Nhật Thực Lai

Chương 45: Chương 24 phần 2



Cho tới khi taxi dừng lại trước cổng khách sạn chị Loan thuê mới có tiếng nói phát ra, là cuộc trò chuyện giữa chị với bác tài về phí đi lại. Chúng tôi xuống xe, chưa bước vào khách sạn vội trước khi nghe rõ ý kiến từ phía Phạm Hòa. Chúng tôi cần biết anh định đi hay ở. Về phần mình, tôi rất muốn anh ở lại, tôi rất muốn anh đừng đi lung tung để rồi gây chuyện với Toru nếu anh vô tình bắt gặp hắn.

– Em quyết định rồi. – Ánh mắt của các anh đổ dồn vào tôi. – Em sẽ nói các anh nghe sự lựa chọn của mình sau khi nhật thực lai kết thúc.

– Tại sao? – Phạm Hòa nhăn nhó, khó chịu.

– Anh có chắc chúng ta sẽ ngăn chặn được Toru thực hiện phép hồi sinh không? – Tôi hỏi. – Nếu chẳng may em bị làm sao thì các anh định làm phép gọi hồn em về để…hẹn hò à? Đó là lý do em đưa ra quyết định này.

– Anh sẽ không để em bị làm sao đâu? – Cả hai anh đều lên tiếng rồi cả hai nhìn nhau như các chàng ngốc ngớ ngẩn.

– Vậy các anh hãy đồng hành với em. – Tôi mỉm cười. – Để đảm bảo em không bị hắn xé xác. Để đảm bảo tất cả chúng ta đều an toàn.

Tôi nói câu này cho cả hai anh nghe nhưng thực ra người tôi nhắm vào chính là Phạm Hòa. Anh là người đàn ông khó giữ chân nhất, khó dỗ dành nhất. Tôi để ý từng sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của anh. Tôi có linh cảm anh sẽ không làm tôi thất vọng.

Phạm Hòa đút một tay vào túi quần, một tay vò mái tóc, quay lưng về phía chúng tôi. Đó có phải câu trả lời của anh không? Anh nhất quyết giữ vững lập trường ngay cả khi tôi đem sự an toàn của mọi người phơi bày ra trước mặt.

– Thôi bỏ đi. – Chị Loan tiến vào khách sạn. – Thời gian không còn nhiều nữa đâu. Chúng ta cần họp mặt khá là nhiều từ giờ cho tới lúc đó.

Quân khoác vai tôi đi theo chị Loan. Tôi đã cố ngoảnh mặt lại phía sau nhiều lần mong rằng Phạm Hòa sẽ đổi ý nhưng anh ta còn chẳng thèm quay đầu lại. Khi mà tôi nói sau nhật thực lai sẽ đưa ra lựa chọn không biết anh có hiểu rằng chính sự xa lánh của anh càng giúp tôi dễ dàng chọn lựa hơn.

– Khả Ngân. – Giọng của Phạm Hòa vang lên từ một khoảng cách rất gần. Không phải nhờ thính giác ngoại cảm mà tôi nghe rõ, mà là anh đang tiến lại chỗ chúng tôi.

Phạm Hòa nhìn chằm chằm xuống đất, miệng nói liền một mạch:

– Khi anh từ bỏ gia đình của Ichiro anh đã biết sẽ chẳng có lối về nào dành cho mình. Anh không cần phải về với tiến sĩ nhưng anh có thể đồng hành với em. Để đảm bảo em được an toàn khi nhật thực lai xuất hiện.

– Để đảm bảo tất cả chúng ta được an toàn. – Tôi sửa câu nói giúp anh.

Tôi bước tới chỗ Phạm Hòa, giang rộng cánh tay ôm trọn con người ngang bướng này. Ngả đầu vào ngực anh, tôi cảm nhận được một sức sống tràn trề, của anh và cũng là của tôi.

