Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 42



Sau tiết Mai Vũ (*), đợt nóng nhất của mùa hè rốt cuộc cũng tới. Ngô Thành đông lạnh hè nóng xuân thu ngắn, giữa hè, nhiệt độ leo thang, ánh mặt trời gay gắt đổ xuống từng khoảng từng khoảng trong tiếng ve kêu râm ran.

Vào mùa hè khác biệt này, Triệu Vũ và Lý An Sinh chính thức ở chung.

Phòng mới thật ra cũng chưa trang hoàng xong. Cả căn nhà, ngoại trừ những thiết bị dụng cụ đơn giản được lắp đặt sẵn, phần lớn đồ dùng đều đã bị chủ trước mang đi, cho nên trông có phần trống trải và vắng vẻ. Triệu Vũ và Lý An Sinh tạm thời mua thêm vài thứ, coi như miễn cưỡng sống qua ngày. Vốn dĩ Triệu Vũ muốn đề nghị cha mẹ Triệu đến ở cùng, thế nhưng cha mẹ Triệu lại nhất quyết từ chối. Triệu Vũ nghĩ cũng đúng, căn nhà hai người đang ở mặc dù ở một khu chung cư vừa bé vừa cũ, lại ầm ĩ suốt ngày, thế nhưng vị trí đó rất đẹp, làm gì cũng thuận tiện. Lại nói, tiền thuê nhà bên này cũng phần lớn đều là Lý An Sinh ra. Triệu Vũ nhẩm tính, đợi sau này khi anh ta có nhiều tiền rồi, anh ta sẽ mua cho cha mẹ Triệu một căn hoàn toàn mới vậy. Thế là, Triệu Vũ với Lý An Sinh ở phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ thì sửa thành phòng đọc sách và làm việc.

Ngày đầu tiên chuyển nhà, Lý An Sinh cực kì hưng phấn, đè lên Triệu Vũ lâm vào sắc dục một hồi. Xong xuôi, Triệu Vũ không chịu nổi nữa, đỡ thắt lưng nghiêm túc khuyên can “Bảo bối, dâm dục sẽ khiến con người ta đi thụt lùi, trước đây cậu hoàn toàn không phải như thế!”

Lý An Sinh một bộ mặt người dạ thú, tao nhã giả ngu “Trước đây em như thế nào?”

“Cậu trước đây rất lý tính, rất kiên định!” Triệu Vũ đau đớn “Tôi phải vừa múa vừa hát vừa kể ba trăm câu chuyện cười, cậu mới chịu cười một tiếng. Còn giờ thì sao? Phẩm chất cao ngạo lạnh lùng của cậu đi đâu mất rồi?”

Lý An Sinh bật cười “Đó là tại lúc ấy em quá ngốc.”

Triệu Vũ sửng sốt “Hóa ra lúc ấy cậu toàn giả bộ lạnh lùng? Trong lòng kỳ thật rất thích đúng không?”

Lý An Sinh ừm một tiếng.

Triệu Vũ thầm nghĩ, mẹ kiếp, thế mà ngày ấy còn bắt ông đây làm trò hề lâu như vậy mà hoàn toàn quên mất lúc ấy, khi bản thân nổi giận ức hiếp người ta thì bộ dạng cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Triệu Vũ nộ khí bừng bừng chiến tranh lạnh với Lý An Sinh mười phút! Mười phút sau, anh ta lại tự thấy mình có phần không phải, tác oai tác quái, già mồm ăn vạ, liền cực kì thẹn thùng bay tới cầu hòa.

Lý An Sinh đang nấu cơm, hoàn toàn không ý thức được vị kia nhà cậu ta vừa mới đơn phương chiến tranh lạnh với cậu ta mười phút, thế nên khi thấy Triệu Vũ dán tới hôn nồng nhiệt, Lý An Sinh đương nhiên vui như mở cờ trong bụng, thuận theo làm một phát “phòng bếp play”. Tiếp đến Triệu Vũ liền không phải đỡ eo nữa, mà là thẳng thắn nằm thở trên giường cả ngày! Lý An Sinh rốt cuộc cũng thấy mình được bữa no sau sáu năm chết đói, dù cho món tráng miệng như vừa rồi cậu ta vẫn có thể ăn được ít nhất mười cái. Thế nhưng không thể cứ liên tục như vậy, cũng giống như không thể cứ liên tục cạo lông một con cừu non. Hai người nghỉ ngơi lấy lại sức xong, chuẩn bị bắt tay vào làm việc chính.

