Ngay lúc đó, Tạ Tiểu Vũ không thể hiểu được trở thành trợ lý của một siêu sao là ý nghĩa thế nào. Cậu chỉ luống cuống tay chân để giải quyết những việc mình phải làm, giống như ngày trước cậu phải dốc sức nỗ lực hơn bất kỳ ai để ứng phó với toàn bộ thử thách sinh hoạt này.
Ngồi trên chiếc xe riêng của Tiêu Huyền chở cậu từ Orpheus về nhà của hắn. Lần đầu tiên trong đời Tạ Tiểu Vũ nhìn thấy khu nhà cao cấp như vậy, cậu bước xuống xe trong sự ngạc nhiên, nhìn vào trong có rất nhiều loại hoa và những đàn bướm đầy sắc màu đang bay lượn, những giọt nước b4n ra từ đài phun nước vào khoảng không khiến ánh mặt trời càng thêm phần rực rỡ.
Tiêu Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, một mình mở cửa bước vào.
Vi thế Tạ Tiểu Vũ vui vẻ đuổi theo hỏi: “Anh sống một mình à?”
Tiêu Huyền “Ừ” một tiếng coi như trả lòi.
Tạ Tiểu Vũ lầm bầm một mình: “Ồ, quan hệ của anh với cha mẹ không tốt, vậy anh cũng nên mời một quản gia về, chẳng hạn để…”
Tiêu Huyền lạnh giọng cắt ngang lời cậu: “Tôi ghét người lạ, chỉ mướn người dọn dẹp nhà. Cậu bớt quản chuyện của tôi.”
… Con người càng trưởng thành tính tình càng trở nên hẹp hòi.
Tạ Tiểu Vũ lập tức ngậm miệng.
Tiêu Huyền dẫn cậu vào nhà, chỉ vào bên phải nói: “Đó là phòng bếp, nấu xong gọi tôi.”
Sau đó lập tức đi lên lầu, bước vào phòng không thấy trở ra nữa.
Tạ Tiểu Vũ sững sờ nhìn sofa và tấm thảm một hồi mới thành thật để đồ xuống đất rồi đi vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn phòng bếp có lẽ người trợ lý trước đã sử dụng qua, tuy rằng chén dĩa sạch sẽ nhưng nhìn vẫn có cảm giác đã để đó không dùng một khoảng thời gian rồi.
Tạ Tiểu Vũ tìm thấy trái bí đao, rau chân vịt và tôm nõn trong tủ lạnh. Sau đó ngồi nghiên cứu một lúc về cách sử dụng nồi cơm điện, rồi mới bắt đầu cắt rau nấu canh.
Đến khi nấu xong cũng đã hai tiếng trôi qua.
Cậu run rẩy cầm khay đồ ăn đến trước cửa phòng BOSS: “Cơm nấu xong rồi.”
Không có tiếng trả lời.
Tạ Tiểu Vũ gọi lại lần nữa: “Tiêu Huyền?”
Vẫn im lặng.
Cậu đành phải tự mình mở cửa, sau đó phát hiện BOSS cả quần áo cũng chưa thay đã vùi mình trong chăn mà ngủ.
Tạ Tiểu Vũ đặt cơm lên đầu giường, nhịn không được cúi người nhìn Tiêu Huyền.
Hóa ra khi BOSS ngủ cũng rất là BOSS.
Hàng mi anh tuấn, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Không biết khi nào tỉnh lại sẽ dùng ánh mắt thâm thúy mà sắc bén nhìn về phía mình, chỉ là sắc môi rất nhạt, như đang nói sức khỏe cũng không tốt lắm.
“Cậu nhìn đủ chưa…” Tiêu Huyền đột nhiên hỏi.
Tạ Tiểu Vũ hoảng sợ, lập tức đứng thẳng dậy nói lắp: “Em, em…”
Lúc này Tiêu Huyền mới mở mắt ra, mang theo vài tia buồn ngủ cầm lấy muỗng bạc trong khay: “Nấu món gì? Không phải nói cà ri sao?”
Tạ Tiểu Vũ nói: “Canh bí đao với rau chân vịt xào tôm. Anh phải hát, ăn cay không tốt cho cổ họng.”