Mọi người tập trung hết ở phòng của tiến sĩ và anh Quân. Tiến sĩ ở đâu thì nơi đó biến thành thế giới bên kia tối đen như mực. Rèm cửa trong phòng đã bị kéo kín hết, ngay cả điện đóm cũng bị tắt sạch, chỉ còn tiếng chạy êm ru của máy lạnh và tiếng một khúc nhạc cổ điển nào đó phát ra từ đĩa nhạc mà tôi dám chắc chiếc đĩa nhạc đó do tiến sĩ đem tới.

– Chết tiệt. – Chị Loan bật một loạt đèn điện trong căn phòng với khuôn mặt nhăn lại vì giận. – Đừng có biến thiên đường thành địa ngục.

– Thiên đường chỉ tồn tại khi tôi đích thân chém bay đầu Toru và cái xác hắn định hồi sinh. – Tiến sĩ đang cúi người tắt đĩa phát nhạc thì mọi cử động của anh ta ngưng bặt. Tôi nhìn rõ khuôn mặt Phạm Hòa ẩn sâu trong tròng mắt của tiến sĩ.

– Chào…buổi tối. – Phạm Hòa nở nụ cười mang thương hiệu đáng ghét của anh ra, nụ cười nửa miệng đi cùng với câu nói mang đầy vẻ trêu ghẹo.

Tiến sĩ bóp nát đĩa nhạc bằng đôi tay trần. Tiến sĩ rít lên:

– Giữ lời chào đó cho tới lúc tôi chém bay đầu cậu.

– Khoan. – Chị Loan ấn người tiến sĩ ngồi lại vào ghế. – Chúng ta thống nhất với nhau sẽ đóng băng các mối quan hệ từ giờ cho tới khi nhật thực lai kết thúc.

– Xin lỗi bởi vì tôi chưa nghe điều này bao giờ. – Tiến sĩ giận ra mặt.

– Giờ thì anh nghe rồi. – Chị Loan tiến tới cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa. – Một là ngồi yên tại đó và đồng ý thỏa thuận, hai là chuẩn bị kêu đau nhé.

Tiếng chỉ đứt phừn phựt phát ra từ tấm vải lót nệm trên ghế. Chắc hẳn tiến sĩ đang cố trút giận vào nó thay vì gây chuyện với chị Loan. Cứ mỗi lần trông thấy chị áp chế tiến sĩ tôi lại thấy chị thật quyền lực. Tôi rất muốn mượn tạm uy quyền của chị để áp chế hoàn toàn hai người đàn ông bước chân vào cuộc đời vốn đã chẳng tươi sáng gì của tôi, tự nhiên tôi rất muốn hỏi rốt cuộc tôi có điểm nào tốt khiến hai anh để mắt tới vậy?

– Anh cũng muốn hỏi câu tương tự. – Phạm Hòa rót mấy lời vô duyên vào tai tôi.

– Ra khỏi đầu em ngay. – Tôi mím môi lại để anh ta biết tôi đang điên tiết tới mức nào.

– Hai đứa kia. – Chị Loan chĩa tay về phía chúng tôi. – À không, cả ba đứa cũng nằm trong thỏa thuận đóng băng quan hệ tạm thời đấy.

– Thật sao? – Quân nhăn nhó.

– Quên chuyện đó đi. – Phạm Hòa nói. – Bọn này chỉ còn vài ngày ngắn ngủi để kiếm điểm với cô ấy thôi.

– Thế thì anh nên nghe theo lời chị Loan. – Tôi tự mãn vô cùng với màn ra oai mãnh liệt. – Và đừng có lợi dụng kết nối xông vào tâm trí em nữa.

– Lúc nào cậu cũng nhảy vào đầu cô ấy sao? – Quân chỉ trích Phạm Hòa. – Cậu đang chơi không đẹp đấy.

– Tôi chỉ cần thắng cuộc thôi. – Phạm Hòa trừng mắt.

