Bên ngoài cửa lớn của phủ Bách Lí, lão phu nhân, đại phu nhân, cùng với các vãn bối khác đều đang chờ ở trước cửa lớn phủ Bách Lí, vào lúc nhìn thấy Bách Lí Thu Thủy xuất hiện, đáy mắt đại phu nhân hiện lên tia chán ghét, nhưng khi nhìn đến nữ nhi dung mạo như tiên nữ của mình thì cảm giác không thoải mái đang ở trong lòng ngay sau đó liền biến mất.
Tiểu nghiệt chủng này đến thì đến, có mặt nàng ở đây, vừa hay có thể đem nữ nhi dung mạo đoan trang của mình có thêm phụ trợ giúp nó tăng thêm cấp bậc, huống chi… Sau này nàng muốn khiến tiểu nghiệt chủng này tới trợ giúp nữ nhi của mình, nói không chừng lại không phải không thể. Khóe môi đại phu nhân gợi lên ý cười lạnh độc ác.
Đích nữ tam phòng Bách Lí Vân Linh, nhìn thấy Bách Lí Thu Thủy tới, trong lòng nhất thời có chút khắc nghiệt mà cười, “Tam muội muội cũng tới à, bây giờ đã trễ thế này, ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không tới đâu.”
“Nhị tỷ tỷ.” Bách Lí Thu Thủy vờ như là không nghe ra giọng điệu chua ngoa trong câu nói kia mà nàng chỉ cười nhạt, “Hôm nay là ngày phụ thân trở về, ta phận làm nữ nhi sao có thể không tới nghênh đón phụ thân của mình, Thu Thủy tuy rằng không ở trong nhà nhiều năm, nhưng lão phu nhân cùng phụ thân, mẫu thân đã từng dạy bảo ta lễ nghĩa, ta đã sớm khắc sâu lời dạy bảo ấy trong tâm, ta không dám quên.”
Nhất cử nhất động của nàng đều rất đoan trang, thong dong. Nàng đáp lại lời của Bách Lí Vân Linh là ngữ khí tự nhiên hào phóng, nửa phần ngữ khí lỗ mãng đều không có. Mọi thứ đều lọt vào mắt của lão phu nhân, lão phu nhân âm thầm gật đầu trong lòng. Ở trong lòng bà nhịn không được lại xem con vợ lẽ tức là đứa cháu gái này chiếm thêm vài phần hảo cảm.
Tiếng nói chuyện chưa dứt thì từ nơi xa, một đoàn xe ngựa cũng đã lại gần mà phát ra tiếng lộc cộc, đợi đến lúc mọi âm thanh dừng hẳn thì từ trên xe ngựa có ba người đi xuống dưới, một người mặc quan bào sẫm sắc đỏ, khuôn mặt của một nam tử tuổi trung niên trông thật nho nhã, người đó chính là Binh Bộ Thượng Thư – Bách Lí Vu Đạo.
Mặt khác hai người kia, từ cách ăn mặc trên Bách Lí Thu Thủy nhìn thôi cũng có thể nhận ra được, xấp xỉ mấy năm trước người đi cùng Bách Lí Vu Đạo là thị lang Lưu lưu đại nhân, lần này cũng đã cùng ông ta đi đến Đồ Châu để xử lý thứ sử Đồ Châu tham ô là một án trung thư, một người khác nữa là một vị nam tử đầu tóc hoa râm, người còn lại là đi theo là thái y – Thạch thái y.
Mọi người hành lễ xong, Bách Lí Vu Đạo dừng tầm mắt ở trên người Bách Lí Thu Thủy, đáy mắt lộ ra một tia nghi hoặc, không đợi ông mở miệng dò hỏi thì Bách Lí Thu Thủy liền doanh doanh nhất bái, khom người hành lễ, “Nữ nhi Thu Thủy cung nghênh phụ thân hồi phủ.”
Bách Lí Vu Đạo lúc này mới nhớ ra tám năm trước nữ nhi này bị đưa đến thôn trên để dưỡng bệnh, ông có chút tùy ý mà ừ một tiếng, căn bản là không quan tâm con vợ lẽ kia quay trở về khi nào, và vì sao lại trở về.
Chỉ là xem nàng coi như có chút ngoan ngoãn, trong lòng Bách Lí Vu Đạo đối với nàng coi như hoàn toàn không phản cảm, ông đối với nữ nhi của mình là con vợ cả là một đôi nhi nữ đáng để ông ký thác và đặt kỳ vọng cao, nhưng đối với con vợ lẽ kia thì ông ta cũng chỉ là yêu cầu bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, thì liền có thể cho họ nghe theo tâm nguyện của mình hành sự.
Vì thế mà lập tức Bách Lí Vu Đạo gật đầu với nàng, nàng không đợi ông ta gật đầu mà đã đi ngang qua người ông ta, thoạt nhìn có vẻ Bách Lí Thu Thủy muốn đứng dậy nhưng bỗng nhiên lại cười yếu ớt rồi ngã gục, giống như là miễn cưỡng chống đối lại một thứ gì đó, cuối cùng lại không chống đỡ nổi mà té xỉu…
Bách Lí Vu Đạo có chút sửng sốt, việc này quá mức đột nhiên, ông ta thậm chí chưa nói lấy nửa câu với nữ nhi này mà nàng đã ngã quỵ trên mặt đất, Lưu đại nhân cùng Thạch thái y đang đứng cùng Bách Lí Vu Đạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
“Sao lại thế này, Thu Thủy vừa rồi còn rất tốt, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên té xỉu?” Tronng lòng đại phu nhân đã sớm thóa mạ nguyền rủa Bách Lí Thu Thủy ngàn vạn lần, lúc này lại ở trong mắt người ngoài nàng lại như một mẫu thân từ ái.
Trước mắt mọi người vị mẫu thân từ ái này có vẻ như nôn nóng thúc giục hạ nhân, “Mau, mau đem tam tiểu thư trở về, mau đi tìm đại phu tới xem bệnh cho Thu Thủy!”
Vào lúc hai nha hoàn ở đó đang nâng Bách Lí Thu Thủy một người bên trái một người bên phải, dường như lúc này tinh thần Thạch thái y mới kịp thích ứng, Thạch thái y tiến lên một bước, “Phu nhân không cần quá sốt ruột, tại hạ là thái y, việc còn lại đại phu nhân cứ giao cho ta không cần phải đi mời đại phu.”
Đại phu nhân làm động tác mời chào rồi nói, “Vậy làm phiền thạch thái y ngài.”
Bách Lí Thu Thủy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trong lòng lão phu nhân cũng có chút sốt ruột, đoàn người liền lập tức vội vàng về đến trong phủ, đại phu nhân bước chậm theo sau, trên mặt nàng là một loại tâm tình bất ổn, tránh đi tai mắt của mọi người tai rồi vẫy tay với nha hoàn tâm phúc của mình.
“Đi Bảo Khoáng Viện…” Đại phu nhân thấp giọng với nha đầu kia, nàng khẽ thì thầm vài câu, “Hỏi rõ tĩnh trạng rồi lập tức quay lại đây, cẩn thận một chút… Đừng để bị người khác bắt gặp được.”
Nha hoàn kia gật gật đầu, chạy theo hướng đến Bảo Khoáng Viện, nhanh như chớp liền không còn nhìn thấy bóng người đâu.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️