[Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 33



Giọng nói trong trẻo của thanh niên ngọt ngào dễ nghe, tựa như nước suối chảy róc rách, vốn nên êm tai vô cùng.

Mùi hương của đồ ăn lan tỏa, cũng nên làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Nhưng Kỷ Tinh Vũ lại lẳng lặng nhìn Úc Chỉ, chợt cười lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.

“Nếu cậu thích lừa mình dối người, vậy tôi sẽ không vạch trần cậu.”

Ý ngoài lời, nếu cậu không muốn nghe, tôi đây thỏa mãn cậu, nhưng không cần biết cậu có thừa nhận hay không, cậu vẫn chỉ là thế thân cho bạch nguyệt quang thôi.

Chân mày Úc Chỉ cau lại một chút, rồi nhanh chóng giãn ra.

Hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận vấn đề.

Là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, cũng lớn tuổi hơn hắn nhiều, Kỷ Tinh Vũ tự mang theo trấn áp tự nhiên, ở trong mắt anh hắn chỉ là một người trẻ tuổi mới bước chân vào đời, coi như hắn có nhân cơ hội uy hiếp anh làm gì, anh cũng chỉ coi như là một đứa nhóc tùy hứng vô cớ gây rối thôi.

Ngay cả khi Kỷ Tinh Vũ có làm theo, khả năng cao cũng không phải là vì anh thật sự muốn, mà chỉ là một chút dung túng của người bề trên.

Trước đây, phần lớn mục tiêu nhiệm vụ của Úc Chỉ đều là trẻ em nhỏ tuổi, nếu không thì cũng đều kém tuổi hắn. Người trẻ có bản tính vâng lời người lớn tuổi hơn, đều này tạo cho hắn thói quen dùng tư thái của một người lớn tuổi hơn để đối xử với mục tiêu nhiệm vụ.

Đối với Kỷ Tinh Vũ lớn hơn hắn nhiều tuổi, lời nói của hắn tựa hồ không đủ trọng lượng.

Úc Chỉ nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lại đeo vẻ bình tĩnh, ngồi xuống ăn cơm.

Không thành vấn đề, đường này không đi được, hắn đi đường khác.

Kỷ Tinh Vũ thấy thanh niên không nói gì cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm đối phương có lẽ đang tức giận, trong lòng cười thầm, cũng không nói lời nào.

Một bữa ăn yên tĩnh dị thường.

Kỷ Tinh Vũ cũng không phải người ăn xong sẽ rửa bát, đặt đũa xuống bảo: “Không muốn rửa bát thì chờ người giúp việc đến.” Dứt lời liền đứng dậy định về phòng.

Phía sau truyền đến một giọng nam.

“Từ từ.”

Kỷ Tinh Vũ quay đầu nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. “Còn có việc?”

Úc Chỉ giống như không nhìn ra là anh không vui, cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi nhìn anh, thần sắc nhàn nhạt mà nói: “Bữa ăn hôm nay tổng cộng là hai trăm tệ.”

Kỷ Tinh Vũ: “……”

Anh không biết nên khóc hay cười mà nhìn Úc Chỉ, như thể anh vừa nghe được điều gì khó tưởng lắm. “…… Ý cậu là muốn tôi trả hai trăm tệ?”

Hai trăm tệ không là bao, anh ăn một bữa ở ngoài còn đắt gấp mấy lần, nhưng anh là bị cái tư thế đòi tiền cực kỳ đúng tình hợp lý của người này làm cho giận đến muốn cười.

Úc Chỉ lắc đầu: “Không.”

Kỷ Tinh Vũ vừa định bảo nói thế còn được.

Lại nghe Úc Chỉ nói tiếp: “Không chỉ là hai trăm.”

Kỷ Tinh Vũ: “……”

“Mua nguyên liệu mua vật phẩm rồi nấu ăn đều cần trả tiền. Tôi biết anh trước giờ vì bạch nguyệt quang nên đều không xằng bậy, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ? Anh đã thấy ai bao dưỡng người khác mà không thèm trả tiền chưa?” Úc Chỉ không nhanh không chậm nói.

Kỷ Tinh Vũ: “……”

Rốt cuộc là sao hắn lại biết được anh không có kinh nghiệm vậy?

Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh lại bị người mình bao dưỡng dạy bảo? Lý do còn là vì anh bao dưỡng không đúng cách?

Đây là cái phát triển thần kỳ gì thế này?

