Vết thương sau lưng Nhiên đã lành, không biết là do thịt cô tốt hay là do thuốc của bà lão Nhĩ nhà cô mà chỉ trong vòng nửa tháng, vết thương sau lưng cô đã dần dần lành hẳn lại. Không còn đau, không còn ngứa ngáy khó chịu, Nhiên liền xin phép bà Tư cho cô được dạy học trở lại. Riêng cậu Cả vẫn chưa đồng ý, nhưng thay vì để cô ở nhà, cậu cho phép cô đến nhà cậu… dưỡng thương.
Chiều hôm nay có chút bận rộn hơn thường ngày, Nhiên vừa mới dạy học lại cho cậu Bắp, cô lúc này đang sửa soạn để đi đến nhà cậu Cả. Nhiên nghe cậu Cả nói là bé Hoài về thăm nhà nội, có lẽ là một hai tuần nữa mới về lại nhà cậu. Mặc dù không có bé Hoài ở nhà nhưng cậu Cả vẫn bắt Nhiên đến dạy học theo lịch, còn về dạy cái gì thì cô thật sự không biết.
Sửa soạn xong xuôi, vừa định đội mũ để ra khỏi phòng thì Nhiên lại nghe có tiếng gõ cửa của ai đó ở bên ngoài. Cứ tưởng là vú Tư đến dặn dò cô chuyện gì đó, nhưng ai có ngờ, người xuất hiện trước cửa phòng cô lại là… bà Hai!
Sau một vài giây kinh ngạc, Nhiên cũng rất nhanh lấy lại tinh thần. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoài sự kinh ngạc khi thấy bà ấy đích thân đến gặp cô thì cô còn ngạc nhiên hơn khi thấy vẻ ngoài nhợt nhạt tiều tụy của người phụ nữ từng được ca ngợi là da dẻ mịn màng, trẻ mãi không già. Chuyện quái gì ấy nhỉ, không riêng gì bà Hai mà cả đám theo sau bà ấy cũng cùng một dáng vẻ như thiếu sức sống là như thế nào?
Nhiên nghĩ nghĩ, dù sao cô cũng là người nhỏ tuổi, vậy nên kính lão đắc thọ, cô lên tiếng trước:
– Bà Hai… bà có chuyện gì cần nói với tôi ạ?
Bà Hai nhìn Nhiên, ghét thì tất nhiên là vẫn còn ghét nhưng cũng không vì ghét mà bà phủ nhận nét mỹ mạo tự nhiên của cô. Nếu không nói quá thì cô có thể được xếp vào hàng ngũ “băng thanh ngọc khiết”, so với bà hồi trẻ cũng không kém là bao. Với kiểu nhan sắc này, độ tuổi này, thì có lẽ thêm mấy năm nữa Nhiên sẽ càng ngày càng đẹp hơn, điều này bà có thể chắc chắn. Mà một cô gái vừa có nét xinh đẹp, vừa có nét đáng yêu như thế này, nếu đứng bên cạnh con trai bà, bà nghĩ chắc sẽ rất đẹp đôi. Nhưng mà, cô gái này thật sự không thể, từ gia cảnh cho đến tất cả mọi thứ… đều không thể xứng với thân phận cao quý của con trai bà…
Bà Hai nén lại tâm tình riêng, bà hôm nay đến gặp Nhiên là có việc quan trọng, vậy nên những chuyện khác để sau hãy nghĩ tiếp. Bà ra hiệu cho đám người phía sau đi vào phòng, chính bà cũng vào theo, kèm theo đó là giọng nhàn nhạt khẽ cất:
– Tôi đến gặp cô là muốn nói về chuyện kim độc, cô giáo Nhiên có thời gian không vậy?
Nhiên biết bà Hai trước giờ không ưa gì mình, nhưng mà hôm nay bà có thể nói ra những lời khách sáo như vậy, xem ra là có thành ý rồi. Cũng được, cô dù sao cũng là người tùy hứng, cũng không quá xét nét với những người không thể xét nét.
– Tôi rảnh được một ít thời gian, bà Hai có việc gì cứ nói ạ.
