*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy Thẩm Trạch Dương hơi kì lạ, bởi suốt dọc đường về nhà cậu ta đối với cô có chút…nhiệt tình.
Nhưng khác với vẻ nhiệt tình của những lần trước, nếu lần trước là vì cảm thấy cô khác lạ, cậu ta ôm lòng hiếu kì đối với những đồ vật mới mẻ nên chủ động tiếp cận. Nhưng lần này lại không phải vậy.
Thẩm Nhược Giai không biết diễn tả thế nào.
Khi xe dừng lại trước cổng nhà, Thẩm Nhược Giai ngay lập tức đi xuống, theo sau là Thẩm Trạch Dương.
Thẩm Nhược Giai vừa đi vào nhà đã thấy An Vũ Phong ngồi ở trên ghế sô pha, giờ này cậu ta hẳn đi ngủ rồi nhưng lại ở đại sảnh, dáng vẻ như đang chờ đợi ai.
An Vũ Phong nghe tiếng bước chân, cậu vội quay đầu nhìn. Khi thấy cô đôi mắt lập tức sáng lên, vội đứng dậy đi tới.
Thẩm Nhược Giai hơi kinh ngạc.
– Cậu chờ tôi?
An Vũ Phong gật đầu.
– Tôi thấy cô dẫn theo nhiều vệ sĩ ra cửa, không có chuyện gì chứ?
Cậu lo lắng cho cô nên mới ngồi đợi, bình thường Thẩm Nhược Giai ra cửa không thích mang theo vệ sĩ lần này lại mang đi nhiều người thế, còn trông có chút vội vàng, hẳn có chuyện gì xảy ra.
– Chị ở bên tôi thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì.
Thẩm Trạch Dương xen vào, cậu ta đi tới bên cạnh Thẩm Nhược Giai.
Ánh mắt An Vũ Phong trong chớp mắt lạnh xuống.
– Không có việc gì cả, cậu về phòng đi. – Thẩm Nhược Giai nhíu mày rồi nói với An Vũ Phong.
– Được, vậy cô ngủ ngon.
An Vũ Phong vẻ mặt như thường gật đầu quay người về phòng.
Thẩm Nhược Giai cũng định đi về phòng nhưng Thẩm Trạch Dương không muốn để cô đi.
– Chị khó chịu điều gì sao?
Thẩm Trạch Dương nắm lấy tay phải cô.
– Khó chịu? – Thẩm Nhược Giai xoay người.
– Đương nhiên là khó chịu rồi. Đổi lại là ai bị quấy rầy hết lần này tới lần khác thì đều khó chịu.- Khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh.
Cô sao có thể quên được những lần bị trêu chọc.
– Đừng hẹp hòi như thế chứ. – Tay Thẩm Trạch Dương vuốt ve nhẹ tay cô.
– Chỉ là trò đùa nho nhỏ mà thôi, nếu chị tức giận vậy thì cứ đòi về, em sẽ không phản kháng.
Thẩm Trạch Dương cầm lấy tay cô, hơi cúi đầu đặt một nụ hôn lên bàn tay cô, cậu ta ngẩng đầu nhìn dáng vẻ sững sờ của cô liền cười, mi mắt hơi cong cong.
– Nếu không thì chị đánh em, nhưng mà xong thì không được tức giận nữa đâu đó.
Thẩm Nhược Giai nhìn cậu ta chân thành như vậy thì rất khó hiểu.
Thẩm Trạch Dương đang suy nghĩ gì vậy?
Có âm mưu gì?
Có một câu nói quả thật rất hợp với Thẩm Trạch Dương : nếu tôi điên rồi thì không ai đoán được tôi nghĩ gì.
– Không phản kháng?- Thẩm Nhược Giai hỏi lại.
Sau đó không đợi Thẩm Trạch Dương trả lời, tay phải cô bất chợt nắm lấy cổ áo cậu, đẩy cậu ta vào tường. Còn cô áp sát vào người cậu, thân mật tới nỗi hai người cảm nhận được độ ấm cơ thể và hơi thở của đối phương.