Úc Chỉ vừa chế tạo phát triển thần kỳ đứng lên, nhìn thẳng vào Kỷ Tinh Vũ, chậm rãi nói: “Nếu nghiệp vụ của Kỷ tiên sinh không thuần thục thì xin hãy tự bổ sung kiến thức, nếu không bị tôi chê cười cũng chẳng sao, nhưng nếu bị người khác chê cười, Kỷ tiên sinh sợ là sẽ trở thành truyền kỳ trong giới kim chủ đấy, anh nghĩ sao?”

Kỷ Tinh Vũ: “……”

Anh mặt không biểu cảm lôi điện thoại ra, chuyển hẳn hai mươi vạn cho tài khoản WeChat lúc trước đã kết bạn, sau đó không nói một lời trở về phòng, cũng không nhìn Úc Chỉ thêm một lần.

Anh sợ chính mình không nhịn được mà đánh người.

Úc Chỉ nhìn bóng lưng anh, mỉm cười.

Một tuần sau Úc Chỉ bắt đầu tham gia tổ huấn luyện. Hắn diễn nam chính nhưng lại là một người mới chưa từng đóng phim, coi như đạo diễn Trương có hài lòng với kỹ thuật diễn của hắn thì cũng không thể không lo lắng về những vấn đề khác, thế nên hắn phải gia nhập đoàn phim sớm hơn các diễn viên khác một tuần.

Nhưng ngay sau đó đạo diễn Trương liền phát hiện ông lo nhiều rồi, bởi vì bất cứ lúc nào Úc Chỉ cũng đều có thể thể hiện tốt, trong số những diễn viên mà ông biết, khó có ai xuất sắc hơn Úc Chỉ.

Tuy rằng có người có thể đạt đến trình độ của Úc Chỉ, nhưng cũng đừng quên, Úc Chỉ luôn luôn duy trì trạng thái này, muốn hiệu quả như thế nào, muốn diễn tình tiết kiểu gì cũng đều rất thong dong dễ dàng.

Điều này có nghĩa là hắn vẫn chưa xuất hết ra thực lực của mình, đây chưa phải là đỉnh cao của kỹ thuật diễn xuất của hắn, và cũng không ai biết hắn còn bao nhiêu phần thực lực chưa xuất ra.

Ông thật sự nhịn không được phải hỏi Úc Chỉ: “Cậu trọng sinh đấy à?”

Úc Chỉ: “……”

Hắn dở khóc dở cười nói: “Sao đạo diễn Trương lại nói thế?”

Đạo diễn Trương cũng biết suy nghĩ của mình kỳ lạ, cũng không cho rằng đó là sự thật, liền cười nói: “Bởi vì tôi thấy thực sự rất khó tin, tôi gặp nhiều diễn viên có tài năng xuất chúng rồi, nhưng chưa từng thấy ai giống như cậu cả.”

Người ta là được ông trời thưởng cho bữa cơm, nhưng đến lượt Úc Chỉ, sợ là ông trời bắt phải ăn cơm.

Nghe được lời khích lệ, vẻ mặt Úc Chỉ vẫn thản nhiên như cũ, hắn không vì vậy mà đắc ý tự mãn, như thể đây là một điều bình thường.

“Cơm từ trên trời rơi xuống thì làm sao mà ngon được, chỉ có trời đãi kẻ cần cù(*) mới là chân lý.” Úc Chỉ cũng không cảm thấy bản thân mình giỏi giang thế nào, thành tựu và năng lực hiện tại của hắn là tích lũy được từ vô số thế giới trong quá khứ, ngoài cái đó ra thì hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi.

(*) thiên đạo thù cần (天道酬勤): Đạo trời đền đáp cho người biết cần cù phấn đấu vươn lên.

Đạo diễn Trương gật đầu: “Cậu nói cũng đúng.”

Nói thì nói thế, nhưng do kỹ thuật diễn của Úc Chỉ quá mức xuất chúng, thậm chí ở việc đạo diễn cũng có lý giải riêng, thành ra đạo diễn Trương không thể coi đối phương như một người mới ra mắt được, ngược lại lại coi hắn như người bạn vong niên(*), thường xuyên thảo luận chuyện phim ảnh với hắn, thậm chí còn học được rất nhiều.

(*) bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.

Phim bắt đầu quay được nửa tháng, mỗi tối Úc Chỉ đều sẽ nói chuyện với Kỷ Tinh Vũ, đây vừa là yêu cầu của Kỷ Tinh Vũ vừa là mong muốn của Úc Chỉ.

