Người tới chứng kiến đầu tiên không phải Linh hay Yeun, cặp đôi đang nấu nướng mà là bố tôi, ông đang đi xuống nhà. Chẳng mấy chốc mọi người đã có mặt đông đủ, Yeun chạy ra với chiếc tạp dề đeo trên mình, còn người Linh thì bám đầy mùi thịt hun khói.
– Con đợi bố hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao? – Bố dùng vẻ mặt hình sự tra hỏi tôi cũng như tra hỏi những người trong cuộc. – Được rồi, đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi cắn môi tức mức chảy máu nhưng chẳng ai kịp trông thấy máu cả bởi tôi đã liếm mất một cách nhanh gọn:
– Con hôn Phạm Hòa.
– Ôi trời! – Linh bịt miệng, che cái mồm há hốc của nó.
– A, không lẽ Khả Ngân chính là cô gái đó? – Yeun đỡ Phạm Hòa dậy. – Cô gái anh thích đấy. Anh đã từng kể với tôi mà.
– Câm đi, nhóc. – Phạm Hòa gạt tay Yeun ra, tự bám vào tường để đứng dậy.
Bố săm soi cả hai anh chàng, cả tôi nữa. Tôi chỉ muốn tự đào lấy một cái hố để tự chôn bản thân ngay lập tức, một cái hố thật to, thật rắn.
– Cậu hôn con gái tôi trong khi nó đã có bạn trai à? – Bố hỏi Phạm Hòa như thể ông vẫn chưa thẩm định xong hiện trường. – Và cậu bị đánh đòn khi bạn trai nó bắt gặp.
– Bố… – Tôi đau khổ nhìn ông, rồi lại liếc sang Quân, nhưng tôi đảo mắt đi ngay khi thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn tôi như mọi khi. Anh luôn nhìn vào tôi vậy mà tôi lại đi léng phéng với Phạm Hòa.
– Em xin lỗi. – Tôi muốn nắm tay Quân nhưng chỉ dám túm lấy cổ tay áo của anh. – Em nhất thời mất…tự chủ.
– Anh biết. – Quân xoa lưng tôi, cử chỉ của anh vẫn rất dịu dàng như chẳng hề có chuyện xảy ra. – Đó là sở trường của cậu ta mà.
– Cái gì mà sở trường. – Phạm Hòa làu bàu. – Đằng nào cũng bị thằng nhóc lắm miệng kia phanh phui sự thật rồi. Phải, tôi thích cô ấy, cậu nghe rõ chưa?
– Trời ạ! – Linh than thở. – Thế là đi tong bữa tối rồi.
– Cậu tức tối thì về đi. – Phạm Hòa vỗ vai Quân. – Để tôi ở lại ăn tối với Khả Ngân và bố cô ấy, như một gia đình.
– Phạm Hòa. – Tôi cố kiềm chế không tát anh ta trước mặt bố. – Anh về đi.
– Chúng ta bàn công việc thôi chú. – Phạm Hòa len qua người bố tôi, bước thẳng lên lầu trong khi tôi vừa mới lên tiếng đuổi anh ta.
Bố tôi chỉ biết nhún vai bất lực trước hiện trường rối rắm này. Bố lảng tránh tôi và Quân, tới trò chuyện với cặp đôi chủ trì bữa tối thịnh soạn. Tôi sẽ không để cơ hội bố tạo ra trôi qua một cách lãng phí. Tôi cần giải thích cho Quân hiểu.
– Chúng ta đi dạo một lúc nhé. – Tôi mạnh dạn khoác tay Quân, thật vui vì anh không phản ứng tiêu cực trước hành động này.
Bước trên con phố dài, nghe tiếng các dòng xe cộ tấp nập trôi qua tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn ban nãy rất nhiều. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống oái ăm đến thế. Phần lớn lỗi đều tại tôi quá buông thả bản thân, để Phạm Hòa muốn làm gì thì làm.
– Anh nói chút gì đi. – Tôi năn nỉ Quân, điều rất ít khi tôi làm với ai đó, ngay cả bố.
– Ánh mắt cậu ta rất thật. – Quân cười một cách khó khăn. – Anh đã quen cậu ấy một thời gian nhưng đây là lần đầu anh thấy Phạm Hòa chân thật như vậy.