– Em đừng mạnh miệng đến lúc bị chị đánh thì đừng có khóc đấy.
– Không đâu.
Mặc dù cơ thể hai người cách tầng quần áo nhưng Thẩm Trạch Dương lại thấy cơ thể mình nóng dần lên. Hai tay cậu ta ôm eo cô, rất chặt, kéo gần khoảng cách thân thể hai người hơn như muốn khảm cô vào trong cơ thể.
Thẩm Nhược Giai không thoải mái mà nhíu mày.
– Tình nguyện bị chị đánh? Trạch Dương, em lại mưu đồ gì?
Thẩm Trạch Dương nhếch miệng cười một tiếng.
– Mưu đồ gì? Nếu em nói mưu đồ của em là chị thì sao?
– Chị? – Thẩm Nhược Giai hơi hồ nghi rồi cô cười gằn.
Sói con này coi cô làm con mồi? Hừ, ai làm con mồi còn chưa biết được!
– Trạch Dương muốn chơi trò kích thích sao? Tiếc là chị không có hứng thú chơi với em.
Thẩm Trạch Dương chậm rãi cúi đầu, đến khi chóp mũi hai người đụng vào nhau.
– Đúng vậy, chị không muốn thử xem chút sao, nếm thử loại tình yêu cấm kị này. – Thẩm Trạch Dương từng chút một dụ dỗ con mồi.
Thẩm Nhược Giai cười lạnh, tay phải giơ lên đẩy mặt cậu ta ra xa, đầu Thẩm Trạch Dương bị đẩy đập vào tường.
– Thử cái mẹ mày!
Thẩm Trạch Dương không có bất ngờ chút nào, cậu dự đoán được Thẩm Nhược Giai sẽ phản ứng như vậy. Mí mắt cậu rũ xuống, hé miệng, lè lưỡi liếm lấy lòng bàn tay cô, đầu lưỡi cậu ta xỏ một khuyên nhỏ đính kim cương. Khi cậu ta há miệng, kim cương trong miệng tỏa sáng lấp lánh.
Thẩm Nhược Giai như bị điện giật mà rút tay về, sắc mặt cô trở nên khó coi.
Thẩm Trạch Dương chớp mắt có vẻ vô tội.
– Ghê tởm. – Thẩm Nhược Giai biểu tình lạnh lùng nói một câu liền quay người đi.
Lúc này cô xoay người thì thấy Thẩm Tinh đã đứng sau cô làm Thẩm Nhược Giai giật mình.
Anh ta ở đây từ lúc nào ?
Anh ta có thấy chuyện vừa nãy không?
Dù sao nếu ai nhìn thấy màn ái muội đó sẽ nghĩ không hay.
Thẩm Tinh vẻ rất bình tĩnh làm Thẩm Nhược Giai đoán không ra.
– Nhược Giai, đi ngủ sớm đi. – Khóe môi Thẩm Tinh lộ ra ý cười nhẹ, thái độ của anh vẫn như thường ngày với cô.
– Ừ.
Có lẽ anh ta không nhìn thấy màn khi nãy.
Thẩm Nhược Giai nghĩ như vậy liền yên tâm về phòng.
Đại sảnh chỉ còn lại hai anh em họ, Thẩm Tinh nhìn Thẩm Trạch Dương, nhìn không ra cảm xúc trong mắt anh, giọng nói anh lạnh hẳn đi.
– Trạch Dương, đừng đùa quá trớn. Nên nhớ Nhược Giai là chị của em.
Thẩm Trạch Dương bật cười.
– Hóa ra anh nghe thấy hết rồi. Chị?
Cậu khinh thường xì một tiếng.
– Đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lại không phải ruột thịt thật, ai thèm quan tâm chứ. Anh coi Nhược Giai làm em gái nhưng em không coi cô ấy là chị mình.
Bởi vì…
Tôi muốn chiếm lấy cô ta.