Mời bà Hai ngồi ghế, Nhiên thì ngồi trên giường, còn ba người phía sau thì đứng một bên. Phòng của Nhiên rất nhỏ, bình thường có thêm một người đã thấy chật chội, đừng nói là cùng lúc nhét thêm bốn mạng người vào. Buổi tối mà để cùng lúc bốn người này ngủ cùng phòng với cô, chắc có nước cả đám đánh nhau giành không khí để hít thở quá…
Bà Hai cũng cảm nhận được sự ngột ngạt, bà ở phòng riêng to như cái sân bóng chuyền quen rồi, vậy nên chỉ mới ngồi một chút đã cảm thấy khó chịu không quen. Vì điều kiện xung quanh quá kém, bà cũng không chần chừ thêm nữa, liền nhanh chóng vào chủ đề chính.
– Cô Nhiên, trước tiên, tôi xin lỗi cô về chuyện ngày hôm đó. Đúng như chồng tôi nói, là tôi quá nóng vội, cũng quá nóng tính nên mới nghe lời xúi giục của bà Lắm rồi hiểu lầm cô lấy cắp vòng tay. Tôi tới gặp cô hôm nay… là muốn xin lỗi.
Nhiên không ngạc nhiên lắm, với lời xin lỗi này của bà Hai, cô chắc chắn sẽ nhận.
– Tôi nhận lời xin lỗi của bà, bà Hai.
Bà Hai thoáng cảm thấy kinh ngạc, bà không nghĩ là Nhiên sẽ dễ dàng nhận lời xin lỗi của bà như vậy. Xem chừng, có lẽ là con trai bà đã nói gì đó với cô rồi đây…
– Cảm ơn cô đã thông cảm. Còn về chuyện kim độc… thật ra là do con Gấm… nó không cố ý muốn làm như vậy với cô. Nó theo tôi từ nhỏ, vậy nên khi hiểu lầm cô lấy cắp vòng tay mà tôi quý nhất, nó cũng không nhịn nổi tức giận mà làm bậy với cô. Về chuyện kim độc, tôi thay mặt con Gấm mà xin lỗi cô. Tôi sẽ đền bù hoàn toàn thiệt hại cho cô, mong cô giáo Nhiên rộng lượng bỏ qua cho nó…
Ở bên cạnh bà Hai có ba người, một là dì Cúc, một là con Xinh và người còn lại chắc chắn là Gấm. Về phần con Xinh thì không bàn tới, kiểu gì thì lát nữa cô cũng sẽ vả cho nó rung rơ cái răng cô mới vừa lòng. Nhưng còn riêng về cô gái tên Gấm này, mặc dù bà Hai đã đem cô ả đến nhận tội với cô nhưng sao cô vẫn cảm thấy… có phần không thể tin tưởng được vậy nhỉ?
Ngày hôm đó sự việc xảy ra quá nhanh, cô vừa bị trói, vừa bị con Xinh đánh tới tấp vào mặt, vậy nên sau lưng cô là ai, cô thật sự không thể nhớ nổi. Mà cô cũng không thể nhớ được ngày hôm đó trong phòng có những ai, có bao nhiêu người, có cả cô gái tên Gấm này hay không…
Nhiên nhìn thẳng vào cô gái tên Gấm, chỉ mới nhìn thôi mà cô ả đã run rẩy cúi thấp mặt, dáng vẻ nhút nhát không hề giống như người có thể châm kim độc vào da thịt người khác. Nghĩ nghĩ, Nhiên liền lên tiếng, hỏi cô ả:
– Cô Gấm, tôi và cô không quen biết không thù hận, bình thường gặp nhau cũng như người dưng xa lạ… sao cô có thể nhẫn tâm châm kim vào lưng tôi như vậy? Cô ghét tôi từ trước hay có ai sai khiến cô?
Cô gái tên Gấm sợ đến xanh hết cả mặt, giọng cô ả run rẩy đến đáng thương.
– Tôi… tại vì tôi… tôi tức dùm bà Hai. Trong lúc nóng giận… tôi không kìm được cơn tức… tôi xin lỗi… tôi xin lỗi…
Mấy chữ xin lỗi là cô ả vừa quỳ vừa nói, cái quỳ đột ngột này khiến cho Nhiên không đỡ kịp. Trong lúc Nhiên còn đang ngạc nhiên thì cô ả đã cúi đầu van xin thảm thương:
– Cô giáo Nhiên… tôi biết tội lỗi của tôi là không thể tha thứ được… giờ cô có muốn châm kim độc lại tôi thì tôi cũng chấp nhận, tôi không phản kháng lại cô đâu cô Nhiên. Nhưng xin cô, xin cô bỏ qua lần này cho tôi, để tôi còn được tiếp tục làm việc ở nhà này. Nếu cô không tha thứ cho tôi… ông chủ đuổi tôi đi mất… tôi cần công việc này để nuôi đứa em ung thư đang nằm viện… tôi cầu xin cô… cầu xin cô… cầu xin cô!
