Thái Giám

Chương 2



Trong Thường Xuân các, các mỹ nữ giống như tiên giáng trần đang ngồi quanh bàn đá, phe phẩy chiếc quạt tròn, điệu bộ vạn phần phong tình, hằng trăm loài hoa tươi trong đình viện cũng phải buồn bã vì thua kém sắc đẹp với các nàng.

“ Tỷ tỷ hoa ở đây nở thật là đẹp nha, bọn muội hâm mộ muốn chết đi được, quả nhiên đất của phượng hoàng thật tốt, những lòai hoa cỏ xung quanh mọc lên so với nơi khác cũng diễm lệ hơn nhiều”. Tuy trong lời khen là thanh âm thập phần mềm mại, đáng yêu nhưng cũng biểu lộ một chút không cam lòng.

Tình phi nhẹ nhàng cười:”Muội muội thật biết nói giỡn, cái gì mà đất của phượng hoàng tốt chứ, trong cung ngoại trừ Nhu Tình viện của hoàng hậu nương nương còn có nơi nào nào xứng đáng là đất của phượng hoàng sao?” Nói là nói như thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ của Tình phi cũng không thể che giấu biểu cảm tươi cười tự đắc, cũng khó trách, hoàng thượng không có lập hậu, cũng không có lập Hoàng quý phi, Hòa quý phi, trong hậu cung tự nhiên Tình Thục phi được vi tôn, nếu nói người có thể cạnh tranh với nàng cũng chỉ có Mai Trang phi và Tuyết Trữ phi.

Bây giờ hai bên trái phải chúng quý phi cũng tuôn ra những lời nịnh hót như nước thủy triều. Ai cũng không chú ý tới, phía sau bụi hoa rực rỡ trong đình viện có một thái giám trẻ tuổi toàn thân phục sức màu tím, ở một góc vườn đang ngồi chồm hổm, tỉ mỉ chăm sóc cho từng gốc hoa. Rõ ràng là các loài hoa cỏ có thể xanh tươi đến tận bây giờ cùng với việc đất phượng hoàng tốt không có bất kì quan hệ nào, mà hoàn toàn do sự chăm sóc cẩn thận của vị thái giám này.

Đề tài nói chuyện của nữ nhân trong hậu cung cuối cùng đều xoay chung quanh hoàng thượng, các nàng nói hết chuyện này sang chuyện khác, xong vẫn đề cập đến vấn đề lớn nhất trong cung hiện nay, Nguyệt quý phi không khỏi tò mò, thẳng thắn hỏi Tình Thục phi:”Nương nương, hoàng thượng muốn tìm tiểu thái giám kia, không biết người đã tìm được chưa?”

Tình Thục phi uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi buông bát trà xuống, cười yếu ớt nói:” Hiện nay về việc ấy, vẫn là chưa tìm được.Nhưng tính tình của hoàng thượng các tỷ muội không phải là không biết, đừng nói đến việc tìm một người trong hậu cung, dù cho toàn bộ Đại Phong quốc, hoàng thượng nếu muốn tìm người, ai cò thể có khả nằng thoát được chứ?  Như ta đã nói, tiểu thái giám kia nếu thức thời nên sớm lùi bước mà xuất hiện, bằng không tính mệnh không giữ được mà ngay cả chúng ta cũng bị hắn làm cho liên lụy, mấy ngày gần đây, các ngươi có từng nghe qua hoàng thượng chọn bất kì bài tử của  ai chăng?”

Những vị nữ tử lập tức thở  dài đứng lên. Phía sau bụi hoa đầy sức sống thân hình của thái giám tựa hồ như  run lên, len lén liếc mắt nhìn các vị phi tần, lại cúi đầu lặng im một lúc, rồi lặng lẽ mang công cụ ly khai, phía sau các vị quý phi đã không còn chú ý đến trọng tâm của câu chuyện nữa, lại phát ra tiếng cười dễ nghe như âm thanh của chuông bac.

Vị thái giám trẻ tuổi thuận theo đường nhỏ về căn phòng nhỏ nơi ở của mình, nghĩ thầm hôm nay cần loại bỏ những bông sắp tàn cho nên nán lại hơi muôn, hoàng thượng có thể đã bãi triều, biết đâu lại tình cờ  gặp người ở đâu đó chứ không phải chuyện chơi. Đang cúi đầu vội vã rời đi, bỗng nhiên đi đến ngã rẽ lại va phải một thái giám khác, chỉ nghe một  tiếng ôi, hai người đều ngã nhào xuống đất. Người thái giám kia liền quát lớn:”Ngươi không có mắt a, đi lại không cẩn thận va phải ta, nếu làm ta chậm trễ việc của hoàng thượng ngươi có mấy cái mạng để đền đây?” Đến lúc thấy vị thái giám trẻ là Tiêu Ngữ ngẩng đầu lên, không khỏi cười trừ nói:” Được rồi, ngươi sao không nói gì? Lúc nãy ngươi sao lại cúi thấp đầu bước đi, làm chuyện gì trái với lòng sợ bị người bắt gặp a.”

Bị nói trúng tâm vị thái giám trẻ tuổi vội vàng nói:” Dạ, vì nô tài nhớ trong phòng không có mở cửa sổ, sợ kín gió, vội vã trở về, đã mạo phạm đến Liễu Xuân công công. Thấy công công thần sắc vội vã mạn phép nô tài hỏi không biết cấp trên có hạ lệnh gì chăng?”

Xuân công công đang lúc cấp bách, vừa nghe những lời này, không khỏi nghĩ đến nỗi khổ tâm trong lòng mà than thở nói:” Sao lại không có chuyện được chứ,cơn tức giận của thiên tử không cách nào tiêu tan. Nói cho người biết, hoàng thượng đang phát hỏa, bởi vì hoàn toàn không tìm được vị công công mà người muốn tìm, cũng may là Y công công  quản lý việc này chứ là người khác thì không biết liệu đầu có còn nguyên trên cổ không, hôm nay Y công công cũng là không còn biện pháp nào khác mà kiểm tra,đe dọa bọn ta trắng trợn, bắt một nhóm thanh niên trẻ tuổi đi, Ngươi nói coi ngay cả học phái Tạp gia* cũng không rõ, hoàng thượng kia người cao quý thế nào a, sao lại không ngừng nhớ nhung một thái giám như vậy?nói đi nói lại, không biết chừng trong cơn tức giận, hoàng thượng lại đem tất cả thái giám của người đuổi đi”.

Xuân công công  vốn là vô tâm nói như vây, xong lại vội vã rời đi, vì thế cũng không có chú ý tới Tiêu Ngữ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, ướt đẫm cả bộ y phục, hắn một thoáng ngẩn ngơ, rồi lại hấp tấp cúi đầu, nhanh như chớp chạy theo con đường nhỏ về căn phòng của mình, đi thẳng đến ngồi trên giường, thở dốc không ngừng, đôi bàn tay cũng run liên tục, cứ thế ngay cả dụng cụ chăm sóc hoa cũng không cầm nổi, “leng keng”  một tiếng  đánh rơi trên mặt đất.

* Học phái Tạp gia là học phái thời Tiên Tần, dung hợp các học thuyết thành một


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.