– Em không quan tâm. – Tôi kéo anh ngồi xuống chiếc ghế đá ngay đường đi của chúng tôi. – Nghe này, em yêu anh. Cho dù Phạm Hòa thích em thì điều đó cũng không thể thay đổi việc em yêu anh được. Nhưng sự thật thì anh ta chỉ đùa cợt thôi.
– Không, anh hiểu cậu ấy. – Quân lặng lẽ nhìn tôi. – Anh cứ thắc mắc tại sao em lại có thể thân thiết với Phạm Hòa nhanh đến vậy. Bọn anh phải mất vài tháng mới trở thành bạn với nhau đấy. Giờ thì anh đã hiểu, cậu ấy phải lòng em rồi.
Tôi chợt có cảm giác như mình sắp mất Quân đến nơi. Trong lòng anh luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Phạm Hòa. Có khi nào anh sẽ đẩy tôi lại gần Phạm Hòa để chuộc lại lỗi lầm không. Tôi nhất quyết không để việc đó xảy ra.
– Nếu anh ta phải lòng em thì sao? – Tôi nắm chặt tay lại. – Anh sẽ làm gì? Ném em cho anh ta như một món đồ à?
– Không, Khả Ngân. – Quân nắm tay tôi. – Anh không có ý nói em là một món đồ.
Tôi buông tay anh ra:
– Nghĩa là anh có ý muốn đẩy em ra xa phải không? Anh muốn tạo cơ hội cho Phạm Hòa để anh có thể chuộc lỗi với anh ta, để hai anh có thể làm bạn với nhau phải không?
Quân thở ra một hơi nặng nhọc, anh nói:
– Anh chỉ muốn cho em cơ hội…chọn lựa.
– Vậy thì em chọn anh. – Tôi trả lời ngay mà không cần phải suy nghĩ. – Dù anh có bắt em phải chọn lựa bao nhiêu lần đi chăng nữa em cũng sẽ chọn anh, chỉ anh thôi.
– Khả Ngân. – Quân chạm nhẹ tay anh vào môi tôi. – Đừng vội vàng như thế. Liệu em có thể hôn một người mà em không thích?
– Em… – Tôi nuốt nước bọt, cố tìm ra một lời lý giải hợp tình nhất cho việc này, việc mà tôi luôn trốn tránh. Đáng lẽ tôi đã phải tìm ra câu trả lời rồi, chỉ tại tôi cứ chần chừ mãi để lúc này tôi phải tìm ra nó ngay trước mặt anh Quân. – Bọn em có kết nối thần giao.
Thấy mặt Quân nhăn lại, bỡ ngỡ, đượm buồn. Tôi sà vào lòng anh:
– Em xin lỗi vì đã không kể với anh sớm hơn. Em sợ anh sẽ lo lắng. Nhưng cuối cùng em cũng làm anh lo lắng bởi sự bồng bột của mình. Chính kết nối đã lừa em đi vào tâm trí anh ta, lừa em đưa ra quyết định hôn anh ta, đó hoàn toàn là cảm xúc của anh ta chứ không phải của em.
– Em chắc chứ. – Quân vuốt má tôi thật nhẹ.
Tôi áp má mình vào bàn tay nóng ấm của anh:
– Chắc chắn. Từ giờ em sẽ tránh đôi mắt đó ra. Sẽ không có thêm bất kỳ nụ hôn lầm lỡ nào nữa. Xin hãy tin em.
Quân ôm tôi thật chặt. Tôi nghĩ anh cũng vừa có cảm giác sẽ mất tôi như tôi sợ rằng mình sẽ mất anh. Cảm giác đó được cái ôm thắm thiết này xua tan hết. Chúng tôi ngả đầu vào vai nhau giữa bầu trời đêm mát mẻ. Chúng tôi tha thứ cho nhau.
– Ôi, còn bữa tối. – Tôi thốt lên, suýt nữa thì quên béng mất.
– Em đói à? – Quân xoa bụng tôi. – Anh sẽ đưa em đi ăn.
– Không được. – Tôi nhíu mày. – Đây là bữa cơm gia đình đấy. Hơn nữa đầu bếp hôm nay rất đặc biệt.
Quân bật cười thích thú:
– Luôn do em lựa chọn mà.
Bọn tôi nắm tay nhau trở về nhà. Tiếng xe cộ bắt đầu trở nên thừa thãi đối với tôi. Tôi không cần nó để vơi đi nỗi sợ mất anh nữa. Tôi quên bẵng nó đi để lắng nghe niềm vui của tôi và anh.
