Sổ Tay Quận Chúa Diễn Sâu Trêu Chồng

Chương 9: Cung yến



Tống Thanh Hàn nhìn hắn, ý bảo tiếp tục nói.

“Là như vầy, cha ta nói rằng lúc còn trẻ có ước định với một vị bạn cũ, hai nhà kết làm thông gia, cha ta nếu có con gái, gả cho con của ông ấy, nếu ông ấy có con gái, sẽ gả cho con trai cha ta, huynh cũng biết, cha ta chỉ có một đứa con là ta.” Lý Chấp nói.

Tống Thanh Hàn mặt không đổi sắc, “Sao lúc trước chưa bao giờ nghe ngươi đề cập đến chuyện này.”

“Đó là bởi vì cha ta tự tiện quyết định, khi đó cũng là một người có mưu trí, nhưng không ngờ sau khi say rượu lại hồ ngôn loạn ngữ, kết quả người ta tin là thật, mấy hôm trước gửi thư đến, nói nữ nhi đã đến tuổi thành thân, hỏi khi nào cầu hôn.” Lý Chấp ưu sầu.

“Bởi vì chuyện này, nương của ta đã không thèm nhìn mặt cha mấy ngày nay. Nhưng là cha ta nói, đại trượng phu phải giữ lời hứa, bắt ta cưới nữ nhi của bạn cũ. Nương của ta không đồng ý, chỉ nói trước đón người về đây xem thử, nếu không hài lòng, nhất định sẽ không để nàng vào phủ.” Lý Chấp thao thao bất tuyệt nói.

“Người đã đến rồi?” Tống Thanh Hàn hỏi.

“Chắc có lẽ trong mấy ngày nữa sẽ đến.”

“Ta căn bản không muốn thành thân, bây giờ tốt biết bao, không bị ràng buộc, lấy tức phụ rồi ta còn có thể tiêu dao tự tại như bây giờ sao?” Lý Chấp lẩm bẩm.

“Thế tử, phu nhân Trấn Viễn tướng quân phái người mời Lý công tử trở về, nói là khách quý đến nhà.” Hạ nhân bẩm báo nói.

“Ngươi xác định là mẹ ta kêu ta trở về, không phải cha ta?” Lý Chấp ngạc nhiên.

“Là tướng quân phu nhân gọi ngài trở về.”

Vẻ mặt Lý Chấp bất đắc dĩ, quay đầu nói với Tống Thanh Hàn, “Nếu mấy ngày tới huynh không nhận được tin tức của ta, huynh nhất định phải đến gặp ta, nói không chừng ta đã bị đánh gãy chân.”

Tống Thanh Hàn nhìn hắn, “Tướng quân phu nhân sẽ che chở cho ngươi.”

Lý Chấp nghĩ lại, đúng là vậy thật. Ngay sau đó hắn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương.

Lúc Triệu Gia Hòa tới tìm Tống Thanh Hàn, Lý Chấp đã đi lâu rồi.

“Không phải nghe nói Lý công tử tới sao?” Triệu Gia Hòa đi đến cạnh Tống Thanh Hàn.

“Bị tướng quân phu nhân phái người gọi về rồi.”

“Khoảng thời gian này hắn khá bận rộn.” Tống Thanh Hàn cố ý bán đứng bạn.

“Phu quân sao lại nói như vậy?”

“Trấn Viễn tướng quân định ra hôn ước cho hắn, hiện giờ đối phương đã tìm tới của, muốn thực hiện hôn ước.” Tống Thanh Hàn nói đại khái cho Triệu Gia Hòa.

Triệu Gia Hòa thật sự tò mò, không biết nữ tử như thế nào mới có thể chế phục Lý Chấp.

Phủ Trấn Viễn tướng quân.

Lý Chấp vừa vào đến liền thấy một nữ tử xa lạ, đoán chắc là Tô Cẩn Du.

Tóc đen dài như thác nước buông xõa, mi thanh mục tú, mắt ngọc mày ngài, cũng không tính quá lùn, chỉ là người gầy như gậy trúc, nghe nói ở trong phủ bị mẹ kế ức hiếp, không phải là bị đói thành như vậy chứ?