Tiêu Huyền nói: “Tôi chỉ thích ăn cay, tôi muốn ăn cà ri.”
Tạ Tiểu Vũ không còn cách nào khác, lui về sau nói: “Vậy anh chờ một chút, em đi nấu ngay.”
Tiêu Huyền bất ngờ nhìn cậu, sau đó đứng dậy: “Không cần.”
Dứt lời liền cầm lấy chén cơm ăn sạch.
Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn thần tượng cao không thể với tới, hồi lâu sau mới run sợ hỏi: “Đã bao lâu rồi anh không ăn cơm…”
Tiêu Huyền không trả lời, chưa tới mười phút sau đã ăn hết đồ ăn trong chén.
Hắn lại vùi mình trong chăn ra lệnh: “Rửa sạch chén rồi về đi.”
Tạ Tiểu Vũ không ngờ ngày đầu tiên đi làm lại đơn giản như vậy, đờ ra hai giây rồi cẩn thận xin ý kiến: “Sáng mai có một buổi ký tặng. Bảy giờ em gọi anh dậy, tám giờ tới đón anh nhé?”
Tiêu Huyền không thèm lên tiếng, từ từ nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng.
Tạ Tiểu Vũ đành coi như hắn đồng ý, mới nhẹ nhàng cầm khay bước ra khỏi phòng.
– .-.-
“Cậu biết gì không? Tớ đang làm trợ lý cho Tiêu Huyền đó. Ha ha ha!”
Tạ Tiểu Vũ vừa mới vào nhà đã vô tư bổ nhào về phía Hạ Duy đang uống bia ăn cổ thịt là mà cười to.
Bên ngoài đã tối đen nhưng cậu không hề lộ ra chút mệt mỏi nào, ngược lại nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
Hạ Duy mặt không chút thay đổi rót nửa bình Đại Tuyết Hoa, rồi thấp giọng nói: “Tớ đã nói là sẽ đón cậu.”
Tạ Tiểu Vũ ngây ra: “Ấy chết! Tớ quên mất…”
Hạ Duy không có biểu tình gì, ánh mắt dời về phía trận bóng nhàm chán trên TV.
Tạ Tiểu Vũ đặt túi trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi. Tớ thật sự quên mất, nhưng mà tớ có mua quà cho cậu đây.”
Nói xong cậu vui vẻ lấy ra một bình rượu vang đỏ đưa tới trước mặt Hạ Duy.
Đối với Tạ Tiểu Vũ túng quẫn thì giá của bình rượu vang này thật sự không rẻ.
Hạ Duy mang tính cách của một người trưởng thành nên ngay lập tức quên mất những điều không vui ban nãy, dùng giọng trêu chọc: “Có tiền lương rồi?”
Tạ Tiểu Vũ xoa đầu: “Mới làm một ngày sao có tiền lương được. Nhưng tớ lại được làm trợ lý của Tiêu Huyền là nhờ cậu đã giới thiệu cho tớ.”
Hạ Duy vừa uống rượu vừa hỏi: “Không phải anh ta rất nổi tiếng à?”
Tạ Tiểu Vũ đáp: “Hình như do trợ lý trước kết hôn đang đi hưởng tuần trăng mật nên cho tớ làm trợ lý trong bảy ngày. Ha ha, nhưng do đây cũng là ước mơ của tớ. Cậu biết để gặp anh ấy một lần khó khăn cỡ nào không, hơn nữa anh ấy còn ăn cơm tớ làm.”
Hạ Duy không thể tiếp tục cuộc trò chuyện trẻ con này nữa: “Vậy cậu ăn chưa?”
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu.
Hạ Duy nói: “Trong tủ lạnh có cơm chiên, cậu bỏ vào lò viba hâm lại đi.”
Tạ Tiểu Vũ sung sướng chạy đi, qua được vài giây thì buồn bã quay đầu lại: “Cậu đừng cho tớ cơm, tiền thuê nhà của tớ không gồm những thứ này.”
Hạ Duy đang nghe những âm thanh vui vẻ trên TV, rồi sau đó vung tay lên nói: “Lúc trước cho mướn nhà do tớ không xoay được tiền nhưng giờ cũng không thiếu thốn nữa. Cậu cứ ăn đi, cậu không ở thì phòng đó cũng để trống thôi.”