Gấm vừa nói vừa khóc, cả người run rẩy chỉ thiếu điều muốn dập đầu van xin nữa thôi. Cũng không hiểu sao, Nhiên thật sự cảm thấy cô gái này rất tội nghiệp. Tự trong thâm tâm cô, cô không muốn bắt bẻ cô gái này một chút nào. Nhưng sự việc kim độc quá kinh khủng, người bị hại thê thảm là cô, cô cũng không thể vì hoàn cảnh cô ta đáng thương mà dễ dàng bỏ qua cho cô ta được. Không cần biết cô ta có thật sự là người châm kim độc vào lưng cô hay không, nhưng hôm nay cô ta đã nhận tội, vậy thì cô ta chắc chắn là người có tội. Nguyên tắc là như vậy, dù ở trong xã hội hay là ở trên tòa án thì người nhận tội chính là người có tội. Còn về tính chân thật trong lời thú tội, nếu không có người thứ ba đặt vấn đề, vậy thì xem như lời thú tội này là sự thật.
Nhiên trước tiên sẽ tin vào sự thật trước mắt, cô gái này đã nhận tội với cô, không cần xét nguyên nhân gì gì cả, cô đồng ý rằng cô gái này chính là thủ phạm. Chẳng qua, cô vẫn còn một số thắc mắc, hôm nay cô muốn hỏi cho rõ ràng luôn một lần.
Nhiên nhìn cô gái đang quỳ kia, giọng cô nghiêm túc hẳn, cô hỏi:
– Cô… tôi hỏi cô một số việc được chứ?
Ả Gấm lúc này mới chịu ngước mắt lên nhìn Nhiên, cô ả gật gật đầu, cả gương mặt đều ửng đỏ vì kích động.
– Dạ, dạ…
Nhiên tiếp tục cất tiếng hỏi:
– Tôi hỏi cô, cô dùng loại kim nào để châm lên lưng tôi?
Gấm run run, cô ả sợ sệt trả lời:
– Là kim… kim… kim may quần áo trong phòng bà Hai.
Nhiên lại hỏi:
– Kim may quần áo bình thường? Ý cô là loại kim nhỏ dùng để khâu tay?
Gấm gật đầu lia lịa.
– Dạ… dạ phải…
Nhiên không bình luận thêm gì, cô lại hỏi tiếp:
– Ở đâu mà cô có loại độc này? Cô có sẵn à hay là ai đưa cô?
Vừa nghe Nhiên hỏi, cơ thể của ả Gấm lại run rẩy kịch liệt, cô ả nói không ra hơi, mặt cắt không còn giọt máu.
– Tôi… là tôi… là tôi có sẵn. Đáng lý hôm đó, tôi định dùng gói bột này để khử mùi… khử mùi giày cũ…
Nhiên nhíu mày, cô ngạc nhiên hỏi lại:
– Cô nói sao chứ? Cô dùng độc để khử mùi giày?
Gấm gật đầu lia lịa:
– Dạ, cái gói bột này… không phải là độc gì nguy hiểm lắm đâu cô giáo Nhiên. Tôi thường hay dùng để khử mùi giày… rất tốt ạ.
Nhiên ngỡ ngàng thật sự, cô cũng biết loại độc này không phải là độc tố gì đáng sợ. Chẳng qua là cô không nghĩ đến, một loại bột được phân vào hàng ngũ độc lại có một công dụng khác kỳ lạ như thế này nữa…
– Cô nói thật không? Chính xác?
– Tôi nói thật, cô giáo Nhiên không tin có thể đi hỏi thầy Bảy…
Thấy câu chuyện đi đến khúc này, bà Hai liền cất giọng chen ngang.
– Thôi được rồi cô giáo, mong cô thông cảm cho con nhỏ này trẻ người non dạ, nó cũng vì lo nghĩ cho tôi chứ hoàn toàn không có ý gì đâu. Cô giáo có thể…
Nhiên nhìn bà Hai, cô thoáng trở nên uy nghiêm hơn thường khi rất nhiều, trực tiếp phản bác lại lời của bà Hai.