“Xem ra đoàn phim của các cậu cũng rảnh rang ghê, nếu không nam chính như cậu làm sao có thời gian rảnh mỗi ngày để gọi điện thoại. Nếu đạo diễn Trương không cần cậu, tôi cũng sẽ không cầu tình giúp đâu.” Kỷ Tinh Vũ châm chọc.

Úc Chỉ nhìn người đàn ông đang cười chế nhạo trên màn hình, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng không phải là bạch nguyệt quang trong lòng Kỷ tiên sinh, làm sao có thể hoàn mỹ không tỳ vết cho được.”

Kỷ Tinh Vũ cười: “Cậu còn dám so sánh với hắn……”

“Không dám, chỉ là hâm mộ cái người không biết mặt mũi ra sao kia lại có thể trở thành ánh trăng sáng cao cao tại thượng không thể bắt bẻ trong lòng Kỷ tiên sinh.” Úc Chỉ ngoài cười trong không cười mà nói.

Sắc mặt Kỷ Tinh Vũ trầm xuống: “Úc Chỉ, có phải tôi quá dung túng cậu rồi không?”

Người này nói chuyện với anh, mười câu thì cũng phải có tám câu là nhắc đến ba chữ bạch nguyệt quang.

Có khi là chế giễu, có khi hâm mộ, đôi lúc càng giống kiểu thuận mồm mà nhắc đến thôi.

Bây giờ Kỷ Tinh Vũ nghi ngờ nếu chính mình có than buồn ngủ một câu, người này liệu có thể nói mấy câu kiểu “đi ngủ nằm mơ gặp bạch nguyệt quang đi” không.

“Đã không muốn làm thế thân rồi sao vẫn cứ phải nhắc đến?!” Anh cười lạnh hỏi.

Úc Chỉ kiềm chế sắc mặt, không cười nữa. “Không phải tôi nhắc tới, là anh chưa từng quên chưa từng buông tay. Tôi chỉ là nói ra những điều anh giấu trong lòng mà thôi.”

Màn hình tối sầm lại, người bên kia đã tắt video.

Điện thoại cũng không nhận được tin tức gì khác, Úc Chỉ đành cất đi, trong lòng cân nhắc xem liều thuốc đợt vừa rồi có đủ không, nếu không đủ, vậy chỉ có thể tăng thêm liều lượng thôi.

Nếu Kỷ Tinh Vũ không quên được “bạch nguyệt quang”, thế thì hắn sẽ nhắc suốt nhắc mãi, liên tục giúp “bạch nguyệt quang” xoát độ tồn tại, cho đến lúc đối phương chỉ cần nghe thấy cái cụm từ này là bắt đầu thấy chán ghét mới thôi.

(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Bộ phim điện ảnh này của đạo diễn Trương là một bộ khoa học viễn tưởng lấy bối cảnh tương lai, không có nhiều cảnh ngoài trời, phần lớn thời gian đều quay trong nhà.

Úc Chỉ là người mới, vừa mới bắt đầu ai cũng không phục, trong lòng lén lút muốn ra oai phủ đầu, khiến cho cậu người mới này thấy được bản lĩnh của họ.

Nhưng đến lúc thấy hắn diễn thì không ai nói gì được nữa, cũng không ai dám tự rước lấy nhục, thế là điên cuồng âm thầm mài giũa kỹ thuật diễn của mình, chỉ sợ mình còn không bằng một cậu người mới. Bộ phim này định phát hành cả trong nước lẫn nước ngoài, áp chế nhất thời bây giờ lại là mất mặt mãi về sau.

Không ai muốn điều đó cả.

Thế là đoàn phim rơi vào trạng thái liều mạng tiến bộ, mọi lúc mọi nơi đều có thể thấy các diễn viên đọc kịch bản hoặc thảo luận cần diễn như thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Đạo diễn Trương thấy thế cũng phải trợn mắt há mồm, không ngờ sẽ phát triển thành vậy, trong lòng lại âm thầm cảm thán, đoàn phim có được Úc Chỉ đúng là may mắn lớn.

Nghĩ thế ông liền gọi điện cho Kỷ Tinh Vũ, khen Úc Chỉ một chút, lại cảm ơn Kỷ Tinh Vũ nhiều chút.

Kỷ Tinh Vũ đang bị Úc Chỉ làm cho tức đến đau hết cả đầu: “……”

Anh thật sự không muốn nghe mấy lời này đâu.

