thời.

“Cút xa chút.”

Người đàn ông nói xong, nhìn cũng không thèm nhìn ngoài cửa một cái, đóng sầm cửa lại, để lại Bạch Đào kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cửa.

Người phụ nữ bị ném ra ngoài kia rõ ràng là một người làm công việc này quanh năm, bị đối xử như vậy cũng không xấu hổ, chỉ đứng dậy vén mái tóc dài của mình lên, vừa định nói gì đó thì thấy Bạch Đào ở cửa, cô ta lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, gật đầu với Bạch Đào: “Ai sắp xếp cô đến vậy?”

?

Thấy Bạch Đào không lên tiếng, người phụ nữ nhướng mày nhìn Bạch Đào với vẻ ghen tị: “Khuôn mặt này của cô làm ở bệnh viện nào đó? Tự nhiên ghê, có tiện thêm wechat gửi thông tin bác sĩ cho tôi không?” Cô ta sờ sờ mặt mình: “Dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ của tôi lộ rất rõ à? Lẽ nào thực sự phải trở về làm lại mới được?”

“……”  

Cũng không đợi Bạch Đào trả lời, người phụ nữ lại liếc nhìn ngực Bạch Đào: “Ngực của cô bơm bao nhiêu silicon vậy? Có phải là làm to quá rồi không? Eo vốn đã thon rồi, kết hợp góc độ ngực này hiệu quả nhìn càng to hơn, không cảm thấy silicon quá nặng đi bộ khó khăn sao?”

  ……

Bạch Đào tức đến trợn mắt lên, người phụ nữ ngu ngốc này còn tưởng cô phẫu thuật thẩm mỹ! Mở to mắt chó ra nhìn xem, cô chính là bà Bùi báu vật hoàn toàn tự nhiên trời sinh gợi cảm trong miệng Bùi Thời đây có được không!     

Thấy Bạch Đào nhìn mình chằm chằm, người phụ nữ kia cũng không tức giận, chỉ cười chế giễu: “Tôi khuyên cô đừng gõ cửa, người đàn ông này, tôi đoán là không được đâu, tôi như thế này mà còn bị đuổi ra ngoài rồi, khuôn mặt và dáng người cô làm còn quá hơn cả tôi. À đúng rồi, nếu cô đi cùng luôn thì gọi chung một xe nhé?”

“…”

Bạch Đào lười phải giải thích, cũng học theo dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của Bùi Thời từ chối người kia, đợi đến khi người phụ nữ mắng mỏ rời đi, Bạch Đào mới gõ cửa phòng Bùi Thời.

Bạch Đào đợi một lúc Bùi Thời mới ra mở cửa, người đàn ông hình như vừa tắm xong, trên người hiện tại chỉ mặc áo choàng tắm, tóc còn chưa kịp khô: “Cô…”

Nhìn thấy rõ người ngoài cửa là Bạch Đào, anh mới thu lại vẻ mặt.

Lúc này sắc mặt anh đã đỡ hơn khi ở trên xe một chút, nhưng vẫn mang theo sự bực dọc cố gắng kiềm chế như cũ, anh chống tay vào cửa không cho Bạch Đào vào, chỉ nhìn cô một cái, ngữ khí có chút hung hăng: “Sao vậy?”       

Bạch Đào thận trọng hỏi: “Bùi Thời, anh có sao không? Có phải tửu lượng không tốt không?”   

Bùi Thời xoa lông mày, không có nhiều kiên nhẫn, ra lệnh một cách ngắn gọn súc tích:

“Em không cần lo lắng cho anh, trở về phòng đi.” 

Nhưng Bùi Thời càng như vậy, Bạch Đào càng không yên tâm, người đàn ông này yêu cô như vậy, hiện tại cô chủ động quan tâm anh, Bùi Thời bình thường nên kích động đến ôm cô mà khóc, sao có thể có thái độ này được chứ?

Có phải là……      

Trong lòng Bạch Đào chợt có suy nghĩ, người đàn ông này sợ rằng không phải vì tửu lượng kém mà là sau khi uống xong thì ngột ngạt khó chịu, đến khách sạn liền nôn mửa, nhưng đàn ông mà, đều muốn thể diện, vẫn là không muốn làm điều đó trước mặt cô, không thể lộ ra một mặt yếu đuối của mình ra sao? Cho nên dù có khó chịu muốn chết, cũng không chịu biểu hiện ra trước mặt cô.

“Không được không được, em không thể bỏ mặc anh không lo, đêm nay em sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh…” 

Nghĩ đến điều này, Bạch Đào cảm thấy không nỡ, cô hạ quyết tâm tối nay sẽ chăm sóc Bùi Thời thật tốt, mặc dù Bùi Thời đang đưa tay chặn cửa nhưng anh quá cao, Bạch Đào cúi người xuống liền có thể luồn qua cánh tay anh chui vào phòng nhanh chóng.   

Bùi Thời nghĩ đến hình tượng ân ái của hai người, tự nhiên không thể ném Bạch Đào ra ngoài như người phụ nữ trước kia, anh chỉ có thể trầm mặt đóng cửa lại trước.    

Mà ngoài cửa, người phụ nữ vì đánh rơi chiếc hoa tai trên mặt đất mà quay trở lại đã chứng kiến ​​một màn Bạch Đào vào phòng của Bùi Thời.

“Xì! Ra vẻ đạo mạo trang nghiêm trung thành với vợ gì chứ!” Người phụ nữ liếc mắt khinh thường: “Không cho tôi vào chẳng qua là vì eo không đủ thon, da không đủ trắng, mắt thì không đủ đẹp, ngực không đủ lớn thôi! “    

“Đàn ông đều không phải là đồ tốt đẹp gì!” 

Người phụ nữ nhặt chiếc hoa tai trên mặt đất lên, thầm hạ quyết tâm phải đi bơm ngực mình to hơn! Càng lớn, mới có thể mạnh mẽ vào phòng giống như cái người cuối cùng kia!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.