– Bà Hai nói vậy là không đúng rồi, tôi đồng ý là cô Gấm này cực kỳ trung thành và lo nghĩ cho bà nhưng để mà nói chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô ta có thể nghĩ ra được cái kế tẩm độc vào kim… bà nghĩ chỉ đơn giản là trẻ người non dạ thôi à? Tôi nói nhé, may là loại độc này không mạnh mà còn hành hạ tôi ra như vậy, nếu là loại độc mạnh, có phải là tôi đi chầu Diêm Vương rồi hay không?
Dừng vài giây, Nhiên liếc nhìn về phía ả Gấm đang run rẩy như cầy sấy, cô cười lạnh:
– Ở đây thì bà có thể xin tha cho cô ta, vậy nếu đổi lại đây là trên tòa án, bà nghĩ bà có thể dùng bốn chữ “trẻ người non dạ” để xin tội cho cô ta được không?
Bà Hai bị uy hiếp, nếu là bình thường thì bà đã bổ nhào nhảy dựng lên quát tháo rồi, chẳng qua lúc này bà không thể, không thể để mọi chuyện căng thẳng thêm được nữa. Nén cơn khó chịu vào trong lòng, bà tiếp tục đàm phán với Nhiên.
– Vậy… cô giáo Nhiên muốn thế nào thì cô mới chịu bỏ qua cho con nhỏ này, cô nói, tôi nghe.
Nhiên cũng không biết cô muốn gì, chẳng qua cô thấy cô gái tên Gấm này nói chuyện không đáng tin. Nếu đúng thật như những gì cô ả nói, thì một là cô ả đã có chuẩn bị từ trước, còn hai là có người sai khiến cô ả làm như vậy. Nhưng ở vế đầu tiên thì không có khả năng lắm, bởi vì cô và cô ả có thù hận gì đâu, cũng làm gì có việc trùng hợp đến như vậy được. Nhưng nếu đúng là vế sau, vậy lại càng rắc rối, bởi nếu đúng thật là có người ở sau sai khiến, chắc chắn cô ả sẽ không dễ dàng chịu khai ra sự thật.
Lại nhìn đến bà Hai đang ngồi đoan trang trên ghế, việc bà ấy đột nhiên đến đây mà không công khai trước ông chủ Thượng và bà Cả, e là bà ấy đã có tính toán gì đó rồi đây…
Nhiên không muốn nghĩ nhiều nữa, bởi vì cô nghĩ không ra, đến cả ma Tú cũng không thể xác định được là ai đã hãm hại cô trong vụ kim độc, vậy thì một người trần mắt thịt như cô làm sao đoán ra được. Nếu đã vậy, chi bằng nói một câu bỏ qua, sao cô không lợi dụng việc này để đạt được mục đích riêng của mình.
Nghĩ nghĩ một lát, Nhiên bỏ qua cô gái tên Gấm đang quỳ dưới kia, cô chỉ tập trung vào người phụ nữ quyền lực ngồi truớc mặt mình. Đối diện với biểu cảm dè chừng trên gương mặt của bà Hai, cô nghiêm túc lên tiếng:
– Bà Hai đến gặp tôi đột xuất như thế này, tôi nghĩ là bà cũng có chút tính toán riêng trong lòng. Thế này nhé, bà cứ nói rõ với tôi rằng bà muốn thế nào, sau đó tôi cũng sẽ nói tôi muốn thế nào. Được chứ bà Hai?
Bà Hai khẽ chau mày, ánh mắt không chứa nổi một chút yêu thương nào dành cho Nhiên. Đàn bà vừa xinh đẹp vừa mưu tính, bà thật sự không thể thích nổi mà…
Ngồi thẳng lưng, bà Hai cũng không cò cưa lâu với Nhiên, bà trực tiếp ngả bài.
– Cô giáo Nhiên thông minh hơn tôi tưởng đó, nếu đã vậy, tôi cũng xin nói thẳng. Ý của tôi là muốn chấm dứt mọi chuyện ở đây, không muốn truy cứu cũng không muốn công khai xét xử gì gì đó như bà Cả đã làm với con Lắm. Tôi muốn giữ kín chuyện này, chỉ có cô, tôi và ba người này biết. Chuyện vừa qua đã đủ rắc rối với tôi rồi, tôi không muốn tìm thêm rắc rối vào người nữa. Hơn nữa, tôi muốn bảo vệ cho con Gấm, nó theo tôi từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi không đành lòng để nó vì tôi mà bị đuổi việc. Cô giáo, tôi có thể hơi nhẫn tâm với người ngoài nhưng nếu là người của tôi thì tôi lại muốn bảo vệ hết mình… cô có thể hiểu cho tôi không?
