*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lý Hạo rời đi, Thẩm Nhược Giai định đóng cửa lại thì một thanh niên tới đưa cho cô một chiếc hộp.
Người nọ vừa nói rằng “Tề thiếu gia tặng cho ngài”.
Thẩm Nhược Giai mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy đỏ xinh đẹp,còn có cả nội y.
Chắc khi cô không để ý,Tề Nguyên gọi người mua váy cho cô.
Bây giờ cô mới để ý quần áo của mình do vừa bị kéo vào trong bồn nên ướt nhẹp dính lên người.
Có thể ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt. Đó là máu của Tề Nguyên.
Cô cau mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Thẩm Nhược Giai cầm váy chạy nhanh vào phòng tắm. Sau khi cô ra khỏi phòng, bộ dáng thay đổi hẳn,tóc búi gọn, để lộ ra cổ trắng nõn và xương quai xanh khêu gợi. Váy đỏ làm nổi bật làn da trắng. Giờ phút này, Thẩm Nhược Giai trông quyến rũ động lòng người.
Tề Nguyên nằm trên giường, vốn đang thiếu kiên nhẫn nhưng vừa thấy Thẩm Nhược Giai là ngây ngốc nhìn cô. Hồi lâu, hắn chợt cười.
– Rất đẹp.
Thẩm Nhược Giai cười khẽ ngồi xuống cạnh giường Tề Nguyên.
– Đầu tiên, muốn tôi bỏ qua chuyện cũ, cậu phải hứa tôi không được tổn thương tới những người khác. Nói tóm lại, tôi không hi vọng chuyện giống như An Vũ Phong lại tái diễn.- Cô nhìn vào Tề Nguyên, trong lời nói lộ ra không cho cậu phản đối.
Tề Nguyên trầm mặc vài giây rồi buồn bực gật đầu.
Thẩm Nhược Giai xem cậu ta như thế, thở dài. Cô hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
– Vì sao cậu lại thích tôi chứ?
Thẩm Nhược Giai không hiểu, vì sao Tề Nguyên lại có tình cảm với mình, cố chấp phải ở chung với mình.
Dựa theo cốt truyện nguyên bản phải là Tề Nguyên yêu thích An Vũ Phong, hai người họ lần đầu gặp mặt là ở một bữa tiệc. An Vũ Phong bị người đẩy ngã, vô tình làm đổ rượu lên người Tề Nguyên. Sau việc đó, vận mệnh bắt đầu.
Cô xuyên qua, cốt truyện đã thay đổi. Nhưng Thẩm Nhược Giai hoàn toàn không nghĩ rõ hành động nào của mình thu hút được Tề Nguyên.
Tề Nguyên nghe câu hỏi thì ngẩn ra, cậu cười.
– Giai Giai đoán thử xem.
Thẩm Nhược Giai :…
Tôi đoán được thì cần phải hỏi cậu sao?!
– Nghe nói cậu ở viện tâm thần mà, cậu trốn viện ?- Cô đổi chủ đề.
– Tớ chán ghét nơi đó, việc đó là Hạ Nhất Minh nói với cậu sao.- Tề Nguyên trả lời.
Thẩm Nhược Giai gật đầu.
Cô nói chuyện với Tề Nguyên một lúc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
10 giờ tối.
Lúc cô ở nhà là 9 giờ.
Không ngờ đã trôi qua một tiếng rồi.
– Tôi đi đây. – Thẩm Nhược Giai đứng dậy.
Tề Nguyên nhanh chóng bắt lấy tay cô.
– Không thể ở lại đây sao? – Ngữ khí cậu đáng thương.
– Không. – Thẩm Nhược Giai vô tình rút tay ra, bất đắc dĩ nghĩ.
Tôi mà ở lại thì chục phút sau Thẩm Tinh sẽ cầm dao tìm tới đây.
Cô lại nhắc thêm.
– Khi nào khỏe lại thì đi học.
Thẩm Nhược Giai vừa nói vừa nhìn Tề Nguyên. Hơn tuần không gặp, cậu ta gầy đi rất nhiều, có quầng mắt đen, sắc mắt tái nhợt hơn, giống hệt người chết.
Cô nhíu mày nghĩ tới một việc, chỉ sợ rằng ngày mai Tề Nguyên không thèm để ý tình trạng mình mà lập tức đi học. Xem ra cô phải độc miệng một lần.
-Hiện tại cậu trông thật khó coi.- Thẩm Nhược Giai cúi đầu, bình tĩnh nói.
Mặt Tề Nguyên càng trắng như bị đả kích, cậu cầm lấy chăn trùm kín người.
