“Khang vương qua sông rồi.”
“Khang vương dàn trận rồi.”
“Khang vương……”
Nghe tin tức Việt Minh truyền tới, Thẩm Xán Nhược nhíu mày, hắn đứng bên màn trướng, trong doanh trại phương Nam, binh sĩ đi qua đi lại, tất cả đều rất khẩn trương. Binh sĩ trấn giữ tăng lên, chỗ tốt duy nhất chính là không có Hoàng Cửu Lang (*).
(*) Hoàng Cửu Lang (Hoàng Thất Lang): Đoạn đầu thì ghi là Hoàng Thất Lang nhưng trong chương này lại ghi là Cửu Lang nên mình sẽ vẫn ghi theo tên bản gốc nhé.
Bởi vì đây là đại bản doanh của Nam quân nên hộ vệ triều đình là phòng tuyến thứ nhất. Phần lớn cư dân trong thành đã chạy trốn hơn phân nửa, trừ bốn mươi vạn quân đội tham chiến, mười vạn người còn lại đều là những binh lính già yếu và người bị thương.
Hoàng Cửu Lang ra khỏi thành nghênh chiến đã lâu, hắn có thể nghe tiếng la hét trên chiến trường. Chỉ cần nhắm mắt lại, khung cảnh máu tanh sẽ hiện lên khiến trái tim hắn như chìm trong nước sôi lửa bỏng. Hắn nói trong lòng: Lý huynh, hành động lần này của huynh làm sao Xán Nhược chịu đựng được, làm sao trái tim chịu đựng được đây……
“Công tử ──”
Tiếng bước chân vội vàng của Việt Minh cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn cố giữ mình bình tĩnh lại, nhưng tay đã nắm chặt thành đấm trong ống tay áo, “Khang vương…… Sao rồi?”
Việt Minh hít lấy hít để đến khi bình tĩnh lại: “Khang vương…… Khang vương thắng……”
Trái tim Thẩm Xán Nhược nhấc lên trong thời gian dài cuối cùng cũng buông xuống, thì thầm một tiếng, “Hắn…… Thắng.”
“Khang vương dụng binh kỳ diệu khiến quỷ thần cũng không lường trước được. Hoàng Cửu Lang nghe nói Bắc quân cách thành chưa được trăm dặm, liền dẫn bốn mươi vạn binh, định thừa dịp đối phương vừa sang sông, chưa kịp chỉnh đốn đội ngũ để tiêu diệt hết trong một lần. Nào có thể đoán được Khang vương chỉ để mười vạn ở lại, người dẫn mười vạn quân đi vòng qua Phượng thành, sau khi quân Nam đi đến, giả vờ định đánh Củng thành. Hoàng Thất Lang vội vàng dẫn hai mươi vạn quân quay đầu chặn lại ──”
Thẩm Xán Nhược kêu lên một tiếng, túm chặt hắn, “Vậy chẳng phải là Khang vương bị bao vây sao?”
“Hay là hay ở chỗ đặt tính mạng mình vào chỗ chết rồi sau đó sinh.” Vẻ mặt Việt Minh khi nói nhưng lời này rất kích động: “Nếu như ở nơi khác, chỉ sợ Khang vương gặp nguy hiểm rồi, die/n d.an l;e q’uy d’on nhưng cũng bởi vì có một con sông, Khang vương đã thay đổi cục diện.”
“Sông?”
“Không sai. Ở giữa Củng thành và Phượng thành có một nhánh sông tên là ‘Phúc Thuỷ’, bởi vì lấy nước từ dưới đất nên lượng nước hàng năm không thay đổi, vả lại lưu lượng rất lớn. Khang vương liền lợi dụng cái sông kia.”
Thẩm Xán Nhược trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt sáng lên, “Chẳng lẽ huynh ấy định dìm địch?”
Việt Minh gật đầu nói: “Khang vương cho người ở trên đập đằng thượng du, tạm dừng dòng chảy. Lúc quân Nam qua song thì phá đập, nước chảy mạnh đột ngột khiến hai trăm ngàn quân lính tan rã, chỉ còn lại một nửa may mắn nhặt được mạng về. Mà căn bản Khang vương chưa qua sông, sau khi kế này có hiệu quả, ngay lập tức người lĩnh quân trở, vây hai mươi vạn quân đội trước mặt. Quân Nam nghe tin tức chiến sự từ hậu phương, lòng quân náo động, không còn ham chiến, bị đánh đến khi chỉ còn lại năm vạn, bỏ chạy về Củng thành.”
