Nhật Thực Lai

Chương 48: Hoàng hôn



Những ngọn nến cháy chập chờn, chao đảo trước gió chẳng khác gì một bài toán đánh đố kế hoạch của chúng tôi. Chính xác là kế hoạch của chị Loan và bà. Giả như bọn tôi có tìm ra Toru giữa hàng trăm người ngồi trên gành đi chăng nữa thì vẫn có khả năng hắn sai đám lâu la thực hiện phép gọi hồn. Hy vọng đám lâu la kia không thể thực thi phép màu rất mong manh.

– Chúng ta bắt đầu tìm từ đâu? – Tôi thắc mắc. – Anh có ý kiến gì không?

– Chờ anh một chút. – Quân đang loay hoay với chiếc di động. – Tin nhắn của tiến sĩ…

Tôi ngó vào màn hình di động của Quân liền đọc được một văn bản khá ngắn: “Đừng hỏi gì hết. Giúp họ tìm nến gọi hồn trong khi tôi gặp mặt Toru.”

Theo phản xạ, cả hai chúng tôi ngước lên chiếc xe thuê đỗ trên đường. Cửa xe đã mở tung từ lúc nào không biết. Rõ ràng tiến sĩ đã rời đi theo kế hoạch riêng tư nào đó anh ta vừa nghĩ ra.

– Chúng ta đuổi theo chứ? – Tôi tiếp tục thắc mắc. Ngoài việc đó ra thực sự tôi không biết làm gì hơn. Kế hoạch nào tôi tham gia cũng rối tung rối mù lên hết. Tôi đã chán ngán cái trò thử tim này rồi.

– Không. – Quân nói một cách cứng rắn. – Tiến sĩ có thể lo được Toru. Cứ làm theo lời anh ta bảo đi.

– Nếu Toru không đi một mình thì sao? – Tôi bất an vô cùng.

– Phải có ai đó trông chừng quan tài chứ. – Quân vò đầu bứt tai. Xem ra tâm trí anh cũng rối tung lên chẳng khác gì tôi. – Hơn nữa anh không nghĩ hắn dẫn theo cả đoàn người tiến tới chiếc xe mà chúng ta chẳng nghe ngóng được động tĩnh gì hết.

– Được rồi, chúng ta đi tìm nến gọi hồn giữa hàng trăm ngọn nến ở gành thôi. – Tôi nhún nhảy vài lần để tạo cho bản thân sự phấn chấn. – Mau kết thúc chuyện này đi.

– Nếu trong hàng trăm ngọn nến ở đây có nến gọi hồn thì em có thể tìm ra. – Quân nắm chặt bờ vai của tôi.

Tôi không nghĩ mình bị lãng tai. Quân vừa nói tôi có thể tìm ra nến gọi hồn. Nhưng bằng cách nào chứ?

– Mở cửa đi, Khả Ngân. – Quân thở ra một hơi thật mạnh trước khi đề cập đến vấn đề tôi ghét nhất.

Hiểu rồi, anh ấy muốn tôi thực thi phép gọi hồn để xác định xem đâu là những ngọn nến thực sự chứ không phải mấy cây nến bán đầy ngoài chợ kia. Và tôi cũng hiểu tại sao người mở cửa là tôi chứ không phải anh. Vì bố mẹ anh vẫn còn trên đời. Thế là tôi sắp phải đối mặt với thế giới bên kia với kinh nghiệm đóng cửa kém cỏi.

– Em sợ… – Tôi yếu đuối ngồi thụp xuống gành.

Quân nắm chặt hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Đóng cửa không khó đến thế đâu. Nhất là lúc này, khi điều chân thực nhất trong cuộc sống nằm ở trái tim em. Chính là tình yêu của em dành cho Phạm Hòa.

– Điều đó… – Tôi chợt nhăn mặt lại khi nhận thức được lời nói ẩn chứa hàm ý của Quân. Tôi đoán không lầm mà, anh đã đi guốc trong bụng tôi rồi. Với khả năng quan sát tuyệt diệu, anh hoàn toàn có thể ngầm đoán được quyết định của tôi. Còn bằng cách nào người kém cỏi như tôi sao có thể hiểu.

– Anh biết em muốn hỏi gì? – Quân khẽ cười. – Đêm qua, lúc chúng ta đề cập đến chuyện gia đình của Phạm Hòa em có thể bình tĩnh tới mức để lúc khác mới tâm sự với cậu ấy. Điều đó có nghĩa em và cậu ấy vẫn còn thời gian, rất nhiều thời gian.