– Đi đi. – Tề Nguyên không giữ lại cô nữa.
Khóe miệng cô hơi giơ lên, trêu chọc nói.
– Vậy mỗi ngày tôi đều tới thăm cậu.
Người trong chăn không đáp lại, cậu tựa hồ đang đấu tranh trong lòng.
Không muốn Giai Giai nhìn thấy bộ dáng khó coi của mình.
…Nhưng mà không nỡ cự tuyệt.
Một lúc lâu sau, Tề Nguyên nói lắp trả lời.
– Đ…được…thôi, hay….không cần, tớ gọi, nhắn tin cho cậu.
Thẩm Nhược Giai bật cười, cô quay người rời đi.
Tề Nguyên nghe tiếng cửa đóng lại, xác định cô đã đi, cậu mới thò đầu ra, cả người ủ rũ.
Đáng lẽ cậu không nên nói không cần. Chỉ gọi điện, nhắn tin sao đủ.
“Vì sao cậu lại thích tôi chứ?”
Tề Nguyên nhắm mắt, nhớ tới câu hỏi của cô.
– Tớ cũng không biết. – Cậu nói thầm.
Cậu không biết trả lời như nào.
Tề Nguyên chỉ biết, mỗi khi gặp được Thẩm Nhược Giai, trái tim cậu đập rất nhanh.
Cậu đã đem tất cả tình cảm của mình cho Thẩm Nhược Giai.
Lần đầu gặp mặt, Tề Nguyên đã bị Thẩm Nhược Giai thu hút, thiếu nữ đứng ở đó, tươi cười tự tin. Trong đám người, thiếu nữ giống như phát sáng lên.
Kiều diễm hệt như hoa hồng, lộng lẫy tựa sao trời.
———————–
An Vũ Phong cau mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Tề Nguyên…
Sau ba tuần biến mất, hắn ta đi học trở lại.
Trở lại cạnh Thẩm Nhược Giai.
Tên đó luôn ngăn cản mình tới cạnh Thẩm Nhược Giai!
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ cách loại trừ kẻ địch.
Chợt An Vũ Phong dừng bước, mỉm cười nhìn người đối diện.
– Không nhịn được rồi? – An Vũ Phong giọng nói lạnh lùng.
Tề Nguyên híp mắt, cả người âm trầm, bất cứ ai đối mặt với cậu ta đều sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng An Vũ Phong vẫn cười.
– Ghen ghét à? – An Vũ Phong châm chọc.
Cậu vừa dứt lời, bụng đã bị trúng một quyền. An Vũ Phong đau tới phải cúi người ôm bụng.
– Nơi này không có ai nhưng cậu chỉ dám ra tay đánh tôi. Cậu không dám giết tôi bởi vì tôi quan trọng với Nhược Giai. – An Vũ Phong nói tới đây, cậu cười vui vẻ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Tề Nguyên.
– Có thể thấy rõ được là trong lòng Nhược Giai, địa vị của cậu không bằng tôi.
An Vũ Phong đắc ý nói.
Hai tay Tề Nguyên nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, cố ngăn chặn sát ý trong lòng.
Trong đầu Tề Nguyên chỉ có một ý nghĩ : giết chết An Vũ Phong!
Tề Nguyên cắn răng nhịn lại, bởi vì Thẩm Nhược Giai nói không thích cậu làm vậy.
Rõ ràng là cảm xúc cực đoan, âm u sắp nuốt chửng Tề Nguyên, cậu ghen ghét vô cùng, trái tim như đangrỉ máu nhưng Tề Nguyên cố gắng kiềm nén tất cả những ý nghĩ tiêu cực.
Tề Nguyên như nghĩ tới gì đó, cậu trở nên bình tĩnh.
– Quan trọng hơn tôi?- Tề Nguyên cười lạnh, tiếp tục nói.
– Giai Giai chỉ là cảm thấy cậu đáng thương mà thôi. Cô ấy tốt bụng như thế nên mới bố thí chút tình thương cho cậu. Buồn cười là kẻ nào đó ngu xuẩn nghĩ mình quan trọng.
Không sao, hiện tại Giai Giai chưa thích ai, như vậy mình có cơ hội trở thành người quan trọng của Giai Giai.
Cho dù Giai Giai thích kẻ khác vậy thì giết chết hắn.
Lời tác giả :
Lần trước có bạn nào hỏi truyện này np hay 1vs 1. Thực ra đến mình cũng không biết :))))) thôi, tùy theo diễn biến truyện vậy.
Mà có ai thấy chương này An Vũ Phong hơi lạ không, điềm đấy :>