– Hóa ra là vậy à? – Tôi mắng mỏ cả hai người họ. – Các anh coi cảm xúc của em là trò chơi và cố gắng dành chiến thắng để thỏa mãn cái tôi của mình.

Cả hai đều phủ nhận ngay lập tức:

– Tất nhiên không phải vậy rồi.

– Làm theo lời chị Loan nói đi. – Tôi tự kiếm lấy một ghế trống. Tôi cố tình ngồi ngay cạnh tiến sĩ vì biết chắc Phạm Hòa chẳng đời nào ra đây. Còn anh Quân, chắc chắn anh ấy sẽ nghe theo lời tôi thôi. – Quan hệ giữa ba chúng ta đóng băng rồi. Các anh chẳng cần kiếm điểm bằng cách hộ tống em từng phút một đâu. Em đã hứa sau khi nhật thực lai kết thúc sẽ cho các anh câu trả lời thì em sẽ làm vậy.

Chị Loan giơ ngón cái ủng hộ về phía tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vậy là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi đã áp chế được hai người đàn ông đó. Tôi sẽ ghi nhớ cảm giác chiến thắng này rất lâu đây.

Một cuộc họp đúng nghĩa mở ra khi tất cả mọi người trong phòng đều chấp nhận đóng băng quan hệ và đối mặt với nhau. Sau khi bóp nát hai thành ghế, tiến sĩGokuraku nuốt nốt tàn dư cơn giận xuống họng rồi mới lên tiếng:

– Điểm tối của nhật thực lai nằm ở gành Đá Dĩa. Đó chính xác là nơi chúng ta sẽ chiến đấu với Toru. Theo như lời của nữ chiêm tinh đã chạy mất xác vì sợ kia thì thời gian điểm tối vững bền lâu nhất là bảy phút. Trong thời gian đó, tuyệt đối không để Toru thực hiện phép hồi sinh.

– Nói cho anh nghe, Toru đang nghỉ dưỡng tại nghĩa trang của thành phố đấy. – Phạm Hòa mỉm cười. – Đến đó và chấm dứt chuyện vớ vẩn này ngay đi.

– Tôi chẳng cần biết mấy người gặp hắn bằng cách nào nhưng đảm bảo hắn đã rời đi ngay sau khi chạm trán các người rồi. – Tiến sĩ chế giễu Phạm Hòa.

– Đến giờ phút này rồi cậu nên bỏ qua đường tắt đi thì hơn. – Quân vỗ vai Phạm Hòa.

Tôi gắng nín cười khi Phạm Hòa chỉ biết ngồi im thin thít, mắt mở to nhìn về phía trước, môi mím chặt lại. Tôi không biết nên xếp cảm xúc hiện giờ của anh vào loại gì, tức giận hay bẽ mặt.

– Về phần chiến đấu thì chẳng cần đụng tới mấy cuốn binh pháp cổ xưa đâu. – Tiến sĩ tiếp tục. – Toru là của tôi. Trong thời gian tôi khống chế hắn, tử thần sẽ đi giành lại đống nến gọi hồn của bà ta còn đám lâu la thì dành cho mấy người. Phép hồi sinh chấm hết. Xong.

– Tử thần? Anh đang nhắc đến bà của Yeun? – Tôi chỉ vừa lờ mờ đoán ra sẽ gặp bà ở đâu đó từ giờ cho đến lúc nhật thực xuất hiện thì có tiếng gõ cửa kêu vang.

– Tử thần có khác. – Tiến sĩ nhún vai. – Linh thật đấy.

Chị Loan đứng dậy mở cửa, đón bà vào bên trong. Tôi nhổm dậy, tặng cho bà một cái ôm nhung nhớ trước khi bà ngồi xuống ghế, tham gia vào cuộc họp.