Nhìn thấy Lý Chấp tới, Tô Cẩn Du có vẻ khẩn trương.

“Chấp nhi, mau tới gặp Tô cô nương.”

Tô Cẩn Du khẽ hành lễ, “Gặp qua Lý công tử.”

Lý Chấp không biết làm sao, “Không, không cần đa lễ.”

“Chấp nhi, về sau Cẩn Du ở trong phủ con phải chiếu cố nàng thật tốt, không được để nàng bị ủy khuất, biết chưa?” Từ Vi Lan dặn dò Lý Chấp.

“Nhi tử hiểu rõ.” Lý Chấp không tình nguyện.

“Người đâu, đưa Tô cô nương vào phủ nghỉ ngơi.”

Nha hoàn đưa Tô Cẩn Du và thị nữ đến sương phòng.

Lý Chấp nhìn về phía Từ Vi Lan, “Nương, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Ngài ngay từ đầu không phải không đồng ý hôn sự này sao? Bây giờ tại sao lại đối xử ân cần với người ta quá vậy?”

Từ Vi Lan nghiêm túc nói với hắn, “Đứa nhỏ này cũng đáng thương, từ nhỏ không có mẫu thân, mẹ kế đối xử nàng không tốt, phụ thân thân sinh cũng không thích nàng, đây là cái gọi có mẹ kế còn có cha kế.”

Lý Chấp ngẫm lại thấy cũng đúng, nàng ta đúng thật quá gầy, giống hệt sào trúc, nói không chừng chỉ cần gió thổi qua là ngã.

“Ta biết rồi, sẽ không để ai khi dễ nàng.” Lý Chấp nghiêm túc nói.

“Ta có sợ người khác khi dễ nàng sao? Ta đây sợ chính con là người khi dễ nàng, tính tình của con ta không biết hay sao? Con sẽ nghe theo an bài của phụ thân, cưới Tô cô nương làm vợ? Sợ là mỗi ngày đều kiếm cách đuổi cô nương người ta ra khỏi phủ.” Từ Vi Lan hận sắt không thành thép.

Lý Chấp: “……” Người đúng là mẹ ruột của ta. Hắn đúng thật có ý nghĩ trêu cợt Tô Cẩn Du để nàng ta tự mình đưa ra lời hồi hôn rồi trở về Giang Nam, nhưng bây giờ đã bị cản đường lui, Lý Chấp nhất thời không biết làm sao cho phải.

Từ Vi Lan an bài Tô Cẩn Du ở Tây viện.

“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải đến cậy nhờ phủ tướng quân sao?”

“Bằng không thì ngươi muốn quay về Giang Nam sao? Nhất định phải ôm chặt đùi phủ tướng quân, nói không chừng chúng ta còn có thể mở một Như Ý Phường tại kinh thành.”

Mẹ Tô Cẩn Du chết sớm, khi còn nhỏ nàng thường xuyên bị mẹ kế khi dễ, nhưng mẹ Tô Cẩn Du âm thầm để lại cho nàng một cửa hiệu mặt tiền, bên trong chuyên bán quần áo có cách thêu độc quyền, rất được nữ nhân ưa chuộng. Tô Cẩn Du cũng có đầu óc kinh doanh, tuy tuổi nhỏ nhưng đã có gia tài bạc triệu.

Phủ Trấn Bắc Vương, viện Triêu Lộ.

“Quận chúa, Hoàng Thượng cử hành tiệc đầy tháng cho Nhị hoàng tử đêm trăng rằm, hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều, đều phải vào cung tham gia yến hội.” Nam Chỉ lấy thiệp mời ra.

Triệu Gia Hòa nhìn thoáng qua thiệp mời. “Nếu như vậy, chúng ta phải chuẩn bị một phần đại lễ.”

“Đi mời thế tử lại đây.” Triệu Gia Hòa ra lệnh.

“Vâng!” Nam Chỉ lui ra.

