“Ôi trời, là chủ tịch Mạch Ngạn đấy!”
“Cậu ta đẹp hơn trong hình nhiều!”
“Là cậu thiếu niên trẻ tuổi đang làm mưa làm gió đây mà.”
“Không ngờ lại gặp được chủ tịch Tô ở đây. May mắn đến với mình rồi.”
“…”
Bao nhiêu tiếng nói ra vào, tất cả đều nói tốt và khâm phục Mạch Ngạn. Nhưng trong số đó lại có một người vô cùng hoảng sợ, cô đang cố né tránh ánh mắt của người đàn ông đó.
“Xui thật, người đàn ông đêm đó sau lại xuất hiện ở đây.”
Nhiễm Tranh làm sao quên được người đàn ông đã cướp mất đêm đầu tiên của mình.
Nhìn thấy hắn đang đi xuống bậc thang, cô lúng túng quay người muốn rời đi khỏi đó. Cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông tồi tệ đấy. Nhưng khi cô chậm rãi rời khỏi đám đông thì Sở Trạch đột nhiên nắm tay cô lại. Cậu ta tươi cười giới thiệu người đàn ông đó trước mặt cô.
“Nói cho cô biết, đây là người đàn ông có tiếng trong giới kinh doanh. Nếu như cô làm quen được cậu ta chắc chắn nửa đời sau sẽ không lo không kiếm được tiền tiêu.”
“Ờ ờ…vậy sao.”
Nhiễm Tranh cười xã giao với Sở Trạch. Cô vốn không cần quan tâm đến chuyện này. Dù cho người đàn ông đó có là tổng thống hay vua của một nước cô cũng không thèm để mắt đến. Huống hồ, hắn chỉ là một tên kinh doanh trong nước, có gì mà hay ho. Tiền mà cô kiếm được có khi còn nhiều hơn hắn.
Vẻ mặt khinh bỉ, Nhiễm Tranh liếc nhẹ Mạch Ngạn một cái. Cô gạt tay Sở Trạch ra một bên. Bây giờ, cô cần phải rời khỏi đây trước khi hắn nhận ra cô.
“Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh một lát.”
“Ờ, vậy cô đi đi.”
Sở Trạch ngượng ngùng buông tay Nhiễm Tranh để cô rời đi.
Ở bên này, Mạch Ngạn thành công bước xuống máy bay. Hắn vừa đặt chân xuống chủ tịch Hàn liền bước đến niềm nở chào hỏi.
“Tô tổng, cậu đến thật đúng lúc. Mọi người ở đây điều đang chờ sự xuất hiện của cậu đấy. Đi đường có mệt lắm không?”
“Cảm ơn chủ tịch Hàn, suốt đoạn đường tôi điều ngủ nên năng lượng tràn trề lắm.”
Mạch Ngạn vừa mở lời đã nói lời châm biếm.
Chủ tịch hàn cười hề hề, biết rõ ẩn ý của Mạch Ngạn nhưng vì hắn là một kẻ không dễ đụng nên ông ta chỉ đành nén cơn giận mời hắn vào trong.
“Ha ha ha…thế thì tốt. Chúng ta đi vào trong thôi nào.”
Tất cả các vị khách do chủ tịch Hàn mời đến đã có mặt đông đủ. Ông ta đứng giữa trung tâm buổi tiệc mời mọi người ngồi vào vị trí của mình.
“Cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc hôm nay của tôi. Sự có mặt của mọi người chính niềm vinh hạnh của Hàn Thiên Long tôi. Mọi người đến buổi tiệc này chắc đã hiểu rõ lý do là gì đúng không.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với ông ta.
Chủ tịch Hàn lại tiếp tục nói.
“Cách đây một năm trước, mọi người đều biết sự mất tích của viên kim cương đỏ ở triển lãm. Và bây giờ, một lần nữa nó lại xuất hiện ở trong buổi tiệc này.”
Lời vừa dứt, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh viên kim cương đỏ thông qua máy chiếu.
Mọi người có mặt ở buổi tiệc đều trầm trồ. Ai nấy đều truyền tai nhau bàn tán. Nhưng chỉ có một mình Mạch Ngạn lại nở một cười quái dị. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn vào viên kim cương đỏ trên màn hình lại quay sang nhìn chủ tịch Hàn.
Trước đó, ông ta đã từng nói sẽ có một cuộc giao dịch với hắn về đá quý. Lúc đấy, Mạch Ngạn còn hoang mang chẳng biết viên đá quý nào của chủ tịch Hàn lại muốn giao dịch. Nhưng bây giờ thì hắn đã biết.
“Viên kim cương đỏ đúng là đồ đắt giá.”
Mạch Ngạn thầm khen ngợi sự chủ tịch Hàn. Nhưng có điều, hắn lại không hiểu tại sao ông ta lại tổ chức một buổi tiệc tráng lệ như thế này để giao dịch. Trong khi, chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ là có thể giao dịch.
