Công ty Angel, chi nhánh chính:
Xa xa ngoài cửa, có một chiếc moto đỗ lại. Lập tức mọi ánh mắt đều tập trung tại đó.
Gỡ mũ bảo hiểm ra, mọi người xung quanh bị cuốn hút vì vẻ đẹp của nó và hắn. Một vẻ đẹp hút hồn, lãnh đạm, nhưng vẫn có chút tinh nghịch.
2 đứa nắm tay đi vào, vừa bước vào cửa đã có 2 hàng người hai bên cửa cúi đầu chào.
– Lên phòng chủ tịch luôn à?- Hắn
– Ừm. Anh muốn tham quan hả?- Nó
– Không.- Hắn cười
Nó cười, nhấn thang máy. Chưa đầy 5s, cửa thang máy đã mở ra, nó và hắn định bước vào thì…
– Đứng lại, không được vào đó.
Giọng nói cất lên làm dừng bước của nó và hắn. Quay lại, nó hỏi:
– Tại sao?
– Đây là thang máy vip, người bình thường không được vào.- Cô gái đó nói
Nó nhìn cô ta từ trên xuống dưới, thầm đánh giá: tóc đỏ, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang, áo mặc như không mặc, váy ngắn đến nỗi gần thấy hết, nói chung nhìn chẳng giống người đi làm một chút nào.
Nó nhếch mép, đi lại chỗ cô ta:
– Ai tuyển cô vào làm công ty này? – Nó
– Phó chủ tịch.- Cô ta nghênh mặt
– Ồ? Tôi hiểu rồi.- Nói rồi nó liếc mắt qua thẻ nhân viên của cô ta.
– Trịnh Xuân Hương? Bộ phận marketing à? Sao cô không về làm việc của mình đi nhỉ? Một nhân viên marketing giờ này đứng ở thang máy làm gì?- Nó chống nạnh
– Tôi..chuyện đó thì có liên quan gì đến cô? Nhìn cô ăn mặc tầm thường như vậy, làm gì có tư cách vào công ty này? Hay là muốn làm nhân viên trực thang máy không, có cần tôi nói dùm một tiếng với phó chủ tịch không?- Cô ta dí dí tay vào vai nó
– Cô và phó chủ tịch có quan hệ gì?- Nó trừng mắt
– À…à…- Cô ta cứng họng
– Tại sao không phải chủ tịch mà lại là phó chủ tịch?- Nó hỏi tiếp
– Không phải chủ tịch rất ít khi xuất hiện ở công ty hay sao, vậy phó chủ tịch là người có quyền nhất ở đây rồi.- Cô ta cười lớn, bộ mặt vô cùng tự đắc
– Ồ?- Nó nói rồi búng tay 1 cái
Lập tức có một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen, nghiêm nghị cúi đầu:
– Chủ tịch có gì căn dặn?
Nghe đến đây, cô gái kia lâm vào tình trạng “đứng hình”, mắt nhìn trân trân vào nó.
– Cô…cô là chủ tịch? – Cô ta như không tin
Nó bơ lời cô ta, quay sang nói với người đàn ông kia:
– Gọi phó chủ tịch đến đây cho tôi, trong vòng 5 phút có mặt. Ok?
– Vâng.
Nó nói rồi quay sang nhìn Xuân Hương, cô ta lúc này mặt mày xanh lét, thân người cứng đơ không dám động đậy. Nó nhìn cô ta, nói với một giọng nói rất ư là “đểu cáng”:
– Coi như cô có trách nhiệm, biết thang máy này là thang máy vip nên người thường không được vào cơ đấy. Hm…nhưng cô biết đấy, tập đoàn Angel không phải là tập đoàn mà người có cái đầu có thể vào được, hơn nữa phải có đạo đức, cô vừa rồi đã xúc phạm tôi, còn mạo phạm bạn gái của phó chủ tịch, cô định giải thích sao đây?
– Tôi…
Thấy cô ta có vẻ ấp úng, không giải thích được, nó liếc mắt, lạnh lùng nói:
– Tôi sẽ không sa thải cô, chuyện này có lẽ nên để phó chủ tịch về rồi sẽ xử lí sau, bây giờ đi theo tôi.
– Vâng.- Cô ta đành đi theo nó, chỉ biết cúi gầm mặt, không dám ngẩng lên
Phòng chủ tịch:
Nó sau khi nhấn một tràng mã số mà ít ai nhìn một lần là có thể nhớ được. Cánh cửa tự được mở ra, nó phong thái uy quyền đi vào, hắn nãy giờ không lên tiếng cũng đi theo cùng với Xuân Hương.