– Xin lỗi anh, em… – Tôi ngắt ngứ một hồi. – Em không bao giờ muốn nói chuyện đó vào thời khắc thế này.

– Sớm hay muộn có sao đâu em. – Giọng của Quân trầm hẳn. – Điều không thay đổi là anh đã mất em rồi.

Tôi trao cho anh một cái ôm thân mật:

– Anh là một người đàn ông tốt còn em thì không xứng với anh. Em không xứng với anh.

– Giúp anh đưa Phạm Hòa trở lại con người thật của cậu ấy. – Quân thì thầm với tôi. – Cậu ấy cần có em bên cạnh để trở nên tốt đẹp.

– Em hứa. – Tôi cắn chặt môi, day dứt vô bờ. – Một ngày nào đó em sẽ mang con người tốt đẹp của Phạm Hòa trở về.

Tôi ngưng việc nũng nịu trên bờ vai anh để tập trung vào việc mở cửa. Tôi nhắm chặt mắt lại, mường tưởng ra buổi sáng âm u trong ngày lễ tang của mẹ. Một luồng khí lạnh toát xuyên suốt khắp cơ thể khiến tôi rùng mình. Không phải gió tại gành mà là tiếng thở của thế giới bên kia.

Khi tôi mở mắt, Quân nói:

– Dùng máu của em tạo kết nối ép buộc.

– Em hiểu rồi. – Tôi cắn mạnh vào đầu ngón tay trỏ. Trời ạ, đau đớn vô cùng. Cái xúc giác ngoại cảm đáng chết.

– Đi thôi. – Quân toan nắm tay tôi nhưng anh kịp thời định thần lại, rụt tay về.

Tôi cứ nghĩ mối tình đầu kết thúc thật giản đơn như cách anh giúp tôi khẳng định sự lựa chọn của mình. Nhưng chúng tôi bắt đầu thấy khó xử. Thậm chí tôi còn không dám mở miệng bắt chuyện với anh vì ngại ngùng. Tôi chỉ biết nặn đầu ngón tay liên tục để máu nhỏ giọt, nhỏ giọt trong chuyến đi dạo bất đắc dĩ quanh gành. Nếu nến gọi hồn thực sự có mặt ở đây tôi sẽ được trông thấy mẹ mình một lần nữa. Lúc này tôi có thừa lý do để gặp mặt mẹ trước khi bà tìm cách bỏ đi.

– Thật sự có hiệu quả chứ? – Tôi hoài nghi bởi những ngọn nến cần đi qua trước mắt không còn nhiều nữa.

– Chắc chắn. – Quân đóng đinh lời nói của anh vào một bức tường vô hình nào đó.

Tôi đưa ngón tay tội nghiệp rỉ máu vào miệng mút sạch sẽ khi chuyến đi dạo kết thúc trong vô vọng. Chẳng có chút dấu hiệu tâm linh nào hiện hữu xung quanh tôi ngoài mấy linh hồn lang thang ở phía xa. Và tất nhiên tôi chẳng hề quen biết mấy linh hồn đấy.

– Có thể đám lâu la của Toru đang thực hiện phép hồi sinh ở nơi nào đó rồi cũng nên. – Sự tự tin của tôi dần tan biến.

Quân giơ cổ tay ra phía trước, anh vừa chỉnh lại chiếc đồng hồ vừa quan sát thời gian:

– Điểm tối nằm ở quanh gành nhưng sao…

Trong tiếng sóng vỗ vào gành tôi nghe thấy giọng hét hoảng hốt của ai đó, và tôi biết Quân cũng nhận ra nên sự bực bội của anh mới bị ngắt quãng. Chẳng ai bảo ai, chúng tôi định vị lại nơi phát ra tiếng kêu rồi lập tức chạy tới ngay, bỏ lại những con người vui vẻ bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất trước khi nhật thực xuất hiện kia.

– Không liên lạc được. – Quân vẫn miết tay liên tục vào màn hình di động. – Tiến sĩ, chị Loan, bà tử thần, cả Phạm Hòa nữa.

Ngoài Phạm Hòa, tôi không hiểu lý do những người khác bặt vô âm tín. Đã có chuyện gì đó xảy ra nằm ngoài kế hoạch của mọi người mà tôi không hề hay biết. Hay là căn bệnh kế hoạch B của chúng tôi lại tái phát cùng một lúc đây.