Triệu Gia Hòa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ như có gì suy nghĩ, không biết sư huynh hiện giờ thế nào, Mộc Cẩn cũng đã lâu không gửi thư về, không biết có tìm được giải dược hay không.

Mười lăm phút sau, Tống Thanh Hàn đã đến viện Triêu Lộ.

“Phu quân, Hoàng Thượng mời chúng ta tham gia tiệc đầy tháng của Nhị hoàng tử.” Triệu Gia Hòa bước đến Tống Thanh Hàn, đưa thiệp mời cho hắn.

“Xem ra Hoàng Thượng thật sự coi trọng Nhị hoàng tử.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.

“Đó là đương nhiên, dù sao cũng là già rồi mà lại có thêm con.” Triệu Gia Hòa trêu ghẹo nói.

“Hoàng Thượng hiện giờ mới ba mươi tám, vẫn còn tráng niên.” Tống Thanh Hàn nghiêm trang nói.

“Thôi được rồi mà, ta chỉ đùa một chút thôi.” Triệu Gia Hòa cảm thấy hắn thật không thú vị.

Nhớ tới lúc trước hắn không tín nhiệm nàng, Triệu Gia Hòa tức giận.

”Đúng rồi, phu quân, Liễu cô nương chàng an trí như thể nào rồi? Ta đã lâu chưa thấy nàng ấy.” Triệu Gia Hòa lại bắt đầu màn biểu diễn.

“Liễu cô nương?” Tống Thanh Hàn cảm thấy nàng lại phát bệnh.

“Đúng vậy! Nàng ta không phải người trong lòng của chàng à? Không biết bây giờ như thế nào rồi?”

“Ta đã sai người đưa nàng ta về nhà rồi.” Tống Thanh Hàn cực kì bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêm túc nói bậy.

“Như vậy cũng tốt, lúc trước Liễu cô nương ở trong phủ, luôn nói ta khi dễ nàng, còn luôn cáo trạng với phu quân.” Triệu Gia Hòa tỏ ra ủy khuất.

Tống Thanh Hàn không biết bệnh của nàng có cơ hội chữa khỏi hay không, khi thì bình thường, khi thì không bình thường.

Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đã đến ngày mười lăm.

Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa ngồi xe ngựa tới cửa cung, sau khi xuống xe Tống Thanh Hàn còn vươn tay đỡ Triệu Gia Hòa xuống.

Ngay sau khi xuống xe, Triệu Gia Hòa liền nhìn thấy Tôn Nhã Lê và Ngô Miện.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tôn Nhã Lê cùng Ngô Miện tiến lên thỉnh an. “Gặp qua thế tử, thế tử phi.”

Tống Thanh Hàn mặt không biểu tình, lạnh lùng nói, “Không cần đa lễ.”

Triệu Gia Hòa nhìn Tôn Nhã Lê, vẫn là bộ dáng trước kia, cử chỉ ưu nhã thong dong, nhìn như ôn nhu săn sóc, thật ra một bụng ý xấu.

Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa đi ở phía trước, Tôn Nhã Lê cùng Ngô Miện theo ở phía sau. Chỉ chốc lát, đoàn người đã đến Ngự Hoa Viên. Hoàng Thượng đặc biệt tổ chức yến hội ở Ngự Hoa Viên, trăm hoa đua nở, tranh kỳ khoe sắc.

Triệu Gia Hòa vừa quay đầu đã thấy phu nhân Trấn Viễn tướng quân đến cùng một vị cô nương lạ mặt, nói vậy chính là vị hôn thê Lý Chấp.

Bộ dáng cũng được xem là mi thanh mục tú, nhưng thoạt nhìn có chút yếu ớt, không biết về sau có thể trụ lại ở phủ tướng quân hay không.

Triệu Gia Hòa trộm đánh giá Tô Cẩn Du, lúc này có nha hoàn lặng lẽ nói vài câu bên tai Triệu Gia Hòa, Triệu Gia Hòa vội vàng rời khỏi.

“Kêu ta đến đây làm gì?” Triệu Gia Hòa nhìn Triệu Duẫn Nịnh đối diện.