– Ngồi đi.- Nó sau khi yên vị trên chiếc ghế chủ tịch lên tiếng
Hắn cười rồi ngồi xuống ghế, Xuân Hương cũng cuối gầm mặt mà ngồi xuống.
– Ngẩng đầu lên đi, làm gì mà sợ thế, tôi đã làm gì cô đâu nhỉ?- Nó chống cằm cười khẩy
– Không…không dám.- Xuân Hương trả lời
– Sao hiền thế? Tùy cô thôi.- Nó nhếch môi rồi tiếp tục xử lý hợp đồng
Hắn thì ngồi lướt web, chân thì gác lên bàn như đúng rồi ý ( tự nhiên như ở nhà nhỉ). Xuân Hương thì lâu lâu có liếc mắt lên nhìn nó và hắn, cũng bị vẻ đẹp của 2 người hút hồn nhưng cũng nhanh chóng cúi xuống.
Rầm!
Lại nữa, cánh cửa một lần nữa lại được rơi xuống. Sao nhân vật truyện này cứ thích xuất hiện kiểu này nhỉ 9 dân chơi không sợ cửa rơi haha).
Nó nhíu mày nhìn lên, hai tay đan nhau, rất ra dáng một vị chủ tịch uy quyền, lãnh đạm, nó lên tiếng:
– Đúng là vẫn không nên cho cậu biết mật mã, hư cửa tôi rồi.
Bên ngoài bước vào một chàng trai đẹp như tượng tạc, phong thái cao quý, lạnh lùng. Vẻ mặt lạnh tanh, đôi mắt xanh không chút gợn sóng lướt qua vạn vật, cậu ta khoác trên người chiếc áo sơ mi tay lở và quần jean đơn giản, ừ thì nhìn trông có vẻ bình thường nhưng thực chất đều là hàng hiệu nhập khẩu từ Pháp về, chiếc đồng hồ omega seamaster sang trọng được đeo trên cổ tay.
– Có phá có đền. ( thành ngữ đâu ra thế) – Giọng nói cất lên không chút ấm áp, chỉ khiến người nghe cảm thấy run sợ.
– Dĩ nhiên.- Nó nhếch môi
Hắn ngạc nhiên vì thái độ của nó khi nói chuyện với con người này, lạnh lùng, lãnh đạm, vẻ trẻ con thường ngày thật sự không còn.
Còn về phần Xuân Hương, cô ta hiện đã và đang bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cậu được gọi là phó chủ tịch kia. Lúc nãy đã bị sắc đẹp của hắn làm mê mẩn, nhưng không dám nhìn lâu. Còn anh chàng này thì lại khiến tim cô đập loạn nhịp, đúng là một vẻ đẹp ma mị, lạnh lẽo.
– Có việc gì?- Cậu ta lên tiếng
Nó không nói gì, chỉ hất mặt về phía Xuân Hương, cô ta nãy giờ đang nhìn cậu trai kia, tự nhiên nhìn thấy cái hất mặt của nó thì liền giật mình.
– Bạn gái cậu?- Nó, câu hỏi gọn gàng mà xúc tích
– Không.- Cậu ta liếc nhìn Xuân Hương
– Vậy, tùy cậu xử lý.- Nó nhếch môi rồi đi lại ghế chủ tịch ngồi
– Cô đã làm gì? – Cậu ta kề sát mặt mình với mặt cô ta khiến mặt cô ta đỏ ửng lên
– Tôi…
– Nhã Thư, giải thích.- Cậu ta nhìn nó
Nó nghe cậu ta nói cũng rời mắt khỏi sắp tài liệu, nhẹ nhàng cất giọng:
– Bạn gái cậu.- Dĩ nhiên là cậu ta có thể hiểu được hàm ý trong câu nói của nó
– To gan nhỉ?- Cậu ta nâng cằm cô ta lên, nhếch môi, ánh mắt sắc lên vài tia gợn sóng
Hắn nãy giờ vẫn đang ngồi im xem kịch, hắn muốn xem con người lạnh lùng này hành động thế nào.
– Sa thải cô ta được chứ?- Cậu ta nhìn nó
– Đã nói là tùy cậu xử lý, tôi không quản.- Nó, mắt vẫn dán vào sắp tài liệu
– Mà, sa thải thì hình như là nhẹ quá thì phải. Cô biết là muốn làm nhân viên của tập đoàn Angel đâu phải dễ đâu nhỉ?- Cậu ta, từ nãy đến giờ, đây là câu nói dài nhất
– Tôi…tôi biết.- Xuân Hương lảng tránh ánh mắt của cậu ta
– Hửm? Công ty của tập đoàn Angel không phải ai muốn cũng có thể vào được.- Cậu ta nói, khuôn mặt vẫn lạnh tanh
– Tôi biết.