– Trông kìa. – Quân chỉ tay về phía trước, nơi chúng tôi sắp đi tới nhờ âm thanh lạ hòa cùng các đợt sóng vỗ.

Lúc tôi hướng ánh mắt tới thì ánh lửa duy nhất thấp thó từ một ngọn nến tắt phụt. Tôi chỉ kịp quan sát được chiếc quan tài lớn được đặt chênh vênh tại mũi gành và các ngọn nến cháy ngóm khác nằm rải rác quanh khu vực đó. Khoảng không gian xung quanh tôi bắt đầu tối bưng.

Tôi lấy di động của mình ra nhưng chắc chẳng trông mong gì nhiều ở thứ ánh sáng soi rọi cự ly gần đó. Quân cũng làm tương tự. Chúng tôi bám sát nhau, cùng mò mẫm tới mũi gành. Giờ thì tôi chỉ còn nghe được tiếng sóng và tiếng chân bước nhè nhẹ mà thôi. Tôi ngoái đầu lại đằng sau nhìn đám đông tụ tập chờ nhật thực để chắc rằng mình không lạc vào thế giới khác.

Chúng tôi đi tới nơi đặt cỗ quan tài rất dễ dàng. Dễ dàng một cách đáng nghi. Sự hoài nghi của tôi nhanh chóng tan biến bởi khuôn mặt yên bình đang nằm trong cỗ quan tài đó. Không biết là vô tình hay cố ý mà nắp quan tài chỉ mở hé đủ để người ta nhìn rõ vẻ mặt của người phụ nữ già dặn đang chờ cơ hội thức giấc. Quanh đây không có linh hồn nào giống bà ta cả vậy là phép gọi hồn chưa được thực hiện.

– Giúp anh một tay nào. – Quân gom đống nến đặt xung quanh quan tài lại.

Tôi vừa gom một tay với anh cho nhanh vừa liến thoắng:

– Anh có nghĩ chị Loan và bà đã tìm được nơi này không. Lý do tại sao cỗ quan tài Toru luôn giấu kín lại được đặt đơn độc ở một nơi đáng ngờ vậy?

– Anh chỉ biết nếu chúng ta hủy chỗ nến này đi thì phép hồi sinh khỏi thực hiện. – Quân nói.

Một tiếng hét chói tai vang lên bên mạn trái của tôi:

– Đừng có động vào.

Tôi nhận ra giọng nói đó. Và cũng nhận ra nến gọi hồn này là thật, cỗ quan tài cũng là thật. Nhưng tôi chưa kịp gạt phăng đống nến đó xuống nước thì chính tôi lại là người bị đẩy khỏi gành.

– Nắm chặt lấy. – Quân tóm được cánh tay của tôi trước khi tôi trở thành mồi cho lũ cá dưới kia.

– Chú điên rồi. – Tôi đẩy giọng nói tức giận lên chỗ người đàn ông suýt giết chết tôi. – Giờ chú thành tay sai của Toru, kẻ đã bắt cóc con gái chú à?

– Chính xác thì hắn giúp con bé bình tâm lại. – Chú Dương ngó cỗ quan tài để kiểm tra xem bọn tôi đã hủy cái xác chưa. – Còn cháu thì từ chối giúp đỡ chú.

– Chú hành hạ cô ta. – Tôi cố tìm cách leo trở lên nhờ sự giúp đỡ của Quân nhưng các trụ đá quá đỗi phẳng phiu. Điều duy nhất tôi làm được là tách các mẩu đá vụn ra khỏi gành nhờ đôi chân khua khoắng của mình. Nhìn các mẩu đá rơi tõm xuống mặt nước, tôi cố không mường tưởng đến kết cục của bản thân. Đột nhiên, tôi phát hiện ra thứ gì đó đang trôi nổi nhờ vào hướng nhìn.

– Quân, không thể nào. – Tôi thở dốc một hồi cho tới khi họng nghẹn lại. – Nói cho em nghe đó không phải bà…

– Bà tử thần. – Mặt của Quân đanh lại, các đường gân trên cơ thể anh nổi hết lên. – Đừng sợ, anh sẽ không để em rơi xuống đó đâu.

Chú Dương dựng lại các ngọn nến cho thật ngay ngắn. Đốt sáng chúng lên, chú nói:

– Yên tâm đi. Cả hai đứa sẽ cùng rơi xuống.