Tuy chỉ ít ỏi vài câu, thế nhưng đủ loại nguy hiểm như đã hiện ngay ở trước mắt. Nước đi này của Lý Giám vô cùng nguy hiểm. Nếu ở giữa chẳng may có chút sai lầm nào thì chính là thua cả ván bài. Nhưng cuối cùng, nước cờ hiểm này của hắn cũng đã thay đổi được trời đất.
Thẩm Xán Nhược thở dài nói: “Trước thế trận rối loạn này, lại biết chia nhỏ để phá. Hiểu rõ như vậy, chỉ sợ binh thư quý giá cũng không thể nói hết được tinh túy.” Hắn nhìn về phương xa, suy nghĩ rất nhiều, đáy lòng mơ hồ vui mừng.
Việt Minh nói: “Khang vương cũng không học theo binh pháp của người xưa. Người thường nói, dụng binh nằm ở chỗ tuỳ theo thời cơ mà hành động, nếu như cứ làm y chang theo lời của người đi trước, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của người khác, bị người khác áp chế.”
Thẩm Xán Nhược cười nói: “Điều này thật giống tính cách của hắn.”
Trời chiều ảm đạm dần, ánh lấy gương mặt của hắn, gió thổi tóc xanh phất phơ, nhìn từ mặt bên, nụ cười kia đầy tinh khiết. Việt Minh nhìn thấy, trong lòng vô cùng rung động. Hẳn đây chính là nguyên nhân Khang vương yêu quý coi như trân bảo rồi.
Hoàng Cửu Lang chưa từng gặp hoàn cảnh khó khăn như hiện tại, bốn mươi vạn chỉ còn lại mười lăm vạn. Vậy mà thậm chí ngay cả mặt Lý Giám, di/en d’an l;e q.uy d’on hắn cũng chưa nhìn thấy.
Trở về trong doanh trại, hắn nhìn thấy Thẩm Xán Nhược đang nói chuyện với Việt Minh. Nhìn từ xa xa khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái mà nở nụ cười. Nhưng sau khi Thẩm Xán Nhược thấy hắn, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, xoay người vào trướng bên cạnh.
Hắn giận cháy mề, nhưng mà chẳng còn biện pháp nào. Lại thêm chiến sự thảm bại, khiến thần trí hắn trở nên điên cuồng.
Hắn thầm nói: Lý Giám, ta không chiến được, ngươi cũng đừng nghĩ lấy được!
Suy nghĩ xong, hắn cười dữ tợn một tiếng, làm tùy tùng bên cạnh sợ hãi đến mức ngã ngựa, hắn hung hăng dùng roi ngựa đánh, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục, còn hắn thì cười như điên.
Tướng sĩ chung quanh giận mà không dám nói gì, trong nội tâm đều suy nghĩ: Có lẽ tướng quân điên rồi.
Vào đêm, bên trong trại lính yên tĩnh hơn rất nhiều, trong lòng mọi người đều có bóng râm bao phủ.
Thẩm Xán Nhược vừa định đi ngủ, bỗng nhiên Hoàng Cửu Lang đi vào. Sắc mặt hắn đỏ ửng, bước chân chếch choáng, trên người đầy mùi rượu. Hắn trực tiếp bắt lấy cổ tay Thẩm Xán Nhược, rượu xông lên khiến hắn nói không rõ ràng, “Xán Nhược….. Ngươi vốn là của ta, tại sao…… Tại sao lại bị Lý Giám cướp đi……”
Thẩm Xán Nhược nhíu mày, “Hoàng tướng quân, ngài uống say rồi.”
“Ta không say!” Hoàng Cửu Lang hét lớn một tiếng, “Hắn đoạt mất ngươi rồi lại cướp thiên hạ, hắn quá tham lam!” Hắn nhìn người trước mắt, ánh mắt mê ly, tiếng gào thét dần dần biến thành nói nhỏ, die/n d;an l;e q’uy d/on “Không phải chuyện nào cũng như ý nguyện của hắn, ta muốn để cho hắn hối hận cả đời……” Hắn vung tay một cái, đẩy Thẩm Xán Nhược ngã lên giường, ngay sau đó đè lên, xé rách y phục của hắn.
Thẩm Xán Nhược mở to hai mắt, xấu hổ muốn chết. Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng với sức hắn lúc này, sao có thể địch nổi Hoàng Cửu Lang.
“Xán Nhược, ta muốn ngươi! Có được ngươi, ta mới thật sự là người thắng cuộc!”
“Nằm mơ!” Thẩm Xán Nhược tức giận quát lên, hắn vung tay lên, một vệt sáng bạc thoáng qua.
Trên gì má Hoàng Cửu Lang hiện ra vết máu.
Tay Thẩm Xán Nhược cầm trâm bạc giằng co với hắn, quần áo trước ngực bị xé, lộ ra làn da trắng nõn.