Tiết Ngạn trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Vũ sắc mặt tối tăm ngắt điện thoại, cẩn thận hỏi: “Lão Kỷ…… Cậu còn ổn không đó?”

Không hiểu sao cứ cảm giác gần đây tính tình Kỷ Tinh Vũ càng ngày càng kém.

Tuy rằng lúc trước Kỷ Tinh Vũ cũng hay trưng cái mặt lạnh như tiền ra, nhưng không phải là nín giận kiểu một con rồng cáu giận đang sắp bùng nổ đến nơi này.

Người này rõ ràng đã tìm được thế thân như mong muốn rồi, tại sao lại càng ngày càng cáu kỉnh thế hả?

Nghĩ không ra.

Kỷ Tinh Vũ cứng rắn nói: “Không sao cả.”

“Xin lỗi, cứ gọi anh đi uống rượu, hôn thê nhà anh chắc thấy tôi phiền lắm, vẫn nên về nhà sớm một chút đi.”

Tiết Ngạn xua tay, giọng điệu hơi chua: “Không lo không lo, cô ấy còn là fan trung thành của cậu cơ mà, cả ngày chỉ biết trách tôi không mang cô ấy theo cùng thôi.”

Kỷ Tinh Vũ nhếch khóe môi, cũng coi như là đang cười.

Chào hỏi xong, anh đi thẳng về nhà.

Anh muốn nhìn xem, rốt cuộc người kia lợi hại đến mức nào.

Điện thoại kết nói: “Đạo diễn Trương này, chuyện lần trước ông nói ấy, tôi đồng ý.”

Ở đoàn phim, Úc Chỉ có chút nghi ngờ. Sao gần đây Kỷ Tinh Vũ không gọi video cho hắn, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là vẫn đang tức?

Không phải, theo suy đoán lúc trước của hắn, Kỷ Tinh Vũ hẳn là sẽ không trốn tránh vì quá giận.

Nhất thời không nghĩ ra người này đang có chuyện gì, đúng lúc hắn định xin nghỉ một ngày để về xem sao, đạo diễn Trương lại phấn chấn vui vẻ nói cho mọi người trong đoàn: “Ngày mai sẽ có một vị tiền bối đến đoàn phim chúng ta làm nhân vật khách mời, thông báo cũng sẽ được điều chỉnh. Mọi người nhớ biểu hiện tốt một chút nhé.”

“Là ai vậy đạo diễn Trương?”

“Đến lúc đó mọi người sẽ biết thôi.”

Bản thân đạo diễn Trương đã là một cái bảng hiệu rồi, đối mặt với bất kỳ diễn viên có tiếng nào cũng đều rất vững vàng, người có thể làm ông phải đón tiếp đặc biệt chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Những người khác suy đoán tới lui, chỉ có Úc Chỉ lại chợt nghĩ đến một người.

Quả nhiên, ngày hôm sau hắn liền thấy được bóng dáng quen thuộc ở đoàn phim.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, tháo khẩu trang để lộ khuôn mặt sáng ngời sắc bén, ánh mắt tùy ý lướt qua những người có mặt, cũng không dừng lại trên người Úc Chỉ, như thể người cố ý tới đây không phải là anh.

“Thầy Kỷ sẽ quay phim cùng chúng ta một thời gian, mọi người đến làm quen một chút, đừng để bị đứt mắt xích(*).” Đạo diễn Trương vẫy tay với Úc Chỉ. “Tiểu Úc, cậu với thầy Kỷ là bạn bè, không bằng cậu đưa thầy Kỷ đi dạo đi, hôm nay sẽ không quay cảnh của cậu.”

(*) Đứt mắt xích (掉链子): tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.

Ông nói vậy cũng coi như công khai quan hệ bạn bè của Úc Chỉ và Kỷ Tinh Vũ, lập tức có người cảm thán trong lòng, hóa ra Úc Chỉ là bạn bè với thầy Kỷ, bảo sao kỹ thuật diễn tốt thế, chắc là do có Kỷ ảnh đế chỉ đạo rồi?

Nhiều người trong lòng chua muốn chết, nhưng có chua đến mấy cũng không khiến hai cái người đằng kia liếc mắt lấy một cái.

Úc Chỉ nhìn trang phục mình vừa mới thay xong, không khỏi nhíu mày. “Anh làm chậm tiến độ quay của tôi.”

Kỷ Tinh Vũ không ngờ lúc này hắn vẫn còn nói thế được, chính mình đã lâu không để ý hắn vậy rồi, hắn lại không quan tâm không để bụng không sợ hãi chút nào sao?