Tạ Tiểu Vũ khí phách thì thiếu, lương tâm có thừa, trong chốc lát lại cười nói: “Chờ sau này tớ khá lên…”
Hạ Duy tiếp lời: “Sẽ không thiếu phần của tớ. Tớ biết rồi.”
– .-.-
Có thể gọi thần tượng thức dậy thì đó là chuyện vui sướng cỡ nào, nội tâm Tạ Tiểu Vũ kích động đến không ngủ được, chưa đến sáu giờ sáng đã cầm di động canh giờ, thấy nhảy đến bảy giờ cậu lập tức gọi cho số điện thoại ưu tiên số một.
Im lặng chờ đợi khiến cho con tim cậu càng đập càng nhanh.
Đến khi đối phương bắt máy thì tay của Tạ Tiểu Vũ đã đầy mồ hôi.
Cậu thấy đối phương không có ý lên tiếng, cậu bèn thử nói: “Em là Tạ Tiểu Vũ. Anh nên thức dậy rồi… Hôm nay có buổi ký tặng.”
Bên kia im lặng thật lâu mới nghe thấy Tiêu Huyền trả lời: “Ừ.”
Nửa giây trôi qua, tiếng cúp điện thoại vang lên.
Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc để điện thoại xuống, hơi mất mác nhưng toát ra sự lạc quan đặc trưng của đứa ngốc.
Buổi ký tặng của Tiêu Huyền, lúc trước xếp hàng cũng không tới lượt mình nhưng bây giờ lại có thể quan sát từ đầu tới cuối.
Thật là công việc không lợi nhuận đều là chuyện tốt.
– .-.-
Cái gì gọi là đoàn đội chuyên nghiệp cuối cùng cậu có thể nhìn thấy rồi. Khi cậu lo lắng chạy đến nhà Tiêu Huyền, không chỉ có tài xế đã đến, chuyên viên trang điểm và nhà tạo hình cũng ở phòng khách vây quanh hắn cực kỳ bận rộn, không cần cậu sắp xếp gì cả.
Xem ra lãnh đạo đã sớm hiểu trình độ thấp phi nhân loại của cậu rồi, kêu cậu đến rõ ràng chỉ để làm một người nấu cơm làm việc vặt mà thôi.
Tiêu Huyền giống như một con búp bê xinh đẹp không chút biểu cảm mặc người khác muốn làm gì thì làm, thấy đứa ngốc mới khẽ nhíu mày: “Không phải cậu nói tám giờ tới đón tôi sao?”
Tạ Tiểu Vũ ngại ngùng xin lỗi: “Tàu điện ngầm quá nhiều người, đi hai chuyến tôi sợ tới không kịp.”
Tiêu Huyền nói: “Vì vậy cậu nên hiểu tác dụng của taxi dùng là gì.”
Tạ Tiểu Vũ thở dài: “Không lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý.” (*)
(*) câu này ý là nói Tiêu Huyền không lo cơm áo gạo tiền nên không biết quý. Tóm lại là Tiểu Vũ tiếc tiền.
Tiêu Huyền nhướng mày: “Hử?”
Tạ Tiểu Vũ nhất thời chảy mồ hôi lạnh: “Không có gì, tôi có mua đồ ăn sáng.”
Tiêu Huyền đang hóa trang không thể quay đầu lại, lập tức hỏi: “Món gì?”
Tạ Tiểu Vũ nói: “Sữa đậu nành, bánh quẩy…”
Chuyên viên trang điểm nghe vậy bật cười.
Tiêu Huyền nhíu mày: “Sao lại cười?”
Chuyên viên trang điểm cũng có tiếng, cười nói với hắn: “Cậu và trợ lý mới thân thiết thật.”
Tiêu Huyền nói: “Cậu ta nói cậu ta bạn học của tôi.”
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng cười gượng, trong lòng có chút hụt hẫng.
– .-.-
Banner cổ vũ rất lớn, sân khấu hoành tráng, rất nhiều… hàng người đang xếp hàng.