Nhiên không vội trả lời, cô tất nhiên là không hiểu rồi, vì cô chẳng có lý do gì phải hiểu thay cho bà Hai cả. Nhưng với sự thẳng thắn này của bà Hai, Nhiên lại rất thích, ít nhất là cô và bà ấy không cần phải lôi nhau ra trước mắt nhiều người rồi sâu xé lẫn nhau. Thú thật mà nói, trong lòng cô đang có một chút cảm xúc thật lòng với cậu Cả. Mà cậu Cả lại là con ruột của bà Hai, tương lai không nói trước được chuyện gì, vậy nên cô không muốn cắt đứt đường lui của mình như vậy. Bà Hai và cô có thể không ưa gì nhau nhưng tuyệt đối không thể hận nhau đến mức vừa nhìn mặt đã muốn bay vào đấm nhau, như vậy sẽ rất khó xử cho cậu Cả.
Sau một hồi suy tính cho con đường “chống lầy” sau này, Nhiên cuối cùng cũng tìm được sự thống nhất chung. Cô nhìn bà Hai, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, cô nói:
– Tôi hiểu ý của bà Hai, tôi cũng hiểu được nỗi lòng của bà. Và tất nhiên là tôi cũng không muốn đóng vai người ác, dồn ép người khác vào đường cùng…
Bà Hai nhướn mày:
– Vậy, ý của cô giáo là…
Nhiên cười cười, đưa ra quyết định cuối cùng:
– Tôi đồng ý sẽ cùng bà Hai giải quyết vấn đề này trong âm thầm, tôi cũng sẽ đến gặp ông chủ Thượng và nói tốt cho bà Hai một vài câu. Nhưng mà, tôi có hai điều kiện kèm theo…
Bà Hai dù sao cũng là người sống lâu năm, vậy nên bà không vội vàng đồng ý mà lại dè chừng hỏi Nhiên về khoản điều kiện của cô. Bà hỏi:
– Điều kiện gì, cô giáo cứ nói.
Nhiên nhìn bà, cô ung dung từ tốn đưa ra điều kiện.
– Thứ nhất, tôi muốn bà Hai nợ tôi một yêu cầu, tất nhiên yêu cầu này sẽ không quá sức của bà. Nhưng mà tạm thời tôi chưa nghĩ ra là tôi cần cái gì, vậy nên bà Hai có thể đợi đến khi tôi biết tôi cần gì rồi tôi nói với bà sau được không?
Thấy bà Hai nhìn chằm chằm cô, cô lại nói:
– Bà yên tâm đi, tôi không đòi cái gì quá đáng đâu, có thể là tiền, là xe cộ hoặc là mong muốn tầm thường gì gì đó mà thôi. Tôi là người biết điều và biết đủ, tuyệt đối sẽ không đòi hỏi những thứ quá giới hạn của bà. Bởi vì tôi biết nếu tôi có đòi thì bà cũng không cho được, vậy nên bà không cần lo là tôi sẽ đòi cái gì đó dị hợm quá đáng.
Bà Hai im lặng vài giây, chốc sau, bà mới hỏi:
– Điều kiện thứ hai?
Nhiên lúc này không nhìn bà nữa, cô quay sang nhìn con Xinh, nụ cười trên môi có chút lạnh lẽo kinh dị:
– Chuyện kim độc ứng với điều kiện “trống” vừa rồi, còn về điều kiện thứ hai… tôi muốn con Xinh phải nhận lại những gì mà nó đã làm với tôi hôm đó. Bà Hai, điều kiện này quá hời cho bà rồi, vì nếu đây không phải là điều kiện thì tôi cũng sẽ trả thù nó thôi. Ai chứ con này không thoát được, lợi dụng nước đục thả câu, không bỏ qua được.
Ả Xinh vừa có chút sợ mà cũng có chút vênh váo, ả cứ ngước cái mặt kênh kênh lên nhìn Nhiên, như kiểu thách thức cô vậy. Nhiên bình thường đã ghét cái tính kì cục của ả, bây giờ lại càng ghét hơn. Không đợi bà Hai đồng ý, cô đã vung tay vả hai phát “bốp bốp” vào má con Xinh. Đúng thật là da mặt được chăm sóc, vừa vả vào là đỏ lên, phải nói là sướng tay.