– Đồ độc ác. – Mặc cho tôi la mắng, chú vẫn thong dong bước tới chỗ Quân. Chân của chú di xuống đất như thể sắp tặng cho anh một cú đá nhanh gọn, kết thúc mọi chuyện ngay lập tức.

– Để họ yên. – Tiếng nói mệt nhọc, có phần yếu ớt của chị Loan hiện hữu bên tôi, cứu rỗi sự hoang mang, lo sợ trong tôi. Bên ánh nến mờ ảo, mọi người trông thấy chị đang kề dao vào cổ cô con gái của chú Dương. – Thân mình tôi bị dịch chuyển một milimét nào bởi tâm vận của anh thì cổ cô ta sẽ rách ngay.

Miệng của chú phát ra vài tiếng khó nghe như kẻ ăn tham mắc nghẹn. Chú ấy đang bức bối vì con gái của mình bị uy hiếp hoặc vì chú không phải là người giết chết cô ta.

– Kéo con bé lên. – Chị thúc giục Quân.

– Đừng hòng. – Tôi vừa nhích lên một chút thì chú Dương toan lao tới đẩy cả hai bọn tôi xuống nước. Nhưng hành động của chú đã bị ngăn lại bởi bóng đen nào đó sượt tới đầy bất ngờ. Trong lúc hai người đó vật lộn với nhau, Quân lập tức kéo tôi lên gành.

– Em cứ nghĩ chúng ta chết chắc rồi. – Tôi mất sức, tựa vào người anh.

– Con của tao. – Giọng của chú lạc đi trong khoảng không đen kịt.

Dường như trong khoảnh khắc rối ren ban nãy, khi chú Dương định kết liễu cả tôi và Quân thì chị Loan đã vô tình giết chết cô gái kia. Vẻ mặt bàng hoàng của chị cũng phần nào giúp tôi nhận ra điều đó. Chị ném con dao đi, để cô gái ngã sõng xoài dưới đất.

– Anh ép tôi phải làm vậy. – Chị cố trụ vững cả về mặt thể xác lẫn mặt tinh thần.

– Nhật thực… – Câu nói đứt quãng chạm vào từng ngóc ngách trong lòng tôi, thấm sâu vào tâm hồn tôi như viên đường tan trong nước. Chỉ có Phạm Hòa mới khiến hai từ nhật thực không trở thành nỗi lo đối với tôi. Bởi lúc này đây, ngoài anh ra tôi chẳng thèm quan tâm tới mọi việc khủng khiếp đã và sắp xảy ra.

Tôi chuẩn bị chạy tới chỗ Phạm Hòa thì cỗ quan tài liền chạy theo tôi. Không hẳn là chạy theo, nó bị ai đó điều khiển và kẻ duy nhất có hứng thú với cỗ quan tài này là cái kẻ đang vật lộn với Phạm Hòa ở phía xa. Thấy Quân gắng sức kéo nó lại, tôi cũng theo bản năng giữ chặt lấy cỗ quan tài. Mọi sự mong muốn tới bên Phạm Hòa của tôi bị dồn nén ngay cỗ quan tài đó. Nó dừng lại. Dừng lại nhờ tâm vận của tôi, cảm xúc của tôi. Lần đầu tiên tôi tìm ra cách điều khiển bản năng của mình.

Mặt trời đang lơ lửng trên gành cùng với một vệt đen lớn. Chúng tôi quá chú tâm vào cái chết của bà, vào cái chết của cô gái xấu số, vào nỗi nguy nan bủa vây quanh mình mà không để ý lý do tại sao trời cứ tối đen như mực. Bởi mặt trời càng ngày càng bị che khuất từ lúc nào không hay.

– Hủy cái xác đi. – Phạm Hòa hét.

– Câm miệng! – Chú Dương cũng gào to không kém. Và càng gào to hơn nữa lúc Quân nhấc ngọn nến gọi hồn lên, chuẩn bị đốt cháy cỗ quan tài.

– Cẩn thận lọ máu trong tay hắn. – Chị Loan mau chóng phát giác ra ý đồ của chú Dương. Chú định thực hiện phép hồi sinh khi mặt trời còn chưa bị che khuất.

Không kịp. Lọ máu đó bay thẳng tới cỗ quan tài, vỡ tan. Theo phản xạ, cả tôi lẫn Quân đều đưa tay lên mặt để các tia máu nhỏ không bắn tới. Cây nến gọi hồn trên tay Quân rơi xuống đất, tắt ngóm. Cả một vùng trời lại tối đen. Sự đen tối này khác hẳn những lần trước. Nó đáng sợ vô cùng.