– Vì vậy nên tôi sẽ không sa thải cô, đừng lo.- Câu nói của cậu ta như sét đánh ngang tai Xuân Hương, cô ta ngẩng đầu dậy, ngạc nhiên nhìn cậu ta
– Tại sao?
– Như tôi đã nói, muốn vào đây đâu phải dễ, muốn vào làm ở tập đoàn Angel thì ít nhất IQ cũng phải 150 trở lên, một người có thể làm công việc của 10 người. Cô được tuyển vào đây, dĩ nhiên là phải vượt qua rất nhiều khó khăn, sau này sẽ dùng được, hơn nữa cô cũng là người đi làm, chúng tôi không thể dễ dàng sa thải được.- Cậu ta tuôn một tràng
Câu nói của cậu ta như “hành tây” vậy. Cứ một chữ lại một giọt nước mắt rơi xuống ( so sánh ghê).
– Tại sao khóc?- Cậu ta nói một hồi nhìn lại mới biết là cô ta nước mắt đã đầm đìa
– Tôi…tôi…hức..hức…
– Đây.- Cậu ta đưa cho Xuân Hương một cái khăn tay – lau đi.- Nhẹ nhàng nói
– Dĩ nhiên là sẽ không cho không vậy đâu, cô sẽ được làm ở công ty với điều kiện là cô phải thề sẽ mãi mãi trung thành, không phản bội.- Cậu ta khoanh tay, nói
– Tôi thề, tôi thề.- Cô lúc này như một con mèo con dụi dụi mắt khiến tim ai đó bỗng chốc đập một nhịp
– Tiện thể thay đổi luôn cái cách ăn mặc của cô đi.
– Vâng ạ.
– Được rồi, đi làm việc của cô đi.
– Vâng.- Cô ta cúi đầu rồi đi ra ngoài
– Và cuối cùng, cậu đã không sa thải cô ta?- Nó nãy giờ cũng đã rời mắt khỏi đống tài liệu.
– Đúng.- Cậu ta trả lời
– Tôi rất hài lòng, không uổng công tôi tin tưởng cậu.- Nó mỉm cười hài lòng
– Cảm ơn vì đã tin tưởng.- Cậu ta cũng cười lại với nó
– Mà…sao cậu không biến lời nói của Xuân Hương thành thật luôn nhỉ, làm bạn trai cô ta, đó là ước muốn của cô ta mà.- Nó cười, nhìn cậu ta bằng nửa con mắt
– Chủ tịch, đừng có nói bậy, mau quay lại làm tiếp công việc của cô đi.- Cậu ta mặt hơi ưng ửng
– Rồi rồi.
Và từ đó về sau, phó chủ tịch nhà ta lại có thêm một cô nữ fan cuồng, ngày ngày trung thành theo đuổi, quan sát cậu ở mọi lúc mọi nơi.
Mấy ngày sau đó:
Cậu ta tới văn phòng của nó, bên cạnh là Xuân Hương, nhìn hai người nắm tay nhau, nó cười đểu:
– Vụ gì đấy?
– À..thì..bọn tôi đang quen nhau.- Cậu ta ấp úng
– Hahaha!!!!!!!!!- Nó đập bàn, cười lăn cười bò dưới đất mặc kệ cái ánh mắt hình viên đạn của cậu kia đang nhìn về nó chằm chằm.
– Thấy chưa, tôi đã nói mà.- Nó ôm bụng cười
– Miệng cô có ăn mắm không đấy?- Cậu ta híp mắt
– Không.- Nó trả lời ngu ngơ
————————————-
Gtnv mới:
– Cậu ta – Trịnh Hạo Minh – 21t: Con trai của tập đoàn Fafay đứng thứ 19 thế giới. Đẹp trai, thông minh, IQ cao ngất ngưỡng. Lãnh huyết, vô tình, hiện đang là phó chủ tịch tại công ty của nó, rất tôn trọng nó. Do nó và cậu khá hợp nhau về mặt lạnh lùng và cách nói chuyện nên đã quen biết nhau và làm bạn, sau đó đã đến làm ở công ty của nó.
– Trịnh Xuân Hương – 20t: Cũng khá xinh đẹp, lúc trước thì màu mè hoa lá hẹ nhưng sau khi quen Hạo Minh rồi thì trở nên kín đáo, từ đó cũng được nhiều người yêu quý hơn. Thông minh, thề sẽ trung thành với tập đoàn Angel.