Về vấn đề mở tiệm, hai người cũng đến lúc phải đưa ra quyết định. Lý An Sinh có ý muốn rút hết tài khoản ngân hàng để lo chi phí thuê mặt bằng và sửa chữa, thế nhưng trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, nếu làm thế thật tình hình về sau sẽ có chút căng thẳng. Hai người ai cũng không có kinh nghiệm, suy nghĩ đến vành mắt đen thui. Triệu Vũ trong một lần nói chuyện phiếm với em trai Lý An Sinh, thuận miệng nói ra phiền não này, ai ngờ tên nhóc kia ngay lập tức gọi điện tới “Thế mà anh không nói sớm, em cho anh mượn thì được rồi.”

Triệu Vũ “…???”

Em trai Lý An Sinh “Em cũng không có nhiều lắm, tầm một triệu thôi, cha em cho. Anh Vũ, em gửi cho anh nhé?”

[1.000.000 NDT x 3.500 = 3 tỷ 500 triệu VNĐ]

Triệu Vũ nghe mà rớt cả mồ hôi hột, đồng thời cái mông lại ân ẩn đau “Thôi thôi… Lúc ấy cha cậu chưa động gì đến tôi, có khi anh cậu đã làm chết tôi trước rồi.”

Em trai Lý An Sinh “?”

Triệu Vũ rất muốn tạo một mối quan hệ tốt với em trai Lý An Sinh. Chẳng vì cái gì mà chỉ vì anh ta muốn Lý An Sinh có thêm một người thân. Lý An Sinh cha không thương mẹ mất sớm, bên cạnh không bạn bè không người thân, Triệu Vũ muốn cậu ta có thêm một ít ràng buộc, như vậy anh ta cũng an tâm hơn. Triệu Vũ không nhận “tiền tiêu vặt” của em trai Lý An Sinh, chỉ kêu cậu nhóc để dành mua cái xe mà đi. Anh ta gõ gõ đầu ngón tay nhẩm tính, tạm thời không cần mượn tiền nữa, cả hai cứ như vậy trước đã. Triệu Vũ và Lý An Sinh đi mua một chiếc xe rẻ rẻ để chuyển đồ, tháo dỡ biển hiệu cũ, sửa sang biển hiệu mới. Nhà Gà Mái mở cửa hàng thức ăn chín, ít nhiều cũng coi như có kinh nghiệm, liền hỗ trợ hai người chạy đông chạy tây xin giấp phép kinh doanh. Tên nhóc kia không biết có phải bị Nhị Cẩu nói nhiều đến tẩy não rồi hay không mà cũng học theo đối phương cảm thán “Anh, hai người thật sự là bần phu nông phu cùng nhau dựng nghiệp!”

Triệu Vũ giả bộ huơ huơ nắm đấm đáp trả.

Tài chính không dồi dào, nên cái gì có thể giản lược tất cả đều giản lược. Trời nóng bức, Triệu Vũ cùng Lý An Sinh lái xe ra chợ mua đồ dùng trang thiết bị, từ bóng đèn cho tới bàn ghế, cả hai đều tự tay lựa chọn, mệt tưởng chết đi sống lại. Nắng suốt cả ngày, mãi đến chạng vạng, không khí mới dễ chịu hơn đôi chút. Ánh mặt trời gay gắt dịu dàng hơn, phủ xuống mặt đất như một lớp voan mỏng. Khói chiều vấn vít, những tia sáng len lỏi qua các khe hở, đến gió cũng như mang theo hơi say. Lý An Sinh cùng Triệu Vũ ra ngoài tản bộ, hai người đàn ông cao lớn không hề xấu hổ mà nắm chặt tay nhau. Đợi đến khi về nhà, Lý An Sinh liền đè Triệu Vũ lên giường… Không phải làm chuyện kia mà chỉ làm chuyện này…

