Tôi nằm gọn ở phía trong, lắng nghe nhịp thở của Cửu thiên tuế, không có chút xíu xiu nào buồn ngủ cả.
Hắn đến tột cùng là muốn tôi làm gì?
Muốn biết chút cơ mật từ tôi sao? Mặc dù tôi ở trong cung mười năm, nhưng lúc đó còn bé, bế quan tại góc xa xôi nhất huấn luyện. Sau khi bị phân đến chỗ Điện hạ, cả ngày cũng chỉ có hai điểm xuất phát, buổi sáng đi theo thư đồng, rồi buổi chiều thì đi luyện võ. Kéo dài cho đến khi Điện hạ xuất cung lập phủ, có thể nói đối với triều đình tôi chẳng hề hay biết việc gì.
Hay hắn muốn biết bí mật của Điện hạ? Nhưng Cửu thiên tuế ngồi ở vị trí cao, chính hắn cũng có ám vệ, không thể không biết được chúng tôi cả ngày chỉ có giấu giấu diếm diếm ngồi trên nóc nhà nhặt lá, xa xa quan sát chủ nhân, làm sao biết được bí mật của chủ nhân? Nếu không, Điện hạ cũng chẳng dễ dàng đem tôi dâng cho hắn như vậy.
Tôi so với các đồng nghiệp, chỗ khác biệt duy nhất cũng chỉ là thay Điện hạ uống thuốc, nên là tất cả bệnh trạng của Điện hạ bây giờ đều tập trung trên người tôi.
Là nguyên nhân này phải không?
Cánh tay phải ép xuống hơi tê, tôi nhẹ nhàng lật người, hướng về phía ngoài giường. Tối nay không có trăng, bên trong gian phòng một mảnh đen kịt. Tôi mơ hồ nhìn vào Cửu thiên tuế. Hắn không nhúc nhích, chắc hẳn là không bị tôi đánh thức.
Chuyện thí nghiệm thuốc, phải nói từ ba năm trước.
Nghe nói năm đó mẹ đẻ Điện hạ là An phi tư thông cùng thị vệ trong cung bị một phi tử khác phát hiện, đến thẳng chỗ Hoàng thượng cáo trạng —— Tuy rằng đây là đề tài cấm kỵ, nhưng dù sao Thuận vương cũng là người trong cuộc, bọn hạ nhân trong phủ liền lén lút đưa chuyện. Cũng không thể nói đây là lời đồn vô căn cứ. Bởi vì từ ngày đó đến nay, Điện hạ đột nhiên mất đi tất cả sủng ái của Hoàng thượng, liên tiếp ba năm bị cấm túc ở trong Thuận vương phủ, nửa bước cũng không được rời.
Điều an ủi duy nhất chắc là Điện hạ cùng Hoàng thượng có gương mặt giống nhau. Phàm là người có hai con mắt đều tin rằng Ngài đúng là con ruột, cho nên Hoàng thượng cũng không thể tuỳ ý chém giết.
Điện hạ từ con đường rộng mở bỗng chốc rơi thẳng xuống bùn, cảm giác tất nhiên chẳng dễ chịu gì. Ngài trầm mặc một thời gian dài. Mãi đến sau khi bị cấm túc một năm Ngài mới miễn cưỡng khôi phục một chút, tự mình viết một phong thư dài đưa vào trong cung, bày tỏ sự trung thành đối với Hoàng thượng, cùng với thống khổ và tưởng niệm trong vòng một năm nay.
Phong thư này tưởng chừng sẽ khiến Hoàng thượng nhớ lại tình nghĩa phụ tử, tranh thủ một cơ hội bài trừ cấm túc, lại không nghĩ Hoàng thượng lại ban xuống cái gọi là “thuốc trị liệu bệnh tim”.
Điện hạ từng uống một lần. Cho tới lúc Ngài đau đớn nằm trên mặt đất co giật mới chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng Hoàng thượng đã chẳng thể nào tha thứ cho mình.
Phụ hoàng ban thuốc, nhi thần không thể không uống. Cho nên Điện hạ cần một người để thí nghiệm thuốc. Thể trạng, tuổi tác, tình trạng sức khoẻ phải tương động với Ngài, đồng thời cũng phải một mực trung thành, tốt nhất là quan hệ xã hội ít ỏi một chút. Điều kiện hà khắc như thế, nhưng đối với một Vương gia thực ra cũng không quá khó tìm. Cái khó là khi thái giám còn ở bên ngoài trông coi, cần phải xuất hiện ngay lập tức.
Cho nên, tôi liên xung phong nhận việc.
Tuy nói lúc đó xúc động là phần nhiều, nhưng tôi vẫn chưa từng hối hận qua. Chức trách của thuộc hạ là phân ưu cùng chủ nhân. Huống hồ, vì chuyện thuốc thí nghiệm, tôi có cơ hội cùng Điện hạ tiếp xúc thân mật. Tôi có thể quỳ bên chân Ngài, nằm trên đầu gối Ngài, còn được Ngài ôn nhu gọi một tiếng Tiểu Kha. Cơ hội tốt như thế, còn có gì không hài lòng sao?
Điện hạ à… Cũng không biết sau khi tôi đi, là ai thay tôi thí nghiệm thuốc cho Ngài?
Tôi thương cảm mà nghĩ.
Phía sau lưng tôi vẫn luôn tựa vào vách tường. Có chút lạnh. Tôi đắm chìm trong hồi ức cũ, nhất thời quên mất chính mình vẫn đang nằm trên giường của Cửu thiên tuế, liền uốn éo quay đầu vào bên trong.