Không, ngẫm lại những lời người này từng nói, hắn thật sự không sợ.

Khóe môi Kỷ Tinh Vũ cong lên, tựa như đang cười giễu cợt.

“Nghe nói kỹ thuật diễn của cậu tốt lắm? Đạo diễn Trương khen ngợi với tôi rất nhiều lần.”

Úc Chỉ nghe xong liếc anh một cái, mà ánh mắt đó dường như lại nhìn thấu tất cả mọi thứ.

“Tất nhiên là không bằng được thầy Kỷ, càng không bằng bạch nguyệt quang kia của anh.”

Kỷ Tinh Vũ mím môi nghiến răng, gian nan nhịn mãi mới không sửng cồ lên ở nơi công cộng.

Anh liếc Úc Chỉ một cái, cười lạnh: “Tôi đây cũng phải xem, kỹ thuật diễn được đạo diễn Trương thổi phồng thành cả thế giới không ai sánh bằng rốt cuộc là tốt đến đâu.”

Ngày hôm sau, đoàn phim quay cảnh của Úc Chỉ.

Kỷ Tinh Vũ đến làm khách mới, đất diễn không nhiều, cũng cần thời gian đọc kịch bản nên chưa quay vội, những cảnh của Úc Chỉ đáng lẽ quay hôm qua được dời sang hôm nay.

Bộ phim này tên là “Tiến hóa”, nghe có vẻ giống một bộ phim khoa học viễn tưởng sinh học, nhưng thực ra là một bộ khoa học viễn tưởng về trí thông minh nhân tạo.

Năm 3020, thế giới đã bước vào kỷ nguyên siêu trí tuệ.

Rất nhiều công việc được thay thế bởi người máy, vấn đề về nguồn năng lượng ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến sự phát triển của người máy tiên tiến tiết kiệm năng lượng, chỉ tiêu thụ một phần mười năng lượng của con người mỗi ngày.

Để giảm tiêu hao năng lượng, ngày càng ít con người được sinh ra, người máy thay thế con người trở thành lực lượng chính của thế giới, chúng có thể làm mọi thứ mà con người có thể và không thể làm được.

Sự phát triển về khả năng hiểu biết của người máy càng ngày càng nhanh, thậm chí còn có người nghiên cứu cách đưa nội dung trong não người vào người máy, giúp người chết “tái sinh”, chạm đến sự bất tử bằng cách này.

Đáng sợ chính là, bọn họ đã thành công.

Sự ra đời của người tái sinh tượng trưng cho việc nhân loại bước vào thời đại bất tử, cũng đại diện cho sự diệt vong của loài người.

“Người” trước là bộ não, “người” sau là thân thể.

Người tái sinh có quyền công dân giống người khác, bọn họ dần dần trở thành thủ lĩnh của những người máy bình thường, chiếm một vị trí nhỏ trong loài người.

Dưới sự lãnh đạo của họ, ý tưởng “hủy diệt loài người, chế tạo người tái sinh” được truyền khắp các quốc gia, hơn nữa còn được vô số người đón nhận.

Một số ít người không đồng ý với ý tưởng này, đưa ra phản đối.

Lãnh đạo người tái sinh tên là Dịch An, khi còn là con người, hắn là một thiên tài siêu cấp, cũng chính hắn đã dẫn dắt nghiên cứu và phát triển thí nghiệm người tái sinh, cũng đạt được thành công.

Mà đây cũng là vai diễn của Úc Chỉ, nhân vật chính của bộ phim này.

Phân cảnh hôm nay là Dịch An với tư cách là đại diện của người tái sinh, thông qua truyền thông để quảng bá những ưu điểm và lợi ích của người tái sinh, cũng như những đóng góp mà nó có thể mang lại cho thế giới, thuyết phục dân chúng gia nhập hàng ngũ người tái sinh.

Cơ thể người đàn ông thẳng tắp, có cảm giác rất có nề nếp, từ quá trình đi tới rồi ngồi xuống sô pha là có thể thấy sự cứng nhắc của cơ thể hắn.

“Từ thời cổ đại, nhân loại vẫn luôn tiến hóa, từ vượn thành người vượn, lại tiếp tục thành con người, sau đó trì trệ hàng nghìn năm. Giờ đây, con người có thể tiếp tục tiến hóa, đây là món quà từ trời cao, cũng là kết quả của những nỗ lực chung của tất cả chúng ta. Chúng ta không nên từ chối, mà nên thẳng thắn chấp nhận.”

