“Ngô Nhược chúng ta kết hôn đi.” Dạ Nam Hành thấy Ngô Nhược nằm xuống giường liền để quyển sách trên tay lên tủ, quay sang hỏi cô.
“Chờ đứa bé ra đời rồi nói đi.” Ngô Nhược đưa tay kéo chăn đắp lên người, cô nghe câu này của anh rất nhiều lần rồi chỉ lạnh lùng đáp lại một câu.
“Nếu em ngại tổ chức, thì trước hết đăng ký kết hôn cũng được, anh muốn cho em và đứa bé một danh phận”. Dạ Nam Hành rất muốn chịu trách nhiệm của mình, nhưng sao anh lại gặp phải một cô gái thờ ơ như cô cơ chứ.
“Tôi vẫn chưa nói chuyện kia với bố mẹ”.
” Em định bao giờ mới nói, anh muốn về gặp bố mẹ em, cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ anh”.
” Tôi không biết nói như thế nào”.
” Anh về cùng em có được không?” Dạ Nam Hành kiên nhẫn nói. Trong tình yêu này anh cảm thấy mình thật hèn mọn quá rồi, đến gặp phụ huynh còn cần sự đồng ý của cô ấy nữa.
” Anh đi cùng bố mẹ tôi sẽ rất sốc đấy.” Ngô Nhược khó chịu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường.
Dạ Nam Hành rất muốn hỏi Ngô Nhược cô sợ cái gì chứ, bao giờ thì cô có thể cùng anh như bao người khác thỏa mái cùng nhau ra ngoài, mà không e sợ bị người khác nhìn thấy như bây giờ.
Anh cảm thấy Ngô Nhược là quan trọng quá vấn đề, cô và Trịnh Khải chưa kết hôn chỉ là đang yêu mà thôi, bọn họ có phải ngoại tình đâu mà cô phải sợ như vậy chứ.
Cô ghét anh chen ngang vào tình cảm của bọn họ, anh hiểu nhưng giờ người đang ở cùng với cô là anh chứ không phải Trịnh Khải, cô định mãi cứ như thế này không ra khỏi nhà sao?
“Bụng em càng ngày càng to em định cứ như này tới bao giờ? Đứa bé ra đời còn cần làm giấy khai sinh.” Dạ Nam Hành dịch người lại gần Ngô Nhược, đưa tay đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của cô.
“Dạ Nam Hành chính anh là người làm ra chuyện này, sao lúc anh làm anh không nghĩ đi, anh có phải là tôi đâu mà biết, thử là anh xem anh có nói hay như vậy được không?” Ngô Nhược tức giận cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng cô đẩy ra.
” Um..” Ngô Nhược đang tức giận nói, lời còn chưa nói ra đã bị môi của Dạ Nam Hành chặn lại, khó chịu đưa tay đẩy anh ra.
Dạ Nam Hành bàn tay to giữ lấy gáy của Ngô Nhược hôn sâu, nghe cô nói anh cảm thấy thật mệt mỏi, nếu anh không làm những chuyện như vậy sao có thể cùng cô chung sống như bây giờ chứ. Anh cảm thấy trong tình yêu này anh chẳng sai gì cả, anh chỉ đang giành lấy người mình yêu mà thôi.
Anh buông môi cô ra cúi đầu hôn xuống cổ cô, bàn tay cũng không yên phận tham lam di chuyển trên người cô, mấy hôm nay nằm bên cạnh cô anh thật đã rất nhẫn nhịn rồi, cố gắng để bản thân mình không tiến lại gần cô.
” Dạ Nam Hành tôi đang mang thai đấy.” Ngô Nhược nhận thấy bàn tay của anh chui vào trong áo cô lần mò, liền đẩy anh ra quát lớn.
” Anh xin lỗi.” Dạ Nam Hành nhận ra mình bị dục vọng đánh mất lý trí rồi, giọng có chút khàn nói, sau đó bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
” Em không ngủ sao?” Anh ở trong nhà vệ sinh cũng phải tới nửa tiếng lúc ra ngoài vẫn thấy Ngô Nhược ngồi đó.
Ngô Nhược nghĩ tới chuyện vừa rồi vẫn còn tức, trên môi vì bị anh ta hôn mà có chút khó chịu, nghe anh nói vậy liền lườm.
Dạ Nam Hành đi tới giường vén chăn ngồi xuống: “Em định cả đêm ngồi như vậy nhìn tôi à?”
“Tôi đang tính vậy”.
Dạ Nam Hành thở dài đưa tay cầm lấy điều khiển tắt điện phòng, một lúc sau thấy Ngô Nhược cũng nằm xuống, sau đó anh nghe thấy hơi thở đều đều của cô, mỉm cười lắc đầu.
Thấy cô đã ngủ, anh nhích lại gần đưa tay ôm lấy Ngô Nhược vào lòng.
Sáng sớm Ngô Nhược buồn đi vệ sinh nên tỉnh dậy, định đi xuống giường thì bị một bàn tay ôm lấy, cô đưa tay nhấc tay anh lên, nhưng càng cố thì Dạ Nam Hành càng ôm chặt hơn.
“Dạ Nam Hành buông ra”. Bụng cô bây giờ đang rất chướng còn bị anh ta đè nặng như vậy, cô khó chịu nín nhịn.
Dạ Nam Hành mơ màng ôm chặt lấy Ngô Nhược không nghe thấy lời cô vừa nói.
” Dạ Nam Hành.” Ngô Nhược gọi anh mãi không được, khó chịu gằn giọng.
Anh mơ hồ mở mắt ra nhìn Ngô Nhược nằm bên cạnh, anh đưa tay xoay mặt cô lại phía anh, ghé sát lại hôn cô, bàn tay càng ôm chặt hơn.
