Tôi pha một ấm trà mạn. Khi rót nước sôi vào trong cái ấm đất nung, tôi chợt nhận ra thói quen uống trà gần đây của mình. Khi cần nhâm nhi cái gì, thứ đầu tiên hiện lên là một cốc trà nghi ngút khói. Trời bắt đầu nóng, có thể thứ nước uống này không còn đem lại cảm giác ấm áp với làn khói lơ lửng dễ chịu nhưng không hiểu sao, nó đem lại cho tôi cảm giác yên bình. Khi Tee trở về, nhất định tôi phải bắt cô uống trà cùng tôi.
Tôi mời gã lái taxi ngồi bên cái bàn gỗ dưới bếp. Ở dưới này, tôi thấy dễ chịu hơn. Dù nếu mời gã ngồi ở phòng khách, chỗ cái bàn kê trên tấm thảm xù khai mù có lẽ sẽ lịch sự hơn. Nhưng chúng tôi vẫn cần một cuộc trao đổi thoải mái.
Khi bước vào nhà, tôi dừng ở hành lang và chỉ xuống bếp:
– Ngồi ở dưới này anh không phiền chứ?
Gã không nói gì, tự mở cửa bếp và chọn ngồi xuống cái ghế nhựa màu xanh. Có vẻ gã không lấy điều đó làm khó chịu.
Tôi rót trà vào cái chén con. Trong bộ đồ uống trà tôi mới mua. Đặt nó trước mặt gã. Gã cầm chén trà lên, và ngửi.
Tôi khá thích thú với hành động đấy.
– Tôi lấy làm lạ là đã không yêu mến anh từ trước.
Tôi cũng nhấp một ngụm trà, ngồi xuống đối diện gã và nhận xét.
Gã nhếch mép cười. Dù vậy, cái nhếch mép ấy không có vẻ khó chịu như của Taurus. Việc nhớ tới Taurus khiến đớn đau được thể trào lên từ phía trong tôi. Tôi uống thêm vài ngụm trà nóng, dồn mọi suy nghĩ về anh xuống đáy sâu mấy cái hố bên trong mình.
Mùi hương của trà giúp tôi trấn tĩnh. Trái tim của tôi. Nó vẫn còn hoảng loạn. Những nhịp đập run rẩy đáng thương của nó nhắc tôi nhớ về những gì mình vừa trải qua. Sự gần gũi về mặt thể xác, thực ra không phải điều tuyệt đối cấm về mặt đạo đức như vài năm trước. Và người yêu đầu tiên của tôi, anh chàng học cùng cấp ba, cũng chẳng phải một gã hiền lành. Nên mặc dù chưa làm tình với cậu ấy, tôi cũng đã có ít kinh nghiệm gần gũi về thể xác. Nhưng không lần nào như hôm nay. Tôi khẽ rùng mình và thấy căm ghét cơ thể mình. Taurus đã đóng lên đó một con dấu. Tôi có thể cảm thấy rõ rệt sự tồn tại của nó.
Mình đã tự nguyện. Tôi cay đắng nghĩ.
– Lẽ ra tôi cũng có thể yêu mến cô. Như một nguời bạn. Nếu cô ở vị trí khác.
Gã bỏ cái mũ lưỡi trai vẫn sùm sụp trên đầu xuống để lộ mái tóc bờm xờm. Gã ngồi dựa hẳn vào ghế, hai tay đặt lên bàn, vẻ thoải mái.
– Cảm ơn anh.
Tôi đặt cốc trà xuống và bắt đầu điều khiển lại được cảm xúc của mình. Việc gã taxi có mặt ở đây có vẻ khá hữu ích.
Tôi liếc nhìn cổ tay gã, một cách công khai.
– Nếu cảm thấy thoải mái, anh có thể kể cho tôi về nó được không?
Gã bật cười. Giọng cười đùng đục.
– Có gì đáng cười không?
Tôi mỉm cười lại.
– Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ ngồi trong căn bếp của cô, và nói chuyện một cách cởi mở thế này, từ khi Madame J đánh cắp đuợc những ảo ảnh về cô của tên mũi trâu kia.
– Tôi sẽ không hỏi về việc tại sao anh đồng ý ngồi đây và cởi mở thế này. Tôi quan tâm tới cái còng. Tôi chỉ vào cổ tay của gã. Một cách thận trọng. Tôi không muốn gã cảm thấy khó chịu hay bực mình. Gã đang là chìa khóa duy nhất của tôi.
– Tôi đã từng có một cái như thế.
Tôi ngập ngừng, giơ cổ tay lên trước mặt. Dù bây giờ đã chẳng còn nhìn thấy được sự tồn tại của cái còng ấy.
– Tôi biết.
Gã thò tay vào túi quần, rút ra bao thuốc lá màu trắng.
Cô không phiền nếu tôi hút thuốc chứ? Gã hỏi.
– Anh cứ hút đi.
Gã chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa bằng bao diêm gã đút trong túi quần. Mùi khói thuốc lá lan trong căn bếp nhỏ.
– Cái còng. Gã cất giọng đều đều. Mỗi khi Madame J muốn sở hữu ai đó. Cô ấy sẽ đeo cho họ một cái còng. Tôi không biết cô ấy đã từng đeo chúng cho bao nhiêu người.Nhưng trong mười năm trở lại đây, chỉ có hai người.
Gã dừng lại khi ánh mắt đi ngang qua cổ tay tôi.
– Nhưng mấy cái còng này chỉ có tác dụng theo dõi thôi, chúng chẳng hề có sức mạnh gì ghê gớm hơn. Cô ấy đã từng si mê tôi. Ít nhất thì tôi đã thực sự tin như thế.
Gã chậm rãi tiếp tục.
– Nhưng nhắc lại chẳng để làm gì. Cái này, là bởi tôi quyết định nghỉ việc.
Gã chỉ vào cái còng, cười nhạt.
– Cô ta tham lam như thế đấy.
– Anh định đi đâu?
– Đi đâu đó, trò chuyện với chính mình, cho tới khi mấy cái sợi nâu nâu vướng víu này rụng hết. Tất cả vẫn cần có thời gian.
Gã trả lời, uống nốt chỗ trà trong cốc rồi đứng dậy.
– Cô ấy sẽ trở về. Đừng lo. Khi cô ấy lựa chọn xong.
Gã lại gần, đặt bàn tay có những ngón tay thuôn thuôn dài lên vai tôi.
– Cảm ơn cô.
– Vì điều gì?
Tôi hỏi, cố ngăn thứ cảm giác cay xè biến thành vài giọt nước mắt. Khóc trong hoàn cảnh này thì thật vô duyên.
– Vì đã cố gắng là chính mình. Cái phần lấp lánh ấy. Gã nheo mắt.
– Dù rất khó khăn.
Tôi mỉm cười khi nhìn gã.
– Ừ, khó khăn. Gã bật cười.
– Nhất định, khi tôi tìm được chỗ tốt hơn cho đám lấp lánh của mình, khi chưa quá muộn.
– À. Gã đang đi bỗng quay phắt lại.
– Cái gã mũi trâu gì đó của cô, ngay sau cái hôm cô đút lót tôi, anh ta quay lại tìm cô.
– Tìm tôi?
– Tôi tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc khi tôi phao tin rằng cô có giá vài trăm đô một giờ.
Gã nhăn nhở.
– Nhưng hình như cũng có tác dụng nhất định.
– Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Đó là ý tưởng của ai?
– Madame J. Gã nhếch mép cuời.
– Tôi sẽ gặp cô một lần nữa.
Gã ra đến cửa, còn ngoái lại để hứa hẹn thế.