– Thành công rồi. – Chú cười khà khà một hồi trước khi bị Phạm Hòa đánh ngất đi.

Tôi chỉ chờ có vậy liền chạy thẳng vào vòng tay của anh, dụi đầu vào đám tóc rối bời sau gáy anh mà nấc nghẹn:

– Xin đừng giận em. Mọi điều em làm đều vì muốn tốt cho anh.

– Không. – Giọng của Phạm Hòa như lạc đi. – Chuyện này không tốt chút nào. Quá muộn rồi.

Tôi có thừa thắc mắc để nhăn mặt lại với Phạm Hòa trong khi tôi chỉ muốn ôm anh ấy:

– Chuyện gì quá muộn?

– Quân, lại đây. – Chị Loan vẫy gọi.

Nắp quan tài kêu rần rần một hồi như thể đang bị kéo lê đi chỗ khác. Khi Quân đi tới chỗ chị Loan thì bóng người phụ nữ già nua nhô lên trên nền đen tối của màn đêm. Tôi ngửa mặt lên liền nhận ra mặt trời vẫn chưa bị che khuất. Xung quanh cơ thể người phụ nữ đó có những hạt lân tinh nhỏ như đom đóm toát ra nhè nhẹ. Linh hồn của bà ta sắp bị tự nhiên trừng phạt. Bà ta rời khỏi cỗ quan tài, nói ra những câu ngoại ngữ mà tôi muốn hiểu cũng chẳng được.

– Là tiếng Nhật. – Chị Loan mấp máy môi. – Bà ta hỏi Toru đang ở đâu.

Tất nhiên rồi. Hẳn là người phụ nữ này rất nóng lòng muốn ban thưởng cho tên nô bộc trung thành hoặc kéo hắn chết chung vì phép hồi sinh đã thất bại. Nhưng cử chỉ của bà ta lại điềm đạm đến không tưởng. Chẳng giống kẻ thù bên phe địch chút nào.

Lại một tràng tiếng Nhật nữa phát ra cách chúng tôi không xa lắm. Toru và Ichiro cùng chạy tới mũi gành. Thêm điều bất ngờ cho buổi tối khủng khiếp nữa chăng? Mắt tôi đang dần quen với bóng tối, tôi có thể trông thấy cả Toru lẫn Ichiro đều rất hoảng hốt.

– Đó là mẹ của Ichiro. – Chị Loan ngạc nhiên tột độ. Sự ngạc nhiên của chị truyền tới từng người một trong chúng tôi.

Bên phía người phụ nữ Nhật Bản, tôi không thể đoán định được các hành động lạ lẫm họ cư xử với nhau nếu bên cạnh thiếu phiên dịch viên. Toru thì tháo tung chiếc nơ đeo trên cổ tôn lên vẻ lịch lãm của hắn xuống đất. Còn Ichiro lại quỳ rạp dưới chân bà mẹ của anh ta. Tôi cho rằng đó không phải một kiểu chào hỏi thân thiết.

– Họ nói gì vậy? – Quân có vẻ muốn chị Loan trở thành nhà phiên dịch.

– Ichiro không tàn sát dòng họ Gokuraku. – Chị Loan mím môi lại. – Anh ta đã bị thôi miên để nhận hết mọi tội lỗi.

– Chết tiệt. – Phạm Hòa ngỡ ngàng. – Còn gì nữa không?

Chị Loan tiếp tục lắng nghe câu chuyện của họ rồi kể lại cho chúng tôi:

– Toru muốn Ichiro giúp sức hồi sinh bà mẹ để trả thù kẻ sát nhân thực sự nhưng anh ta lại tỏ thái độ không hợp tác thế nên Toru mới phải thực thi đơn độc. Tới hôm nay, hắn mới dám gặp mặt Ichiro với mọi sự thật được chôn trong lòng bởi mẹ của Ichiro chính là nhân chứng rõ rệt nhất.

Toru bỗng điên tiết đá đổ cỗ quan tài. Hắn chạy vụt tới chỗ chú Dương, phanh thây chú ấy ra rồi ném xuống dòng nước chảy siết. Cảnh tượng đó đối với tôi thật sự rất man rợ. Ngưng một lát, hắn lấy tay lau sạch máu me bắn đầy trên mặt rồi lầm lừ bước tới chỗ tôi.