Về phần chuyện này là chuyện gì… Chuyện này chính là xoa bóp đơn thuần mà thôi! Trước đây, Triệu Vũ lái xe thường xuyên mệt mỏi quá độ, bắp thịt cương cứng, dùng gập đấm lưng cũng không quá tác dụng, có đôi khi cổ đau lưng mỏi là chuyện hết sức bình thường. Triệu Vũ lại là người giỏi chịu đau, mấy vết thương nhỏ nhỏ chưa từng là gì đối với anh ta, thế nên đến cả cha mẹ Triệu cũng không hề hay biết con trai mình bị mắc bệnh nghề nghiệp. Chỉ có Lý An Sinh tỉ mỉ cẩn thận, cộng thêm có kết quả từ đợt khám sức khỏe đợt rồi, vừa thấy Triệu Vũ uể oải liền đè người xuống xoa bóp thả lỏng. Hôm nay, cả hai đi chọn bàn. Tuy là phải chạy ba bốn nơi, nhiều lần cân nhắc, nhiều lần mặc cả, mệt đến tê dại toàn thân, nhưng ai cũng thỏa mãn. Triệu Vũ cởi quần áo, cơ thể gầy gò trần như nhộng nằm trên giường, để Lý An Sinh dùng tinh dầu đấm bóp cho bản thân.

Lý An Sinh dùng sức rất khá, vừa khiến người ta cảm thấy đau nhức, nhưng cũng vừa khiến người ta thấy sướng. Triệu Vũ rầm rì hưởng thụ “Có sức khỏe là có tất cả.”

Đường cong trên lưng Triệu Vũ rất đẹp. Cơ thể căng bóng. Vai rộng eo thon. Giữa lưng còn có một đường rãnh hãm sâu. Tinh dầu mỏng manh xoa lên, càng làm lộ ra vẻ mỹ miều. Lý An Sinh thật sự hoài nghi có phải bản thân đúng là cái loại “trong não toàn t*ng trùng” như lời Triệu Vũ nói hay không mà sao nhìn chỗ nào cũng thấy người này quyến rũ? Vậy mà đối phương còn không biết thân biết phận, lúc xoa bóp đã kha khá, liền cợt nhả xoay người hỏi “Tôi mát-xa cho cậu nhá?”

Nói rồi, Triệu Vũ cúi đầu, ây dô một tiếng, mỉm cười xấu xa cướp lấy lọ tinh dầu đổ ra tay, cách một lớp quần xoa nắn chỗ kia của Lý An Sinh.

Lý An Sinh hơi chau mày, màu mắt biến đậm, môi khẽ mím nói “Đừng làm bẩn.”

“Nghe theo tiếng gọi trái tim đi.” Triệu Vũ khiêu khích “Chính cậu nói với tôi, làm mặt lạnh chỉ là giả, trong lòng thích mới là thật. Có phải hay không?”

Lý An Sinh thở ra một hơi thật dài, lấy hành động thực tế chứng minh cái gọi là “nghe theo tiếng gọi trái tim”.

Lắp đặt trang thiết bị không phải chuyện dễ. Cái cửa hàng kia cũng đã mở buôn bán nhiều năm, không ít thứ cần phải thay thế. Triệu Vũ và Lý An Sinh ngoại trừ phải chạy khắp các chợ mua đồ, còn phải ngày ngày đến tiệm trông coi. Triệu Vũ biết vị kia nhà mình ưa sạch sẽ, cho nên những việc lấm lem, anh ta đều chủ động nhận phần. Các anh em bạn bè anh ta cũng góp mặt xông pha: có người tặng đồ, có người giúp giám sát, có người giúp vận chuyển hàng hóa, có người lại giới thiệu nhân viên với đầu bếp. Triệu Vũ trong lòng cảm động, thế nhưng trời sinh tính tình thô lỗ, có cảm động hơn thế cũng không nói ra lời mà chỉ hung hăng vỗ ngực nói chờ khai trương nhất định sẽ mời mọi người một bữa thật no! Trời hè dần chuyển về thu, cửa hàng trang trí cũng gần như đâu vào đấy, Triệu Vũ mới mơ hồ cảm thấy như thiếu mất thứ gì. Mãi đến khi Tưởng Điềm Điềm và Gà Mái chở tới một xe toàn chậu hoa cây cảnh, xếp đầy các góc ngách, không gian mới như trọn vẹn. Tưởng Điềm Điềm chống cằm nói “Anh, có hai chuyện em muốn nói với anh.”