Con Xinh bị đánh, Nhiên đánh ả đau đến mức méo mó cả mặt. Ả một tay ôm má, một tay định phản đòn nhưng chưa kịp vung tay đánh lại đã bị bà Hai quát lên cảnh cáo.
– Xinh, mày để cho cô giáo đánh.
Xinh trợn ngược mắt nhìn chằm chằm vào Nhiên, ả uất ức nhưng không nói được, cũng không dám cãi lời của bà Hai. Lúc này chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chờ Nhiên ra tay đánh tiếp.
Nhưng mà Nhiên lại không muốn như vậy, cô đứng trước mặt ả Xinh, tay mân mê vào nhau, cô cười nhạt, hỏi:
– Theo tao nhớ thì hôm đó mày đánh tao phải trên mười cái, đánh hăng lắm luôn á?
Ả Xinh hậm hực trả lời:
– Không hơn 10 cái, cô đừng vu oan cho tôi.
Nhiên cười cười:
– Vậy hả? Nhưng tao thích nói là trên 10 cái, mày làm gì được tao?
Ả Xinh tức muốn lộn ruột, ả nhìn Nhiên, gằn từng chữ một:
– Mười cái thì mười cái, cô đánh đi, tôi đứng cho cô đánh. Cùng lắm là sưng mặt lên giống cô thôi, có cái gì mà sợ.
Nhiên vỗ tay bộp bộp trước lời nói mạnh miệng này của ả Xinh, nhưng cô lại không có ý định gộp đánh chung một lần, cô cười khẩy, nói khẽ:
– Bậy nè, tao nào có sức trâu sức bò mà đánh một lần mười cái. Bữa nay tao đánh hai cái, vị chi còn lại tám cái. Tám cái tao chia thành một tuần nha, mỗi ngày đánh một cái, ngày cuối cùng đánh hai cái. Quyết định vậy nha, tao nói là tao làm, mày có bị đánh bất chợt cũng đừng giật mình. Ai thì tao có thể bỏ qua chứ riêng mày thì không, nghe nói mày ghét tao lâu rồi, giờ tao tìm thêm cớ để mày ghét tao nữa nè. Chịu khó ghét đi, cái đám ngoài kia có đứa ghét tao chắc phải chục năm rồi đó, mày còn phải cố gắng dài dài, vậy nha!
Với quyết định ngang ngược này của Nhiên, bà Hai không thể có ý kiến, mà cả con Xinh cũng không dám kêu oan xin xỏ. Có thể là bà Hai đã cảnh cáo ả, hoặc cũng có thể là ả biết mình không thoát được tội, vậy nên chỉ có thể ôm cục tức mà chấp nhận.
Thấy thì cũng tội nhưng mà là tội chưa xử thì có, cô mà nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mình. Mà Nhiên, Nhiên chưa bao giờ bạc đãi bản thân mình, kể cả là lúc cô thất tình hay là lúc cô cảm thấy bế tắt nhất trong cuộc sống. Kết quả này là do con Xinh làm, bắt buộc nó phải nhận, thế thôi.
Vậy là những ngày sau đó, trong khu nhà sau lại xôn xao sự việc con Xinh bị vả đến vêu mồm. Có lúc đang ăn cơm, Nhiên nhìn cái mặt nó khó ưa, nghĩ thấy ghét nên đứng dậy vả một cái thịt cá văng từa lưa. Mà Nhiên đặc biệt thích tập kích ả Xinh, cô toàn canh lúc con Xinh không đề phòng là nhào tới vả chan chát. Làm cho cô ả kia vừa ngơ ngác vừa giận đến tái mặt tái mũi. Mà nói chung con Xinh cũng không được lòng mọi người lắm, có mấy người nhìn thấy Nhiên đánh nó còn khoái chí cười ầm lên. Con Xinh đúng là sống không được lòng ai cả, bị Nhiên vờn như thế mà không có lấy một người bênh, đáng thương hết sức!
Sự việc kim độc cứ thế được giải quyết ổn thỏa, trong biệt thự Nguyễn Cao cũng không ai dám nhắc lại chuyện này. Mọi thứ cứ như chưa từng có việc gì xảy ra, bình yên đến lạ thường!
…………………………………
Rời khỏi phòng của Nhiên, bà Hai dẫn theo dì Cúc trở lại phòng. Bà khó chịu đến mức thở không thông, phải uống mấy ngụm nước mới điều hòa tinh thần lại được.
– Tức quá, con nhỏ này đúng là không dễ chơi mà!