– Thằng khốn! – Toru xông vào Phạm Hòa, đánh anh ấy tới tấp. – Mày đã biết người đó là mẹ của cậu Ichiro. Mày chỉ cần làm mỗi một việc đó là mở miệng ra thôi thì phép hồi sinh đã thành công.

– Khoan đã. – Lời nói của tôi không ngăn được các cú đánh của Toru nên tôi dùng tâm vận đẩy hắn lui ra sau.

– Anh đã biết chuyện này từ trước? – Tôi chất vấn Phạm Hòa. – Vì thế anh mới nói quá muộn rồi. Đáng lẽ chẳng cần có cuộc chiến nào cả. Đáng lẽ không ai phải chết trong ngày hôm nay. Nhưng anh xem anh đã làm gì đi. Bà của Yeun là một người tốt, cả mạng sống của hai người kia cũng rất đáng quý. Cuối cùng, họ lại chết vì một bí mật bị anh giấu kín.

Quân nắm chắc cánh tay của Phạm Hòa:

– Nói với cô ấy cậu không biết ai là mẹ của tiến sĩ đi.

– Tôi rất muốn. – Phạm Hòa cúi gằm mặt xuống đất. – Nhưng sự thật không thể thay đổi. Ichiro phải trả giá vì đã cười nhạo cái chết của mẹ tôi. Toru phải trả giá vì đã khiến bà nổ tung thành trăm mảnh. Tất cả các người phải trả giá bằng cái chết…

Tôi tát thật mạnh vào khuôn mặt bầm tím của Phạm Hòa. Mong rằng anh sẽ hiểu ra cái sai của mình nhưng anh lại tặng cho tôi ánh nhìn sắc lạnh như thể oan ức lắm:

– Tại sao anh vẫn thích đổ lỗi cho người khác vì sai lầm của mình vậy? Lần đầu thân xác mẹ anh bị nhập chính anh là người đã làm tổn hại đến bà chứ không phải Quân hay chị Loan. Lần tiếp theo chính anh lại là người khiến bà nổ tung vì…

– Vì cứu em. – Phạm Hòa cười ngặt nghẽo. – Chết tiệt! Đó là cái giá phải trả khi cố gắng làm một người tốt à?

– Mày chẳng tốt đẹp một chút nào hết. – Tới lượt Ichiro xông tới chỗ Phạm Hòa, xách cổ anh ấy lên. – Để tao nói cho mày nghe, loại người như mày dù có làm thêm bao nhiêu điều tốt thì cuối cùng cũng chết một cách đau đớn trong cô độc thôi.

– Còn mày sẽ được chứng kiến linh hồn bà mẹ đáng thương bốc cháy mãnh liệt trước mặt mình. Điều khiến tao vui nhất là mày chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn như một thằng vô dụng. – Phạm Hòa nguyền rủa tiến sĩ.

– Đủ rồi, cả hai người. – Chị Loan ôm chặt tiến sĩ trước khi tiến sĩ và Phạm Hòa sẽ cấu xé nhau thực sự.

– Tiến sĩ, mẹ của anh. – Quân nhắc nhở tiến sỹ Gokuraku lúc mẹ anh ta gục xuống.

Nhật thực đã kết thúc. Mặt trời sắp sửa ló dạng giữa chân trời. Luồng sáng xung quanh cơ thể người phụ nữ điềm tĩnh đó lan tỏa khắp không trung, hòa tan vào mặt đất. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một cái chết theo đúng nghĩa của nó. Một linh hồn sắp sửa biến mất giữa hai thế giới. Một cái chết thực sự.

– Đưa Ichiro rời khỏi đây. – Chị Loan ra lệnh cho Toru. – Anh ta cũng sẽ tiêu tùng mất.

Toru ném cho Phạm Hòa cái nhìn ác độc rồi mới rời đi. Cái nhìn đó như thể hắn sẽ tìm đến anh và kết liễu anh trong vòng ba nốt nhạc. Tôi có nên lo lắng cho sự an nguy của anh ấy không khi mà anh cũng tặng cho Toru cái nhìn tương tự, cái nhìn như thể anh sẽ tiếp tay cho tên sát nhân giấu mặt diệt sạch dòng họ Gokuraku.

Chị Loan lặng lẽ bước tới nơi người phụ nữ kia yên nghỉ. Bất chợt, tôi cũng đi theo chị. Chỉ là tôi không tìm ra cách nào đối mặt với Phạm Hòa sau những gì anh ấy gây ra và sau những lời nói vô tình của tôi dành cho anh ấy trong phút nóng giận. Nơi linh hồn vừa bị đốt cháy, tôi trông thấy những giọt nước trong veo, cô đọng.