“Ta phát hiện một chuyện lớn.” Khuôn mặt Triệu Duẫn Nịnh tiều tụy, dường như bị cái gì kích thích.

“Đại hoàng huynh không phải nhi tử thân sinh của phụ hoàng, cho nên phụ hoàng mới chậm chạp không chịu lập hắn làm Thái Tử.” Triệu Duẫn Nịnh nói.

Triệu Gia Hòa bất ngờ, “Làm sao ngươi biết?”

“Tối hôm đó ta đến Từ Ninh Cung cung tìm tổ mẫu, kết quả phát hiện phụ hoàng cũng ở bên trong, toàn bộ cung điện chỉ có phụ hoàng và tổ mẫu, ta ở ngoài cửa trộm nghe bọn họ đang nói gì đó, sau đó nghe thấy phụ hoàng nói đại hoàng huynh không phải con của người.”

Triệu Gia Hòa tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, thật ra không lâu trước đây nàng đã phát hiện ra một bí mật rất lớn của hoàng thất rồi.

“Việc này không được để lộ ra, nếu Hoàng Thượng còn chưa nói rõ, nhất định có dụng ý riêng.” Triệu Gia Hòa dặn dò.

“Đúng rồi, ngươi ở bên cạnh Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, đã tìm được nhược điểm gì chưa?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Nàng ta che giấu rất sâu, hoàn toàn không có một chút manh mối, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được chứng cứ, người hại mẫu phi của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua.”

Triệu Duẫn Nịnh nhớ lại chuyện mười năm trước, hận ý từ đáy lòng bùng nổ, khi đó nàng mới sáu tuổi, tuy rằng không được phụ hoàng sủng ái, nhưng nàng và mẫu phi hai người vui vẻ tự tại ở cung Phúc Nhạc, mỗi ngày đều hạnh phúc vui sướng cùng mẫu phi sinh hoạt bên nhau. Nhưng bất thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cuộc sống hạnh phúc của Triệu Duẫn Nịnh phải kết thúc.

Hôm sinh nhật của Triệu Duẫn Nịnh, nàng ta lén trốn trong tủ quần áo, muốn dọa mẫu phi. Không lâu sau mẫu phi vào tẩm điện, lúc Triệu Duẫn Nịnh chuẩn bị nhảy ra, đột nhiên có người đi vào.

Hoàng Hậu mang theo hai cung nữ, mẫu phi quỳ trên mặt đất, Hoàng Hậu nhìn từ trên cao xuống, nói với mẫu phi, “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, hoặc là ngươi chết, hoặc con gái của ngươi phải thế mạng cho ngươi.”

Mẫu phi run run nâng chén rượu trên khay, trong nháy mắt bà nhìn qua khe hở thấy Triệu Duẫn Nịnh đang kinh hoảng thất thố, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong ta, đặt ngón trỏ trên môi, muốn Triệu Duẫn Nịnh không được lên tiếng.

Không lâu sau mẫu phi liền hộc máu bỏ mình. Phụ hoàng sau khi nghe tin mẫu phi chết, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ ra lệnh kêu người an bài hạ táng, dường như mẫu phi chỉ là người có hay không cũng chẳng sao.

Hoàng Thượng niệm tình Triệu Duẫn Nịnh tuổi còn nhỏ, muốn tìm một phi tần chiếu cố nàng, Hoàng Hậu chủ động muốn nuôi dưỡng Triệu Duẫn Nịnh, Hoàng Thượng không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Triệu Duẫn Nịnh cũng bởi vậy nhanh chóng biến thành đích công chúa Triệu quốc, sau đó không lâu, Hoàng Hậu thỉnh chỉ Hoàng Thượng, ban phong hào cho Triệu Duẫn Nịnh, vì thế Hoàng Thượng liền phong Triệu Duẫn Nịnh làm công chúa Hòa Khang.

Triệu Duẫn Nịnh đang nhớ lại hồi ức đau khổ, giọng Triệu Gia Hòa kéo suy suy nghĩ của nàng lại.

“Người nọ là ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.