– Mấy con bé này càng ngày càng xinh ra đấy. – Bà liếc qua Quân và Phạm Hòa, người đã trộm đống nến duy nhất mà bà có. – Còn cậu,…

– Đóng băng quan hệ. – Phạm Hòa nhe răng ra cười. – Bọn tôi đều đã chấp thuận điều này để dành toàn bộ tâm tư vào cái tên Toru đáng nguyền rủa đó.

Chị Loan bóp vai giúp bà:

– Thật ra đây là ý kiến của cháu. Bởi nội bộ chúng cháu có hơi rắc rối một chút.

– Hơi thôi à? – Bà lắc đầu tỏ vẻ không tán thành.

– Hơi thôi. – Tiến sĩ nở nụ cười bí hiểm. – Cứ đợi nhật thực lai kết thúc bà sẽ hiểu rõ. Còn giờ tôi phải đi hít thở không khí trong lành đã.

– Ý anh là dạo bước trên bãi biển hả? – Phạm Hòa nói với theo lúc tiến sĩ bước đi.

Mặt tiến sĩ tái đi như thể nếu có thanh kiếm ở trên tay ắt hẳn lưỡi của Phạm Hòa đã không cánh mà bay đi mất:

– Cậu không hớn hở được bao lâu nữa đâu.

Vậy là cuộc họp đã kết thúc một cách đơn giản, nhanh gọn hay không muốn nói là nhạt nhẽo. Tôi có cảm giác tiến sĩ đang quá coi nhẹ vấn đề mọi người đang đối mặt hay do tôi đã quá bận tâm về Toru. Chính mắt tôi trông thấy ông thầy đáng kính chuyên cầm phấn viết bảng hất tung hắn chỉ trong vòng ba nốt nhạc, cũng có khi lúc này hắn và gia đình đã bị đánh bại rồi cũng nên, thật tốt biết bao nếu điều đó là sự thực.

Để tránh việc Phạm Hòa và Quân sẽ phá hoại mối quan hệ đóng băng, tôi cùng chị Loan nhanh chóng rời khỏi căn phòng dành cho những người đàn ông nóng tính. Bà của Yeun thì đã thuê trọn một phòng nằm cùng tầng với chúng tôi nên bọn tôi chỉ việc tiễn bà về phòng rồi thư giãn trong không gian thoáng đãng, không tiến sĩ, không Phạm Hòa, không Quân.

– Ba người họ ở cùng nhau sẽ ổn chứ? – Tôi thắc mắc với chị.

– Sáng mai quay lại đó ta sẽ biết ngay. – Chị Loan đổ người xuống giường.

Tôi mạnh dạn hỏi về mối quan hệ giữa chị và tiến sĩ, điều mà tôi luôn thắc mắc bấy lâu nay:

– Tiến sĩ luôn nghe theo mọi lời nói của chị. Anh ta còn rất quan tâm tới chị nữa.

Chị Loan chui vào trong chăn, tôi không nghĩ chị định ngủ trưa khi chưa tẩy trang da mặt:

– Chị và Ichiro đã ngủ với nhau. Một đêm.

Tôi cứng họng khoảng hai, ba giây gì đó. Sau khi xác minh câu nói qua vẻ mặt nghiêm nghị của chị, tôi mới ngưng há hốc miệng ra:

– Vậy là hai người đang hẹn hò.

– Em nghĩ thế sao? – Chị mỉm cười. – Rượu và tình dục không thể biến thành tình yêu được. Đừng phung phí thời gian suy nghĩ về mối quan hệ vớ vẩn giữa chị và Ichiro mà hãy nghĩ về hai thằng em của chị đi.

Tôi cũng chui vào chăn cùng với chị, chắc chắn không phải để ngủ trưa:

– Em không biết tại sao mình lại chần chừ nữa. Có lẽ em sợ mình sẽ chọn sai.

– Vậy thì chọn lại vào thời điểm khác. – Chị nói như thể chuyện này rất đơn giản.