Thế nhưng không nghĩ tới động tác này lại quấy rầy giấc mộng của Cửu thiên tuế. Tôi trợn mắt lên, nhìn hắn trở mình —— may mà vẫn chưa tỉnh.
Lồng ngực tôi lại càng đánh trống.
Bởi vì động tác nghiêng người vừa rồi, hắn trực tiếp đem nửa thân mình đè lên người tôi, còn không có lớp chăn ngăn cách.
Hơi thở của hắn phả vào thái dương tôi, luồng khí ấm áp theo quy luật mà lay động tóc mai tôi. Tay hắn ghì lên cánh tay tôi, vai thì dựa vào xương quai xanh. Cơ ngực cách hai tầng áo lót dính vào người tôi. Nhiệt độ của hắn không khác hơn người thường, độ tồn tại mười phần, chẳng thể nào bỏ qua được.
Tôi dựng ngược tóc gáy.
Trước đây kể cả đồng nghiệp, hay là Điện hạ, tôi chưa bao giờ tiếp xúc thận mật như thế này… Hắn dựa gần tôi thêm một chút, tôi lại giống như con mèo lớn bị xâm phạm lãnh địa, không còn chỗ trú ẩn, tóc tai dựng hết cả lên.
Hắn tỉnh lại rồi à? Thế thì sao lại nằm bất động? Tôi nhíu mày cân nhắc.
Phủ đốc công nhân khẩu ít ỏi. Cửu thiên tuế thích sự yên tĩnh, lúc ngủ trong viện không để lại một người hạ nhân. Bốn phía yên tĩnh quá mức, thật sự quỷ dị.
“Kha Cảnh Dần, nam, sủng, của ta?”
“…!!!!” Trái tim tôi hẫng một nhịp. Bởi vì vị đại nhân này bất nam bất nữ, nên sinh hoạt cũng bất âm bất dương sao?
“Vì sao không ngủ?”
“Thuộc… Ta ban ngày ngủ nhiều, nên bây giờ không quá buồn ngủ.” Tôi cố bịa ra một lý do, “Không cẩn thận đánh thức đốc chủ.”
Nguy hiểm thật, lại nói sai lần nữa, đầu lưỡi sẽ bị cắt đứt.
Khoảng cách giữa Cửu thiên tuế và tôi thật sự quá gần rồi, gần đến nỗi tôi có thế thấy ở trong bóng tối hắn chậm rãi mở hai đôi mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, cặp con ngươi đen láy không có nửa phần buồn ngủ.
“Không quá buồn ngủ.” Hắn lặp lại, âm cuối kéo dài, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu không, để ta hầu hạ Kha công tử ngủ?”
Như để chứng minh lời nói của mình, hắn ám muội nắm lấy cánh tay tôi, rồi dời lên bờ vai, như đang nửa ôm tôi vào lòng.
Đầu ngón tay giấu trong chăn của tôi không nhịn được mà run lên, theo bản năng nắm chặt lấy lớp vải bên dưới—— không biết là ga giường hay mép chăn, nhưng ít nhất cũng làm tôi bớt hoảng loạn một chút.
Tôi thật sự là không hiểu được, hắn là đang nhạo báng tôi sao? Hay là đang muốn làm gì đó với tôi, dùng tay hay dùng đồ vật khác. Hắn chẳng nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay vuốt xuống xoa nhẹ bả vai của tôi.
Tôi nghĩ đau cả đầu cũng không biết cách trả lời sao cho hắn thoả mãn. Cẩn thận nghĩ lại, tròn một ngày ở trong nhà của hắn, hầu như tôi nói gì cũng khiến hắn giận lên.
Đưa đầu cũng chết, mà rụt đầu cũng chết. Tôi cắn răng một cái, định bất chấp tất cả mà nói lời xin lỗi. Để biểu hiện chân thành, trước tiên tôi phải quay người lại hướng về phía hắn.
Thế nhưng tôi không nghĩ ra lúc tôi nghiêng người lại, bàn tay vẫn nắm chặt không buông miếng vải vóc xuống, lại không phải ga giường hay mép chăn, mà là… vạt áo Cửu thiên tuế.
Động tác thực hiện xong, giống như tôi chủ động hiến thân, không thể chờ đợi được nữa mà muốn hắn cùng tôi thân mật. Giống như “tích cực chủ động” mà tiến vào trong lồng ngực của hắn. Lời xin lỗi bên cửa miệng cũng không nhịn được bật ra, “Ta làm đốc chủ giận, nguyện ý nhận trách phạt.”
Lúc nhỏ, lão sư dạy khinh công khen tôi thông minh hơn người khác. Sau đó thầy lại nói, càng là đứa bé thông minh, lớn lên lại càng ngu ngốc. Xem ra cũng không sai.
Tôi không biết hắn có muốn giết tôi không. Còn tôi thì muốn tự đem mình giết chết.
Nhưng tôi chờ nửa ngày cũng không thấy Cửu thiên tuế trào phúng hay tức giận. Thân thể tôi cứng đờ, trộm đưa mắt nhìn lên trên. Nhưng cái gì cũng không thấy, bị hắn bịt chặt hai mắt.
“Ta tên là Lệ Khâm. Còn dám gọi ta đốc chủ, ta liền chặt đứt đầu lưỡi của ngươi.” Hắn không đầu không đuôi mà báo tên họ cho tôi.
Nghe ngữ khí đó, dường như không hề tức giận.
Thậm chí, còn có chút… Ý cười?