Dì Cúc cũng chẳng ưa gì Nhiên, bà khó chịu hùa theo chủ:
– Tôi nói với bà từ đầu rồi, tôi nghi là con này tự biên tự diễn.
Bà Hai nghiến răng ken két, ánh mắt ngập tràn lửa giận:
– Còn phải nói nữa, mẹ nó, con ranh con!
Dì Cúc lại hỏi:
– Vậy… bà lỡ hứa cái điều kiện kia…
Bà Hai cười khẩy, nụ cười khinh thường thấy rõ:
– Dì lo cái gì, biết nó còn ở đây đến khi ra được điều kiện với tôi không mà lo…
Nghĩ nghĩ, bà Hai lại kề miệng nói thầm vào tai dì Cúc, còn về việc hai người họ bàn tính với nhau cái gì… vậy thì chỉ có hai người họ biết!
___________________________
Đám cưới của cậu Hai gần đến, trong biệt thự Nguyễn Cao bận rộn hẳn ra. Bà Cả chuẩn bị đủ thứ việc, đến cả vú Tư cũng không có thời gian mà lèm bèm Nhiên như mọi khi. Thời gian này ma Tú lại không xuất hiện, kể từ ngày hôm đó đột nhập căn phòng bí ẩn kia không thành, ma Tú giống như là mất đi một chút sức lực hay sao ấy, anh ta nói với Nhiên cần đi “dưỡng sức” một thời gian. Nhiên cũng không rõ đi “dưỡng sức” trong lời của anh ta nói là gì nhưng việc anh ta biến mất là có thật.
Mà ma Tú thật sự rất quan tâm đến cô, nói đâu xa xôi, đám người hôm đó đánh Nhiên bị anh ta nhát đến người không ra người, ma không ra ma. Đến cả bà Hai cũng bị doạ đến phát bệnh nằm trên giường cả tuần mới khỏi. Có đoạn thời gian trong biệt thự còn đồn nhau là có ma, cũng vì đám con Xinh bị doạ sợ quá nên mới đồn ra như vậy. Mà ma Tú cũng nặng tay phết, doạ đến ai cũng sinh bệnh là biết rồi, không thể xem thường những hồn ma được đâu!
………………………………..
Phong gần đây rất ít khi về nhà, một phần vì anh không muốn gặp mẹ của mình, phần khác vì trước giờ anh không thích ở nhà. Anh cũng biết việc mẹ anh đến gặp riêng Nhiên để giải quyết chuyện kim độc. Mặc dù anh không hỏi thẳng hai nhân vật chính nhưng anh có hỏi vú Tư và bà cũng đã kể lại hết những gì bà biết cho anh ngay trong ngày hôm đó. Chỉ là vú Tư kể vẫn còn thiếu, mà thật ra là do Nhiên không kể về chuyện điều kiện để trống kia, vậy nên vú Tư mới không thể kể cho Phong nghe được.
Hôm nay cũng như thường lệ là Nhiên sẽ đến nhà riêng của anh để “nghỉ dưỡng”. Anh không bắt cô dạy học cho bé Hoài, mỗi lần tới, cô sẽ được dì giúp việc chăm bẫm bằng thức ăn ngon. Ăn xong lại ngủ hoặc là xem phim đọc truyện gì đó, còn Phong thì ngồi một bên làm việc riêng của anh, cũng sẵn mắt trông chừng xem cô làm gì. Mối quan hệ của anh và cô cũng chỉ tiến triển đến đó, không thể tiến triển thêm được nữa.
Đáng lẽ là giờ này Phong đang ở nhà với Nhiên nhưng anh có việc đột xuất phải ra ngoài một chuyến, cũng đã tranh thủ giải quyết xong mọi chuyện, lúc này đang trên đường về lại nhà. Đáng lý mọi chuyện sẽ không có gì để nói cho đến khi Phong nhìn thấy trong phòng khách nhà anh đang có vài ba người tụ tập. Nhìn sơ qua có thể thấy được thấp thoáng bóng dáng của Nhi, dường như còn có cả Thiện. Còn riêng Nhiên thì đang ngồi ở trên ghế, trông sắc mặt của cô có phần không được tốt cho lắm.