“Từ xưa đến nay, vô số người theo đuổi sự trường sinh bất tử, nhưng hiện tại đây không còn là một giấc mơ nữa. Chỉ cần thay đổi một cơ thể, chúng ta sẽ có thể có được sự trường sinh như mơ ước. Một bước xa xôi, mộng tưởng liền ở ngay trước mặt.(?)”

(?) Gốc là 一步之遥,梦想就在彼岸, có ai hiểu được xin giúp với

Người đàn ông nói lời này không nhanh không chậm, không vấp váp, sau khi đọc xong bài phát biểu, hắn bắt đầu trò chuyện và trả lời các câu hỏi, ngôn ngữ hài hước, thậm chí còn có thể vui vẻ nói chuyện với người dẫn chương trình.

Nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng là cùng một giọng nói cùng một ngữ điệu, Kỷ Tinh Vũ lại có thể nghe ra được sự lạnh lùng thuộc về máy móc.

Đó không phải giọng nói mà con người có thể có.

Đó là một cái máy.

Không phải, đó là một con quái vật.

Một con quái vật với ký ức của con người và trái tim máy móc!

Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ dán chặt vào người còn đang diễn kia, nước đổ ra tay cũng không để ý.

Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có người đàn ông trước mặt kia, một con quái vật mặc áo da người.

Đó là Úc Chỉ, nhưng cũng không phải là Úc Chỉ.

Mãi đến lúc này Kỷ Tinh Vũ mới hiểu ra vì sao lúc gọi điện đạo diễn Trương lại cao hứng đến vậy, hâm mộ khâm phục người nào đó đến thế, hóa ra thật sự có một người, trong lúc trò chuyện cười đùa, khóe mắt đuôi mày đều đang diễn.

Thịch——!

Thịch——!

Đó là tiếng con tim anh đập liên hồi.

Không vì bạch nguyệt quang, không vì thế thân, mà chỉ vì người đàn ông tên Úc Chỉ này.

Buổi tối khi công việc kết thúc, Kỷ Tinh Vũ không về phòng của mình mà đi gõ cửa phòng Úc Chỉ.

Úc Chỉ thấy là anh, nhướng mày rồi vẫn mời vào, ung dung hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ mang theo hứng thú cùng chút mềm mại khó thấy. “Không chào đón tôi à?”

Anh đến gần Úc Chỉ, từ xa đã có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người Úc Chỉ, áo ngủ rộng thùng thình để lộ khuôn ngực trắng nõn, một vài giọt nước lấm tấm trên làn da, tựa như những giọt sương trên cánh hoa buổi sớm, mời gọi người đến hái.

“Úc Chỉ, đừng quên cậu đã ký hợp đồng.” Anh nói đầy ẩn ý.

Úc Chỉ nhìn vào mắt anh, bị dục vọng trong đó mê hoặc, lập tức hiểu ý Kỷ Tinh Vũ.

Hắn thấy hơi buồn cười, cũng có chút an ủi. Buồn cười ở chỗ người này lại có suy nghĩ như vậy với hắn, an ủi ở chỗ nhiệm vụ có vẻ có tiến triển.

Dù sao có thể sinh ra dục vọng với người không phải là bạch nguyệt quang cũng có thể coi là tiến bộ mà phải không?

Biết được ý đồ của anh, Úc Chỉ cũng không hề căng thẳng, ngược lại rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt Kỷ Tinh Vũ, liếc anh một cái, rồi chậm rãi thốt ra một câu khiến Kỷ Tinh Vũ vừa quen vừa chán ghét: “Không được đâu Kỷ tiên sinh, tôi còn tưởng anh sẽ không cô phụ bạch nguyệt quang chứ.”

Chút cáu kỉnh tồn đọng đã lâu đang sôi trào trong lòng, như muốn nổ tung, vừa vì bạch nguyệt quang trong lòng, vừa vì Úc Chỉ.

Bạch nguyệt quang bạch nguyệt quang, bạch con mẹ nó chứ nguyệt quang!

Ầm——!

Trên trời vang lên tiếng nổ lớn, ánh chớp chiếu vào trên người, khiến sắc mặt Kỷ Tinh Vũ càng thêm âm trầm.

Trước mặt chợt tối đen, Kỷ Tinh Vũ đau đầu muốn ngã, lại ngã vào một lồng ngực rộng lớn, trong lúc mơ hồ, dương như anh nghe thấy giọng nói lo lắng của người đàn ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.