” A.” Môi của anh bị Ngô Nhược cắt xuống, đau đớn ngẩng mặt nhìn cô khó hiểu.
” Dạ Nam Hành anh có buông ra không” Ngô Nhược đẩy anh ra nhanh chóng chạy xuống giường đi vào nhà vệ sinh, cô còn nhịn nữa sợ thận của mình bị hỏng mất.
Nhìn Ngô Nhược như vậy Dạ Nam Hành đưa tay sờ lên môi, nhích người lên tựa vào phía sau, lúc này cơn buồn ngủ mới qua đi liếc nhìn đồng hồ mới có 5 giờ sáng. Nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh mới hiểu vì sao Ngô Nhược lại cắn anh.
” Tôi nghĩ hôm nay anh đừng nên ra ngoài gặp người khác thì hơn.” Lúc ăn sáng Ngô Nhược mới nhìn thấy trên môi Dạ Nam Hành bị cô cắn sưng lên, trầy cả da, cô lúc đó chỉ muốn mau chóng vào nhà vệ sinh thôi không nghĩ lại khiến anh ta thành ra như vậy.
Lúc vào nhà vệ sinh Dạ Nam Hành cũng nhìn thấy rồi, nhưng không đến lỗi không dám gặp người như cô nói: ” Ngô Nhược em xuống tay cũng độc ác rồi”.
“Ai bảo tôi gọi anh mãi anh không bỏ ra, Dạ Nam Hành từ khi nào anh có thói quen ôm người khác như vậy khi ngủ chứ”.
Dạ Nam Hành im lặng ăn cháo không muốn tiếp tục chủ đề này, ngày nào anh chả ôm cô chỉ tại lúc cô dậy anh đã rời giường rồi.
…
” Chào cô, tôi tới gặp Dạ tổng”. Trịnh Tâm An đi tới quầy lễ tân, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
” Cô có hẹn trước không?” Cô lễ tân nhìn Trịnh Tâm An.
” Không có”. Cô lắc đầu, cô là muốn cho Dạ Nam Hành bất ngờ nên không báo trước đã tới.
” Vậy để tôi gọi điện lên thông báo với phòng thư ký tổng một tiếng, cô xưng hô thế nào”.
“Cảm ơn cô, Tôi họ Trịnh ” Trịnh Tâm An mỉm cười cảm ơn cô gái lễ tân.
” Chị Tâm An, là chị sao” Âu Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Trịnh Tâm An liền tiến lại gần.
” Âu Phong, chào em”. Trịnh Tâm An thấy người trước mặt là Âu Phong cũng vui mừng chào cậu.
” Em cứ nghĩ mình hoa mắt cơ, chị tới gặp anh họ sao, đây là người quen của tôi, cô cho cô ấy đi lên đi.” Âu Phong vui vẻ nhìn Trịnh Tâm An, rồi nói với lễ tân.
Lễ tân thấy vậy đặt điện thoại trong tay xuống gật đầu với Âu Phong, để cô gái kia đi lên.
” Chị về từ bao giờ vậy”.
” Chị hôm qua mới trở về, em công việc thế nào sắp kết hôn chưa?”
” Em còn muốn chơi, cảm thấy chưa vội chuyện đó, lấy vợ rồi sẽ không thỏa mái nữa.” Cậu mới 25 kết hôn bây giờ thật phí tuổi xuân, anh họ 30 rồi còn chưa kết hôn đấy thôi.
” Cũng đúng đàn ông ngoài 30 tuổi kết hôn vẫn chưa muộn”.
” Chị vào đi, anh họ đang ở bên trong đấy, lúc nào rảnh em mời chị ăn cơm.” Âu Phong dẫn Trịnh Tâm An lên phòng làm việc của Dạ Nam Hành, nói với thư ký vài câu rồi đi xuống phòng mình.
” Cảm ơn em, chị vào đây.” Trịnh Tâm An nói với Âu Phong vài câu, tâm trạng hồi hộp đẩy cửa phòng Dạ Nam Hành, đi vào.
” Có chuyện gì?” Dạ Nam Hành đang cúi đầu đọc tài liệu, thấy có tiếng mở cửa anh nghĩ người tới là Thư Ký Bạch nên không ngẩng đầu lên nhìn.
” Nam Hành là mình”. Trịnh Tâm An nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn anh, bao nhiêu nhớ nhung đều thể hiện qua cái nhìn này.
” Trịnh Tâm An, cậu trở về bao giờ vậy, mấy hôm trước nói chuyện còn không nói cho mình biết?” Dạ Nam Hành nhìn thấy cô gái trước mặt liền đứng lên đi tới bàn uống nước ngồi xuống, Trịnh Tâm An với anh là bạn thuở nhỏ, tình cảm rất thân thiết.
” Mình hôm qua mới về, vừa gặp Âu Phong, nó dẫn mình lên đây.” Trịnh Tâm An cũng đi lại ngồi xuống ghế, cầm lấy chén nước Dạ Nam Hành mới rót đưa lên uống.
” Cậu dự định sắp tới thế nào, về công ty phụ giúp gia đình sao?”
” Bố mình mong như vậy, nhưng mình muốn ra ngoài phát triển hơn”.
” Đã có công ty thích hợp rồi sao?”
” Đúng vậy”. Trịnh Tâm An nhìn Dạ Nam Hành mỉm cười, đó là mục đích cô ra nước ngoài du học, chỉ muốn một ngày được đồng hành cùng cậu ấy.
” Đi nào, Mình mời cậu ăn cơm.” Dạ Nam Hành nhìn đồng hồ thấy đã gần 12 giờ liền đứng lên.
” Đúng mục đích của mình rồi, mình không khách sáo đâu” Trịnh Tâm An cầm lấy túi sách cười tươi nói với Dạ Nam Hành.