Phong cho xe chạy vào trong sân, anh còn chưa kịp bước xuống xe thì đã nhìn thấy Thiện đang gấp gáp bồng Như chạy như bay ra bên ngoài. Trông Thiện gấp đến mức không kịp nhìn đến Phong, anh ta lúc này chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước. Vừa chạy vừa gọi tên Như, còn Như thì đã ngất, nào có trả lời được anh ta…
Nhi lúc này cũng hấp tấp chạy theo sau nhưng vừa nhìn thấy Phong, cô ta đã chạy đến chỗ anh, khoa tay múa chân, chỉ vào trong phòng khách, cáo trạng:
– Anh Phong, cuối cùng thì anh cũng về rồi, anh không biết đâu, lúc nãy…
Phong nhìn thấy Nhi vừa nói vừa thở, anh đưa tay ngăn cô ta lại, anh nhàn nhạt cất giọng:
– Nói từ từ, tôi không giành phần của em.
Nhi lúc này mới bình tâm lại được, cô ta chỉ vào trong phòng, ngón tay chỉ thẳng vào Nhiên, giọng điệu cực kỳ bất mãn, toàn là ý tứ tố cáo:
– Là cô ta… em và chị Như biết ngay kiểu gì cô ta cũng hẹn riêng anh Thiện để giở trò chia rẽ. Là em và chị Như theo dõi anh Thiện tới đây, vừa hay bắt gặp, bắt gặp anh Thiện và cô ta đang… đang…
Nói tới đây thì Nhi đột nhiên ngập ngừng không nói nữa, Nhiên lúc này cũng vừa đi ra, không đợi Nhi kịp chỉ tội mình, Nhiên đã lên tiếng thanh minh trước với Phong.
– Em không như cô ta nói, là cô ta ngậm máu phun người.
Nhi có lẽ là bức xúc đã lâu, cô ta vừa nhìn thấy Nhiên bước ra thì đã xoay người đi đến trước mặt cô, ánh nhìn mang theo sự hằn học ghét bỏ. Cô ta quát lớn, tay cũng vừa vặn vung lên muốn “đi đường quyền” trên mặt Nhiên.
– Là cô, cô dụ dỗ anh trai tôi, phá hạnh phúc của chị dâu tôi… cô có tin là tôi tát cô không hả con hồ ly tinh chín đuôi này?
Tính tình của Nhiên thì ai cũng rõ, cô đâu có vừa gì. Chẳng qua lúc này đang có Phong ở đây, vậy cho nên dù cô có bị ăn một cái tát này của Nhi thì cô cũng cảm thấy hợp lý. Hoặc nói đúng hơn là cô muốn thử người đàn ông này, cô muốn nhìn thử xem thái độ của anh với cô có phải là giống như những gì cô đang nghĩ hay không?
Nhi bước thêm một bước đến gần sát Nhiên, hai mắt cô ta trừng ra nhìn cô, thái độ tràn ngập sự khinh thường:
– Nói gì đi chứ, hay là…
Nhiên khẽ cúi mặt, cô dịch người cho khuất tầm mắt của Phong. Khi xác định Phong không thể nhìn thấy được, cô mới khẽ ngước mắt, cười khinh bỉ xem thường thách thức Nhi.
– Ghê vậy à? Cô thử đụng đến một cọng tóc của tôi xem, ranh con?
Nhi đang trong cơn tức, lại nhìn thấy thái độ ngông cuồng này của Nhiên, cô ta tức đến nổ đom đóm mắt. Môi khẽ nhếch, biểu cảm tàn nhẫn dần đều, tay cô ta vung lên cao, chỉ cần một hai giây nữa là bàn tay thon dài kia sẽ chạm vào da thịt láng mịn của Nhiên…
Nhiên tất nhiên là không sợ, mắt cô khẽ chớp, tiếp theo là vờ tỏ ra sợ hãi, rũ đầu cúi mặt tránh né cái tát của Nhi. Trong lòng lại thầm gào thét… đánh tôi đi… mau đánh tôi đi nào…
Phong rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh chắc chắn không thể đứng im nhìn Nhi vung tay tát vào mặt đứa nhỏ nhà anh được. Nhanh như chớp, anh đi như bay, vừa vặn chộp lấy được cổ tay thon gầy của Nhi ở trên không trung…
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Nhi, anh không ngại ngùng, cũng không kiên dè bất cứ ai, ánh nhìn sắc bén cùng với giọng điệu lạnh lùng, anh gằn từng tiếng thật mạnh, cảnh cáo Nhi:
– Trước khi rõ ràng mọi việc, tôi cấm cô đụng đến cô ấy. Cô gái của tôi, muốn đụng đến phải xin phép tôi. Đánh người là phạm pháp nhưng cô đánh cô ấy… tôi đánh cô!