Còn chưa kịp thấy rõ tất cả, các phóng viên đợi từ sớm đã ùa lên, vừa chụp vừa hỏi loạn hết cả lên.
Ngoại trừ vệ sĩ ra theo lý Tạ Tiểu Vũ làm trợ lý cũng phải ngăn cản cảnh bi kịch này. Đáng tiếc Tạ Tiểu Vũ không những không có năng lực khiến đám phòng viên im miệng, ngược lại còn loạn hơn người khác, nhảy tới nhảy lui điên cuồng gào thét trước mặt Tiêu Huyền: “Đừng chen lấn đừng xô đẩy! Á, ai đạp chân tôi!?”
Xét thấy hành vi này không hợp với khí chất thần tượng, Tiêu Huyền chỉ có thể mặt không đổi kéo người trợ lý vô dụng này ra: “Sau khi ký tặng sẽ mời mọi người tham gia buổi phỏng vấn dành cho phóng viên. Không thể để người hâm mộ đợi lâu đúng không?”
Dứt lời thì liếc nhìn vệ sĩ, đoàn vệ sĩ hộ tống BOSS đến chỗ ngồi đặc biệt dưới sự cưỡng chế vô hình.
Chào hỏi đầy nhã nhặn, lý do thoái thác hoàn mỹ, đối xử với ai cũng kiên nhẫn mỉm cười.
Tất cả mọi thứ, không có gì khác biệt so với những điều Tạ Tiểu Vũ biết được từ truyền thông và internet.
Cậu ngây ngốc liên tục đổi nước cho Tiêu Huyền, tổ chức chạy tới chạy lui đủ loại hỗn loạn, dần dần ngầm cảm thấy tính tình cổ quái nói chuyện khó nghe của BOSS không tồn tại, mà người mười năm trước có chút tự bế có chút mộng ảo cũng không tồn tại.
Thích một người tự nhiên sẽ thích hết toàn bộ những thứ thuộc về người đó.
Đây chính là yêu say đắm một người sao?
Có lẽ chúng ta chỉ dám yêu say đắm trong tưởng tượng mà thôi.
– .-.-
“Anh… có đau không?”
Trong xe yên tĩnh, Tạ Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Huyền cùng ngồi phía sau với cậu ngạc nhiên nghiêng đầu.
Tạ Tiểu Vũ nói tiếp: “Ký nhiều như vậy còn thêm luyện tập đàn ghita, ngón tay anh đỏ hết cả rồi…”
Tiêu Huyền thờ ơ nhìn xuống tay mình, lặp lại lời hôm: “Tôi rất đói bụng.”
Tạ Tiểu Vũ nói: “Vậy anh muốn ăn gì, em mua…”
Tiêu Huyền lắc đầu: “Tôi muốn ăn lẩu.”
… Rốt cuộc người này có tự giác của một ca sĩ không vậy. Tạ Tiểu Vũ đờ ra nghĩ đến món ăn mà cả mình cũng không dám đụng vào, sau một lúc mới nghi hoặc: “Hả?”
Tiêu Huyền hứng thú, ngồi gần lại cậu hỏi: “Cậu biết quán lẩu nào vắng vẻ mà ngon không?”
Tạ Tiểu Vũ không thể kháng cự gương mặt tươi cười của BOSS, cậu gật đầu: “Em biết. Nhưng mình đi tối chút… bây giờ anh đi ra sẽ bị phát hiện.”
Tiêu Huyền ngồi thẳng người: “Xuống xe.”
Tạ Tiểu Vũ ngạc nhiên: “Hả?”
Tiêu Huyền nói: “Phía trước là tới công ty, tôi phải về nhà ngủ. Tối tôi tìm cậu.”
Đầu óc Tạ Tiểu Vũ luôn không theo kịp nhịp độ của hắn, vội vàng gật đầu xuống xe.
Tiêu Huyền lại hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Tạ Tiểu Vũ nói địa chỉ.
Tiêu Huyền không trả lời mà đóng cửa xe luôn, kêu tài xế lái xe đi.
Tạ Tiểu Vũ – xui xẻo còn cảm thấy mình rất may mắn – nghi ngờ: Ý là kêu mình… chuẩn bị đợi lệnh bất cứ lúc nào?