“Chẳng hiểu ông già này đang có chiêu trò gì đây.”
Trong đám người đông đúc, hắn rốt cuộc cũng muốn xem một giao dịch này sẽ diễn ra thế nào.
Hai tay đan vào nhau, Mạch Ngạn trầm tư nhìn chủ tịch Hàn dẫn dắt mấy tên nhà giàu vào cuộc giao dịch của ông ta.
“Ngay hôm nay, viên kim cương này sẽ thuộc về người nào đủ bản lĩnh để bước ra khỏi đây.”
“Bước ra khỏi đây là sao?”
“Chủ tịch Hàn đang nói gì vậy?”
“Chuyện này là thế nào?”
Một loạt câu hỏi được đặt ra khi ông ta dứt lời. Mọi người bắt đầu xông xao chẳng hiểu ẩn ý mà ông ta đang nói là gì.
Chẳng phải lúc đầu thiệp mời chỉ nói đến đây tham dự buổi tiệc thôi ư? Sao bây giờ lại thành ra thế này.
Trong người trong số đó liền lên tiếng:
“Chủ tịch Hàn, ý của ngài là thế nào vậy? Chúng tôi đến đây vì thiệp mời tham dự bình thường của ngài thôi. Việc có bản lĩnh rời khỏi đây lại là cái quái quỷ gì nữa.”
Chủ tịch Hàn mỉm cười, ông ta ôn tồn nói:
“Mọi người cứ bình tĩnh, tiếp sau đây mọi người sẽ hiểu được câu nói của tôi là như thế nào.”
Nói rồi, ông ta lùi về sau. Mấy tên đầu bếp cũng từ bên trong bước ra. Người phục vụ liền kéo xe đến đặt lên bàn mỗi người một món ăn đã được chuẩn bị từ trước. Tên đầu bếp trưởng bước lên phía trước dõng dạc nói:
“Đây là món ăn của tất cả mọi người. Xin hãy mở nó ra.”
Trước sự yêu cầu của bếp trưởng, mọi người nhìn nhau với ánh mắt do dự. Không ai có đủ cam đảm để mở món ăn trước mặt.
Nhìn mọi người phân vân, Sở Trạch ngồi trên bàn chau mày. Cậu ta giơ tay về phía bàn ăn, trực tiếp mở nắp ra. Trước những ánh mắt tò mò của mọi người, vậy mà bên trong dĩa lại không có thức ăn. Đổi lại, một tờ giấy trắng được đặt bên trong. Sở Trạch không hề sợ hãi, cậu ta cầm tờ giấy lên cẩn thận mở ra. Những bàn ăn khác tháy vậy cũng mở nắp ra và cầm lấy tờ giấy.
Đầu bếp trưởng nhìn mọi người đã cầm tờ giấy trong tay thì tỏ vẻ hài lòng. Chưa đợi mọi người thốt lên câu cảm thán, đầu bếp trưởng liền nói:
“Mọi người đã nhìn thấy món ăn của mình rồi đúng chứ?”
“Đây là món ăn sao? Đang làm cái quái gì vậy?”
Một ông chủ bất động sản cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa. Ông ta trực tiếp vứt tờ giấy xuống đất, lấy chân dẫm lên thể hiện thái độ khó chịu của mình. Sau đó, ông ta liền lấy chiếc điện thoại trong túi ra định gọi cho người của mình đưa tàu đến chở mình. Nhưng đầu dây bên kia còn chưa nghe máy thì ông ta đã bị mấy tên đầu bếp bắt lại. Họ kéo ông ta ra giữ trung tâm buổi tiệc, mặc cho ông ta đang cố vùng vẫy.
“Các người đang làm gì vậy, mau thả tôi ra!”
“Bên cạnh món ăn ngon chúng ta cũng có những hình phạt nếu ai đó không chịu ăn.”
Chỉ thấy tên đầu bếp trưởng cầm con dao đã chuẩn bị từ trước giơ lên cao. Sau đó, ông ta chậm rãi đi đến chỗ ông chủ bất động sản. Hình ảnh của ông chủ bất động sản thu nhỏ trong con ngươi của đầu bếp trưởng. Ông ta nắm lấy nhúm tóc trên đầu ông chủ bất động sản, một phát liền cắt đứt cuống họng của ông chủ bất động sản ra. Máu từ cổ bắn hết vào mặt ông ta. Người đàn ông kia liền ngã ra đất.
Bịch!
“Á…!!”
Những người phụ nữ có mặt ở hiện trường hét lên trong khiếp sợ. Tất cả đều lùi về sau.
“Giết người rồi!”
Trước sự sợ hãi của mọi người, tên đầu bếp trưởng lại ung dung nói:
“Đây chính là hình phạt dành cho những người không chịu ăn hoặc chống đối lại chúng tôi.”
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này. Hắn ta là một tên giết người!”