Lý An Sinh tự mình xuống bếp làm bữa cơm bốn người. Triệu Vũ nhìn cặp nhẫn lòe lòe phát sáng trên tay hai người kia, nhất thời cũng đoán ra được là chuyện tốt “Ồ? Sắp có chuyện gì vui sao?”

“Đúng, bọn em không làm tiệc đính hôn nữa, vì sáu tháng cuối năm này cũng bận, đợi sang năm mới, chắc hai đứa sẽ tổ chức đám cưới luôn.” Tưởng Điềm Điềm cười nói, Gà Mái ở một bên tiếp lời “Anh, bọn em có thể… Mời hai người làm phù rể không?”

Triệu Vũ đương nhiên không ý kiến. Anh ta nghiêng đầu nhìn Lý An Sinh, Lý An Sinh cũng gật đầu.

Tưởng Điềm Điềm cảm thán “Tốt rồi! Còn chuyện thứ hai, sắp tới có buổi họp mặt cấp ba, anh, năm nay anh có đi không?”

Triệu Vũ do dự liếc sang phía Lý An Sinh. Lý An Sinh lúc này đang cúi đầu bóc tôm, nhìn không rõ biểu tình. Triệu Vũ năm đó cũng coi như người có tiếng trong trường, sau này lại đột nhiên thôi học, tự nhiên sẽ có người nghị luận, mà người lợi dụng lúc đó đơm đặt bơm bít các kiểu cũng không thiếu. Sáu năm vừa rồi, mỗi năm đều tổ chức gặp mặt một lần, nhưng Triệu Vũ không tham gia bất cứ lần nào. Mới đầu thì còn bởi lòng tự trọng này kia, chứ về sau thì chỉ đơn thuần là vì mệt và bận, không rảnh để đi. Đám bạn lôi bè kéo cánh hồi cấp ba, nói cho cùng cũng chỉ là một đám người qua đường, lúc này có khi đã sớm quên mất anh ta là ai. Chỉ là bây giờ, Triệu Vũ không hẳn là quá bận, lại có chút tiền để dành, hay là…

Triệu Vũ “Đi chứ.”

Lý An Sinh nhẹ nhàng thả con tôm vào bát anh ta. Triệu Vũ không hiểu ý lắm, đành giương mắt lên nhìn đối phương. Ai ngờ, người nọ thấy anh ta nhìn, chỉ tròn mắt nhìn lại.

Mẹ kiếp, vậy ra nãy giờ tên này chẳng nghĩ gì hết! Triệu Vũ oán thầm, vậy mà anh ta còn mất công đi phân tích cảm nhận người ta! Đúng là phí hoài tâm tư!

Đầu thu, thời tiết ở Ngô Thành vẫn còn âm ấm, lá rụng chưa nhiều, cũng chưa vàng hết, mà chỉ biến đậm hơn những ngày trong hè. Cửa hàng đã thu dọn gần như xong xuôi, chỉ còn một số chi tiết nhỏ. Nhân viên phục vụ cũng tuyển được kha khá. Lý An Sinh mắc chứng ép buộc, đích thân ra tay huấn luyện, yêu cầu năng lực phục vụ phải đạt đến độ hoàn mỹ. Thấy đối phương bề bộn, Triệu Vũ cũng không quấy rầy cậu ta mà tự mình đến buổi họp mặt.

