Editor: Gà
Thành phố hiện đại giống như một lò luyện thép khổng lồ, bên trong ngoài nhân loại hỗn tạp, còn có yêu quái.
Lò luyện thép dành cho yêu quái này rất tiện lợi, thỉnh thoảng để cho yêu quái ra ngoài ăn thịt người, khi đó, người bên cạnh chúng ta dần biến mất, nhưng sẽ không ai phát giác.
Đứa bé ăn xin thiếu chút nữa bị yêu quái trong lò luyện thép này ăn mất, lại là tên tiểu nhân bỉ ổi.
Ba ngày trước, nó đang tìm cái ăn trong một đống rác rưởi, bị hai yêu quái khoác da người dùng bao bố trùm đầu mang đi mất, mang đến một nơi cực kỳ vắng vẻ, vặn gãy hai chân nó, để nó thật sự trở thành một đứa bé ăn xin tàn tật chân chính kiếm tiền cho bọn yêu quái.
Mặc dù đứa bé ăn xin còn nhỏ, nhưng đã trải qua vô số lần như vậy, mỗi một lần đều thiên tân vạn khổ trốn thoát, có lẽ thứ nó am hiểu nhất, chính là chạy trốn.
Lần này cũng không ngoại lệ, nó thừa dịp bọn yêu quái đang ngủ, bò ra, nó biết nó đã bị gãy mất hai chân nên không thể nào đi xa, vì vậy nó bò vào một đống tạp vật tầm thường trong góc làm tổ suốt hai ngày hai đêm.
Bọn yêu quái kia tìm nó rõng rã suốt hai ngày, thấy thật sự tìm không ra nó, liền buông lỏng cảnh giác, nó nhân lúc ban đêm không người, kéo thân tàn lên xe rác, bị xe rác chở đến bãi đổ rác, lại từ bãi rác từng bước từng bước bò đến đây.
Nó không biết tại sao cứ cố chấp bò đến chỗ này.
Người xưa nói lá rụng về cội.
Nó không biết cố hương của nó ở đâu, không biết nó đến từ nơi nào, có lẽ chỉ do bản năng, nó muốn chết ở nơi nó cảm thấy ấm áp nhất.
Rõ ràng nó có thể cảm thấy bản thân sắp rời khỏi thế gian này, nó nghĩ rằng nó đã không còn gì lưu luyến đối với cái thế giới này nữa, nhưng cuối cùng, vẫn có chút không nỡ.
Nó vẫn kiên trì, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng kia, vì vậy cuối cùng nó thỏa mãn mỉm cười, yên tâm rời khỏi thế gian này.
Âm thanh khóc lóc của Đỗ Trình Trình cách nó càng ngày càng xa, càng ngày càng không rõ, giống như có một cánh cửa, muốn đóng lại hoàn toàn, mà sau lưng cánh cửa kia, chính là hắc ám vô tận.
Lúc lão sư vườn trẻ nhìn thấy đứa bé ăn xin thiếu chút nữa ói ra hết, vì trên người nó có mùi hôi thối khó ngửi.
Từ đầu đến chân, hầu như không thể đụng vào được chỗ nào, cả người như bò ra từ trong đống rác.
Trên thực tế, đúng là nó bò ra từ trong đống rác.
Ánh mắt Đỗ Trình Trình vẫn kiên trì nhìn bọn họ, như đang nhìn thấy Chúa cứu thế, cô bé khóc lóc đòi cứu hắn, những người này đều không biết làm sao, viện trưởng nghe tiếng động đi ra ngoài, kêu bảo vệ lấy một cái khăn lông lớn ôm nó vào.
Nhiều phụ huynh đang nhìn, bọn họ không thể không quản ngồi yên không quan tâm.
“Đặt ở đâu vậy? Nó hôi như vậy thì đặt ở đâu đây?” Bảo vệ kêu lên: “Bạn nhỏ kia cũng thật là, thằng nhóc ăn xin này đã chết chưa? Nếu chết ở vườn trẻ thì xui xẻo rồi!”
Viện trưởng nghe nói như thế nhíu mày, bịt mũi: “Lấy chăn giường này bao nó lại, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện, nhanh nhanh nhanh, đưa vào bệnh viện!”
Vườn trẻ có xe đưa đón riêng, tài xế không nhẫn tâm, lập tức nhận lấy nó, hỏi viện trưởng: “Tiền khám bệnh ai trả đây?”
Đỗ Trình Trình còn vương nước mắt đi theo phía sau các thầy giáo hít hít mũi lau nước mắt nói: “Con…ba con có tiền, mọi người mau cứu cậu ấy đi!”
Nghe được Đỗ Trình Trình nói chuyện, tài xế cũng không chậm trễ, đưa đến bệnh viện cách đây không xa.
Bệnh viện này là sở hữu bất động sản lớn nhất của quân đội trong tỉnh xây, trong phạm vi quân đội vẫn luôn là quý tộc, cho nên bệnh viện này ngoài thiết bị hiện đại, nhân viên chăm sóc có tố chất cao, bác sĩ có tay nghề tốt ra, chủ yếu nhất là vô cùng đắt đỏ.
Nhưng đắt cũng không sao cả, như Đỗ Trình Trình nói, ba bé có tiền, dù sao do cô bé lo tiền thuốc thang.
Đỗ Trình Trình không đi theo, lúc cô bé muốn đi theo, chủ nhiệm lớp trung nhị ban đã bị bảo vệ phàn nàn chỗ chủ nhiệm khiển trách một trận, bà vội vàng ôm Đỗ Trình Trình trở về lớp học, sau đó gọi điện thoại liên lạc với ba của Đỗ Trình Trình, buổi sáng hôm nay Đỗ Trình Trình đã gây ra chuyện náo loạn gà bay chó sủa.