– Đó là những gì còn lại của cái chết. – Chị Loan với lấy một trong số những chiếc cốc đựng sáp nến linh hồn nằm tứ tung dưới mặt đất. Bằng vài thao tác nhanh gọn, chị đã gom được phần linh hồn của mẹ Ichiro vào cốc, tạo nên chiếc nến gọi hồn mới.

Lúc tôi và chị ngẩng đầu lên thì Phạm Hòa đã rời khỏi. Quân thu dọn bãi chiến trường bằng cách quẳng tất cả xuống nước. Tôi thật sự không nhẫn tâm để xác của bà nằm lạnh lẽo dưới gành nhưng tôi bắt buộc phải rời đi cùng mọi người trước khi trời sáng rõ. Chuyện còn lại cảnh sát địa phương sẽ vào cuộc. Và những chuyện sau đó, tôi không muốn nghĩ nữa.

Về tới khách sạn thì mặt trời đã tỏa ra thứ ánh sáng vốn có của ông ta. Ánh sáng đó chẳng mang lại cho tôi điều gì ngoài cảm giác về cái chết. Hành lý của mọi người đều đã thu dọn xong hết cả. Khi tôi đề cập đến mọi người có nghĩa là trừ Phạm Hòa, tiến sĩ và Toru ra. Tôi không để tâm tới họ và họ cũng không nằm trong tầm nhìn của tôi.

– Em về nhà cùng Quân đi. – Chị Loan nói. – Đánh một giấc thật say và quên hết những chuyện cần phải quên.

– Còn chị? – Tôi tìm ra câu trả lời khi miệng vừa đặt câu hỏi cho chị. – Em hiểu rồi, chị và tiến sĩ đi chuyến tàu đêm.

– Muốn nói điều gì cho nhẹ nhõm không? – Chị hỏi.

– Em chẳng biết nữa. – Tôi cười cho có trong khi bản thân rất muốn ngả vào ai đó để khóc nức nở.

Tôi đã làm rất tốt trong việc đưa ra lựa chọn. Phạm Hòa là sự chọn lựa của tôi. Tôi yêu anh ấy nhiều hơn cả những gì tôi biết, nhiều hơn cả tình cảm của tôi dành cho Quân. Và dường như tôi cũng đã làm rất tốt trong việc từ bỏ anh ấy. Nhân cách thất thường của Phạm Hòa khiến tôi chùn bước. Làm sao tôi có thể mù quáng bỏ qua lỗi lầm của anh ấy, mù quáng nắm tay anh ấy trong buổi hẹn hò trong khi bà của Yeun đã qua đời. Yeun đáng thương, chưa biết chừng cậu còn không thể nào vượt qua chuyện này.

Đưa chiếc di động của Phạm Hòa cho chị Loan, tôi nhờ vả:

– Giúp em đưa nó cho anh ta nếu chị gặp được không?

– Chuyện nhỏ thôi mà. – Chị đón lấy di động từ tay của tôi. Ngập ngừng khoảng nửa giây, tôi mới buông tay ra trong luyến tiếc.

– Thủ phạm của vụ mất tích là em hả? – Chị phỏng đoán vô cùng chuẩn xác.

– Em chỉ muốn bảo vệ anh ấy khỏi Toru. – Tôi nhún vai. – Nhưng rõ ràng là anh ta đâu cần ai bảo vệ.

Có tiếng gõ cửa, Quân bước vào phòng với hành lý trên tay. Anh đã sẵn sàng để rời đi rồi. Cả tôi cũng vậy:

– Tạm biệt chị.

– Bọn em về trước. – Quân mỉm cười.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trên đường đến sân bay, tôi không ngừng ngoảnh mặt lại phía sau mong ngóng một bóng hình nào đó. Để làm gì chứ? Dù Phạm Hòa có xuất hiện tôi cũng sẽ đẩy anh ấy ra xa bằng những lý do cay nghiệt nhất. Như thế này lại đơn giản, cả hai tự nguyện rời bỏ nhau, không quá sướt mướt, không quá vòng vo, không quá dằn vặt.

– Dừng xe. – Tôi buột miệng nói với tài xế.

– Sao vậy? – Quân nhăn mặt. – Em để quên thứ gì ở khách sạn à?