Nhị Cẩu với Tưởng Điềm Điềm đợi Triệu Vũ trước cửa chỗ hẹn rồi cả ba cùng vào. Lúc vào, chỉ thấy bên trong ngồi ba bàn, đều là học sinh cấp ba năm đó. Cũng có nhiều người không tới nữa, thế nhưng đa số mọi người đều có quen biết, cho nên rì rào nói chuyện. Nhân duyên của Nhị Cẩu và Tưởng Điềm Điềm không tệ, vừa vào đã có không ít người kêu tên bọn họ. Thế nhưng, khi nhìn đến Triệu Vũ đứng ở bên cạnh, ai nấy đều lặng thinh. Nhị Cẩu giục Triệu Vũ ngồi vào bàn, cười nói “Không nhận ra à? Anh Vũ nhà chúng ta tới rồi!”

Mấy người cùng bàn nhìn nhau mấy lần, mở lời chào hỏi, không thân cũng không lạ. Triệu Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, thấy vậy cũng bình thường chào lại bọn họ, rồi ngồi xuống uống một ngụm nước. Đúng lúc này, một người thanh niên ăn mặc hợp mốt ngồi cạnh anh ta, cứ nhìn chằm chằm anh ta không rời mắt.

Triệu Vũ “?”

Lâm Thành “Là em nè! Lâm Thành nè! Hồi đó chúng ta còn ngồi chung bàn mà!”

Triệu Vũ nhớ lại, cười nói hàn huyên với cậu ta hai câu. Nhà Lâm Thành giàu có, tốt nghiệp cấp ba xong liền ra nước ngoài, cũng như Lý An Sinh mới về không bao lâu. Vẻ ẻo lả trên người cậu ta đã tán đi không ít, nhìn qua càng thêm tự tin anh tuấn. Có người quen, Triệu Vũ tự nhiên thấy thả lỏng hơn. Một bữa cơm này, anh ta vừa ăn vừa trò chuyện với Lâm Thành và Nhị Cẩu. Lúc tan tầm, mọi người hô hào muốn đi hát tăng hai, nhưng Triệu Vũ không đi. Kỳ thực, trong suy nghĩ của anh ta, hồi đó anh ta ngang ngược xốc nổi, kết thù chính ra lại nhiều hơn kết bè mấy phần. Giờ không làm đại ca nhiều năm, còn ai rảnh mà đi làm thân với anh ta? Tâm lí có chút buồn, nhưng cũng là lẽ đương nhiên.

Lâm Thành cũng không đi hát. Cậu ta theo Triệu Vũ ra khỏi phòng ăn. Lúc ở trong thang máy, Lâm Thành đột ngột lên tiếng “Anh Vũ, thật ra, em rất biết ơn anh.”

Triệu Vũ “Biết ơn tôi cái gì?”

Lâm Thành “Từ nhỏ, em đã có cảm giác mình thích con trai, do đó em vẫn luôn tự ti vì mình không giống với mọi người, lúc nào cũng sợ sệt. Sau này, em thấy anh với người kia, thoải mái ở cạnh nhau, em rất hâm mộ, thầm nghĩ hóa ra thích con trai cũng chẳng phải chuyện gì đáng để hổ thẹn… Bây giờ, em đang sống với bạn trai em rất tốt. Ừm, anh Vũ, chuyện với người năm đó, hai người thế nào rồi?”

Cửa thang máy mở ra, hai người đi đến trước cửa. Dưới ánh đèn đường, một người cao gầy đã chờ sẵn.

Trong mắt Triệu Vũ cuối cùng lộ ra ý cười thật sự, hếch cằm nói “Nhìn xem, vẫn là cậu ta kìa.”

(*) Tiết Mai Vũ: Vào tháng 6 tháng 7 hàng năm, khi gió mùa đông nam mang theo dòng áp thấp nóng từ Thái Bình Dương thổi vào khu vực hạ lưu sông Trường Giang Trung Quốc, khu vực Đài Loan, khu vực trung nam bộ Nhật Bản và khu vực phía nam Hàn Quốc sẽ tạo ra hiện tượng mưa liên tục trong nhiều ngày. Do hiện tượng này xảy ra vào đúng đợt cây mơ bước vào thời kì chín mùa, nên người ta mới gọi nó là Tiết Mai (âm Hán Việt của từ mơ 梅) Vũ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.