Tôi lắc đầu:

– Em không thể vừa gây tổn thương cho người ta vào ngày hôm trước thì hôm sau lại chạy đến yêu thương được. Người ta sẽ nghĩ đó là sự thương hại và tệ nhất là em sẽ mất người đó mãi mãi.

– Chị hiểu vấn đề của em rồi. – Chị Loan nói. – Em không muốn mất ai trong hai đứa nó cả nhưng em bắt buộc phải để một đứa ra đi. Đó là cách giải quyết tốt nhất cho một cuộc tình tay ba đấy. Về phần mình, chị sẽ giúp em an ủi đứa nào bị loại.

Tôi phì cười, nhưng lại ủ rũ ngay tức khắc:

– Chị không định cho em lời khuyên nào sao?

– Không. – Chị đáp ngắn gọn. – Thay vì cho lời khuyên, chị lại muốn đặt câu hỏi. Cảm xúc của em đang nghiêng về đứa nào?

– Là anh… – Tôi muốn nói người đó là Quân nhưng hành động đối mặt với tiến sỹ của Phạm Hòa ban nãy đã khiến tôi rung động. Vì tôi mà anh ấy chấp nhận cái người đã cười khoan khoái trước cái chết của mẹ anh. Đó là một quyết định không hề dễ dàng gì. – Em không biết nữa…

– Em biết. – Chị Loan nắm chặt bờ vai tôi. – Chị cá là em biết.

Tôi dằn vặt bản thân:

– Anh Quân đối xử với em rất tốt, chưa bao giờ anh ấy làm tổn thương em cả. Anh ấy luôn tôn trọng lời nói của em, tôn trọng quyết định của em. Làm sao em có thể làm anh ấy đau khổ được.

Chị Loan thở dài:

– Em chọn Phạm Hòa?

Bàn tay tôi nắm chặt tấm ga trải giường:

– Phạm Hòa là một chàng trai ngang bướng luôn giấu nhẹm mọi nỗi đau trong tâm hồn. Em rất muốn ở bên anh ấy, giúp anh ấy thay đổi ngay cả khi tính cách của bọn em nhiều phần không hợp nhau. Điều đó có buồn cười không chị?

Chị Loan lắc đầu:

– Không buồn cười đâu. Đó chính là tình yêu đấy. Em chắc chắn rồi chứ.

Tôi mỉm cười mãn nguyện:

– Em sẽ nói cho Phạm Hòa nghe sớm thôi. Rằng em yêu anh ấy.

***Phạm Hòa uống cạn ly nước một cách thoải mái trước cơn bực bội của Khả Ngân:

– Anh đuổi thằng đó đi rồi.

– Biến khỏi đầu em ngay. – Khả Ngân quát tháo anh ta rồi rời khỏi căn phòng, đi tìm Quân.

– Đây là cách cậu kiếm điểm à? – Loan có vẻ chán nản.

Phạm Hòa ngồi thụp xuống ghế, hai mắt lim dim hồi tưởng lại cái đêm đẹp đẽ của cuộc đời anh, đêm đầu tiên anh được ôm Khả Ngân, cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ:

– Cô ấy gọi tên Quân khi đang nằm trong vòng tay tôi. Có lẽ tôi nên để cô ấy đi thôi.

Loan gật gù tỏ vẻ am hiểu:

– Có thể con bé cảm thấy có lỗi. Hoặc có thể nó nhớ đến Quân thật. Dù sao cơ hội của em vẫn là một nửa. Nếu em cứ đẩy Khả Ngân ra xa thì coi như em tự hủy đi cơ hội cho chính mình rồi.

Phạm Hòa rót thêm một ly nước nữa, uống cạn nó, tiếp ly thứ hai, ly thứ ba,…Anh cứ uống cho tới khi nghĩ thông mới thôi:

– Chị nói đúng. Tôi cần kéo cô ấy lại gần cho tới khi nào trái tim của chúng tôi chạm vào nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.