Khi chiếc xe táp vào lề đường, tôi mới nói:

– Một thứ rất quan trọng nhưng em không quay lại để lấy nó. Em chỉ muốn thời gian rời xa nó dài thêm một chút, để em có thể lưu luyến một chút.

Trầm ngâm một lúc, Quân giúp tôi đẩy cửa xe ra:

– Hẹn gặp lại em.

Tôi bứt đai an toàn ra, bước xuống xe, cúi mình xuống ngó nhìn Quân:

– Hẹn gặp lại anh.

Đóng cửa xe lại, tôi đứng nhìn tài xế lái đi cả quãng dài mới bước tiếp. Tìm một quán cà phê nhìn ra gành Đá Dĩa, tôi giam cầm bản thân mình tới lúc hoàng hôn xuất hiện. Trước khung cảnh mang sắc màu của sự chấm dứt, tôi trút bỏ mệt nhọc của một ngày đã qua. Màu của hoàng hôn thật đẹp, lắng dần, lắng dần tới lúc màn đêm buông xuống.

***Trong ga Tuy Hòa, Loan cố gắng nói hết những lời từ biệt dành riêng cho Ichiro. Để làm được điều này, cô đã phải canh chừng Toru một cách nghiêm ngặt, không cho hắn sán lại gần.

– Sau khi tìm ra kẻ thù anh có quay lại nữa không? – Loan hỏi.

– Nếu như cô đem xác thằng khốn Phạm Hòa tới trước mặt tôi. – Ichiro nghiến răng.

– Tôi không đùa đâu. – Loan khoanh tay lại. – Cẩn thận đừng để tên đó chặt mất đầu nhé.

Ichiro ngoắc tay gọi Toru lại gần. Trước khi rời đi cùng hắn, Ichiro nói với Loan:

– Trong trường hợp còn sống tôi sẽ quay lại tìm em. Còn thằng khốn kia, nói một cách công bằng thì chúng tôi hòa nhau. Bảo nó tốt nhất là đừng lảng vảng trước mặt tôi.

– Còn anh tốt nhất là nên toàn mạng trở về. – Loan vẫy tay tạm biệt. – Tôi đợi anh.

Lúc họ đi khuất, Loan tìm dãy ghế dành cho hành khách ngồi đợi chuyến tàu của mình. Trùng hợp làm sao, Phạm Hòa cũng đang ngồi vất vưởng tại đó, chân gác lên chiếc va li, đầu đội mũ lưỡi trai che kín khuôn mặt cúi gằm.

– Có mặc đồ của nhà du hành vũ trụ chị cũng nhận ra em. – Loan bĩu môi, lấy chiếc di động Khả Ngân đưa cho, ném vào người Phạm Hòa. – Đừng trốn tránh nữa. Đi tìm người mà em muốn gặp nhất đi.

– Ánh mắt của cô ấy dành cho tôi đã thay đổi rồi. – Phạm Hòa thều thào như đang ngái ngủ.

– Thì tiếp tục khiến ánh mắt đó thay đổi đi. – Loan thả người xuống ghế. – Tán tỉnh các cô gái không phải sở trường của em à?

– Chị biết thừa mấy trò nhảm nhí đó chẳng áp dụng được với Khả Ngân còn gì. – Phạm Hòa làu bàu.

– Cậu vẫn đang cố tìm lý do để trốn tránh. Đi tàu là một trong số đó hả? – Loan gắt gỏng.

– Tôi không sợ chạm mặt cô ấy ở sân bay. – Phạm Hòa giải thích. – Vì nơi tôi sắp đến cách chốn này có một đoạn đường thôi.

– Em không về thành phố. – Loan thở dài. – Định đi đâu vậy?

– Xuống địa ngục. – Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. – Tôi cần trả giá cho những lỗi lầm bằng cách gặp mặt ông bố ghét cay ghét đắng mình. Có thể mối quan hệ giữa bố con tôi sẽ được hàn gắn hoặc tệ nhất tôi sẽ trở thành bao cát sống cho ông ta đánh đập hàng ngày.

Loan thẫn thờ mất vài giây:

– Vậy em quyết định bỏ lại cô gái mà mình yêu.

Phạm Hòa chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai, rút vé tàu nhàu nát trong túi quần ra chà lại cho phẳng phiu khi giờ đi đã tới:

– Khả Ngân xứng đáng có được mối quan hệ thuần khiết như tâm hồn cô ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.