Đỗ Thành Nghĩa nghe nói con gái ông cứu một đứa bé ăn xin, lập tức không nói hai lời, bảo cứu chữa cho đứa bé ăn xin, tất cả chi phí ông sẽ phụ trách, sau đó hỏi: “Trình Trình không sao chứ?”
Lão sư lập tức sợ hãi nói: “Trình Trình không có việc gì, cô bé đã trở về lớp học rồi, chẳng qua có chút lo lắng cho đứa bé kia, đứa nhỏ Trình Trình này đặc biệt tốt bụng, chúng tôi không có năng lực, có năng lực cũng không thể, Đỗ tiên sinh, thật xấu hổ quá.”
Một tháng lương của lão sư có bao nhiêu, Đỗ Thành Nghĩa biết một chút, giọng điệu ông ôn hòa nói: “Trình Trình không có việc gì thì tốt rồi, Trình Trình ở vườn trẻ làm phiền các vị chăm sóc.”
Có vài người như vậy, dù lễ phép, giọng nói ôn hòa bao nhiêu đi nữa, cũng khiến người khác không dám chậm trễ, trong giọng nói có sự chân thành đáng tin.
Lão sư chặn lại nói: “Nên như vậy, Trình Trình rất nghe lời.”
Sau khi đứa bé ăn xin tỉnh lại ở trên giường bệnh của bệnh viện, đây giống như Thiên đường vậy, chăn đệm trắng như tuyết, bên trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, ấm áp như xuân.
Hai chân của nó đã được cố định, trên cổ tay còn treo một bình nước biển.
Nó vừa tỉnh lại, nhổ hết ống tiêm trên tay, hết sức hoảng sợ vùng vẫy.
Nó đã từng nhìn thấy tình huống như thế ở một nơi, chính là những người đó cười bắt cóc nó đi, sau đó sẽ móc mắt nó, còn lấy nội tạng của nó ra.
Có điều chỗ đó chật chội hơn so với nơi đây, cũng đơn sơ hơn nhiều. Nhưng nó vẫn rất sợ, đôi mắt to của nó như hắc động vô cùng hoảng sợ quét nhìn bốn phía, muốn bước xuống đất.
Sau khi các y tá thấy vội vàng đến ấn nó xuống, nếu đôi chân này của nó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền xong đời rồi.
Phương pháp bẻ chân của những người kia rất có nghề, không cắt đứt xương cốt, mà bẻ cong các khớp xương, nếu thời gian dài không trị liệu sẽ mang tật.
Đây cũng là lý do có thể chữa khỏi cho chân nó, nhưng nếu nó vẫn tiếp tục động đậy không phối hợp trị liệu, thần tiên hạ phàm cũng sẽ không trị được.
Các y tá đến không khiến đứa bé ăn xin cảm nhận được chút an toàn nào, nó tựa như một con thú nhỏ bị thương, trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp khò khè, nhe răng uy hiếp cảnh giác nhìn người xung quanh, bày ra tư thế có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào.
Dù hai chân nó không thể cử động.
Cuối cùng dưới tình huống cổ tay các y tá bị cắn, trên người bị cào vài nhát, đã dùng băng cột đứa bé ăn xin vào giường bệnh, tiêm thuốc an thần cho nó, lập tức gọi điện thoại cho người giám hộ của nó.
Nó làm gì có người giám hộ nào chứ? Vườn trẻ không biết làm sao, chỉ có thể thuyết phục Đỗ Thành Nghĩa, cho Đỗ Trình Trình qua đó.
Đỗ Trình Trình vẫn luôn lo lắng cho đứa bé ăn xin, bé biết cái gì gọi là chết, chết chính là giống như mẹ bé, biến mất hoàn toàn trên cõi đời, không bao giờ nhìn thấy nữa.
Bé còn nhỏ như vậy, chưa từng trải qua cái chết, nhưng đứa bé ăn xin, ở trước mặt bé, không một tiếng động giống như đã chết.
Bé sợ, sợ vô cùng, bé tuyệt đối không hi vọng đứa bé ăn xin chết đi.
Khi lão sư nói với bé đứa bé ăn xin đã tỉnh lại, không cần lão sư nói, bé đã không kịp chờ đợi muốn đi thăm đứa bé ăn xin, vừa vui mừng vừa hưng phấn.
Cuối cùng sau khi được Đỗ Thành Nghĩa đồng ý, lão sư ở vườn trẻ và tài xế của Đỗ Thành Nghĩa dẫn Đỗ Trình Trình đến bệnh viện quân đội thăm đứa bé ăn xin.
Sau khi đứa bé ăn xin tỉnh lại vẫn giãy giụa, không ăn bất kỳ cái gì, trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp vốn là gào thét, nhưng bây giờ suy yếu, dù như vậy, nó vẫn nhe răng, ánh mắt hung ác nhìn người xung quanh, mắt đỏ bừng, lộ ra tuyệt vọng.
Đỗ Trình Trình đẩy cửa phòng bệnh ra thấy một màn như vậy, bé nhìn nó vui mừng đi đến trước mặt nó: “Cậu đã tỉnh rồi!”
Đầu tiên hung quang trong mắt đứa bé ăn xin dừng lại, sau đó lẳng lặng nhìn cô bé, hung quang chậm rãi biến mất.
Ánh mắt nó không nháy nhìn cô, dính thật chặt vào cô bé, tưởng như đang nằm mơ.
Đỗ Trình Trình vui mừng đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh, nụ cười như hoa hướng dương tỏa nắng.
Cô bé nắm bàn tay khô héo của nó, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nó, khẽ nói: “Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”