“Ngươi không giết được ta.” Đau đớn khi bị đâm khiến ánh mắt Hoàng Cửu Lang dần dần thanh tỉnh.
Thẩm Xán Nhược chuyển trâm tới cổ họng, “Nhưng ta có thể giết mình.”
“Vì Lý Giám?”
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, nói ra mấy chữ: “Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể nhục.”
Hoàng Cửu Lang cười lạnh, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ giắt thi thể trên tường thành, khiến người trong thiên hạ biết Lý Giám vì một người đàn ông mà làm phản. Đến lúc đó, xem Lý Giám nói với tướng sĩ toàn quân như thế nào.”
“Ngươi hèn hạ!” Thẩm Xán Nhược không ức chế được lửa giận trong lòng. Chỉ thấy trước mắt chợt lóe, Hoàng Cửu Lang thừa dịp hắn không tập trung, cướp mất trâm bạc, giơ tay điểm huyệt đạo của hắn.
Hoàng Cửu Lang nâng gương mặt đó lên, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi con ngươi cực kỳ sáng ngời vì tức giận, không thể ức chế kích động trong lòng, hôn lên thật sâu.
“Ưm……” Hắn lui ra, khóe miệng tràn máu, nếu không phải hắn lùi nhanh, đầu lưỡi đã bị cắn đứt.
Kiên nhẫn của hắn đã gần hết, móc một viên thuốc từ trong ngực ra, ép Thẩm Xán Nhược nuốt vào.
Thuốc vừa vào miệng, lập tức chuyển thành chất lỏng trôi xuống. Hơi nóng tụ xuống bụng rất nhanh. Tuy kinh nghiệm của hắn ít nhưng cũng biết đây là xuân dược có dược tính cực mạnh.
Hoàng Cửu Lang đẩy hắn xuống, chậm rãi cởi quần áo hắn. Thẩm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, bất kể chọn con đường nào cũng vô cùng khó khăn. Nếu liều mạng, chỉ sợ khó giữ được danh dự của Lý Giám. Nghĩ trước nghĩ sau, hắn nhìn Hoàng Cửu Lang, căm hận nói: “Ngươi có bản lãnh thì hãy lấy mạng Thẩm mỗ, nếu không, Thẩm mỗ thề sẽ trả nhục này.”
Hoàng Cửu Lang cười thê lương một tiếng, “Ta chờ”
Vừa nói chuyện, quần áo Thẩm Xán Nhược đã bị hắn cởi hơn phân nửa, thân thể trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, lóa mắt. Tuy ở kinh thành đã nhìn quen Hoàn phì Yến xấu (*). Hoàng Cửu Lang cũng không nhịn được bị mê hoặc thần trí.
(*) Hoàn phì Yến xấu: Hai đại mỹ nhân Trung Quốc. Dương Ngọc Hoàn là mỹ nhân thời nhà Đường có vẻ đẹp đẫy đà, và Triệu Phi Yến – mỹ nhân triều Hán được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ. Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau. Nhưng trong ngữ cảnh này thì chỉ Hoàng Cửu Lang đã gặp rất nhiều người đẹp, béo có, gầy có nhưng không ai bằng TXN
Tiếp xúc với không khí, vốn làn da nên cảm thấy lạnh nhưng lúc này lại nóng không chịu được. Hơn nữa trong cơ thể bắt đầu thấy bồn chồn. die/nd;an l.eq.uyd’on Thẩm Xán Nhược biết dược tính bắt đầu phát tác, trong lòng bi thương. Hắn nhắm hai mắt, coi chuyện sắp xảy ra là một cơn ác mộng.
Lúc này Hoàng Cửu Lang đã không thể nhẫn nại nữa, hai ba cái đã lột sạch y phục, như lang như hổ bổ nhào lên phía trên.
Rõ ràng trong lòng chán ghét tới cực điểm, nhưng không thể ngăn cản thân thể phản bội, Thẩm Xán Nhược lẩm nhẩm nói: Lý huynh, vĩnh biệt.
Vì sao lại nói như thế, chỉ vì hắn rơi vào tình trạng này. Trong mười sáu năm qua, Thẩm Xán Nhược cũng chưa từng nghĩ tới. Hắn vô cùng thanh cao, cho dù ngày sau báo thù, còn sống trên đời, hơn phân nửa sẽ ẩn cư ở ngọn núi nào đó, sao có thể gặp lại được Lý Giám.
Vốn hắn chẳng còn hi vọng nữa thì vào lúc này, người đè trên người hắn đột nhiên dừng động tác, sau đó bị người kéo, đẩy ra.
“Công tử!” Giọng nói đầy sợ hãi của Việt Minh vang lên, kiếm trong tay hắn đang nhỏ máu.