Mọi người đang quây quần bên bữa tối. Các tiếng cười rộn rã báo cho tôi biết rằng Phạm Hòa đã biến về rồi. Nơi nào có mặt anh ta, nơi đó chỉ có tức tối và đau thương mà thôi. Thật vậy, tôi không trông thấy giầy của Phạm Hòa đặt trước cửa.
– Có còn chút cơm nào không, hai vị đầu bếp. – Tôi xuất hiện một cách bất ngờ trước cửa phòng ăn.
– Trời ạ, chủ nhà bỏ bạn bè để đi hẹn hò với bạn trai. – Linh lúc lắc cái đầu của nó.
– Còn để bạn bè nấu ăn hộ nữa. – Bố cười khoan khoái. Đảm bảo ông không cười vì câu nói cố hài nhưng chẳng thể hài nổi của mình.
Tôi và Quân ngồi vào bàn ăn. Trong không khí ấm cúng, lần đầu tiên tôi và anh có một bữa cơm thân mật với bố, những đứa bạn, thật không còn gì bằng. Tôi nhanh tay trộm chai rượu đặt cạnh bát của bố. Linh rất hiểu ý tôi, nó đặt lên bàn bốn chiếc ly thủy tinh trong suốt, công sức tôi cọ rửa hàng ngày mới được như thế đấy.
– Mình không uống. – Yeun vừa đánh thức cơn giận đã ngủ yên trong Linh.
– Cậu không có quyền từ chối một cô gái xinh đẹp rót rượu cho mình. – Linh đổ ngập chiếc ly trước mặt Yeun, một ly rượu đầy. – Uống cạn. Đừng bỏ sót dù chỉ một giọt.
Mọi người cười ồ cả lên.
– Chúng ta là một gia đình. – Tôi cụng ly với mọi người, nhắm mắt uống hết phần rượu của mình. Tôi chỉ uống rượu vì bị bắt ép vào ngày sinh nhật hàng năm nhưng hôm nay tôi phá lệ vì Quân. Tôi muốn tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp cho tình yêu của chúng tôi. Rượu thật cay, mà cũng thật ngọt. Tôi có thể uống cạn cả chai rượu của bố. Ông không thể dùng hình phạt khi tôi say ngay tại nhà mình được. Nhưng tôi chợt thu lại cái ý tưởng đó, tôi cần giữ hình tượng thật đẹp trong mắt người tôi yêu.
Ăn uống xong mọi người quây quần tại phòng khách trò chuyện. Còn tôi lãnh nhiệm vụ rửa sạch chén bát như những gì tôi đã xung phong làm. May thay, Quân không phải một người bạn trai lười biếng. Nhờ sự giúp đỡ của anh, tôi đã dọn dẹp tất tần tật trong vòng mười lăm phút.
Chúng tôi gia nhập vào không gian ấm cúng của gia đình bên ngoài phòng khách. Bố tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đơn, cặp đầu bếp mới nổi kia thì chiếm gần nửa chỗ ngồi trên chiếc ghế dài nên tôi và anh chỉ còn một nơi chật hẹp còn lại trên chiếc ghế dài đó. Như thế lại hay, tôi có thể nép vào anh một cách công khai.
– Này. – Linh vươn tay qua tôi, đập vào vai Quân. – Anh đã dẫn Khả Ngân đi ra mắt bố mẹ chưa?
– Cậu nhắc mình mới nhớ. – Linh xị mặt lại vì câu nói của tôi đã thay anh Quân trả lời câu hỏi tọc mạch của nó. – Anh chưa kể em nghe về gia đình bao giờ.
– Cứ tự nhiên đi. – Bố đáp trả lại cái liếc mắt của Quân bằng cách bật ti vi với mức âm lượng trung bình, đủ to để lấn áp không khí ngượng ngùng, đủ nhỏ để chúng tôi có thể nghe thấy đối phương nói gì.
Quân tựa lưng vào ghế, sẵn sàng tường trình tất cả mọi điều về anh mà tôi muốn nghe:
– Gia đình ở Sài Gòn. Ngoài bố mẹ ra, anh còn có một cô em gái, trạc tuổi em.
– Thật chứ. – Tôi để vẻ vui thích lộ rõ trên gương mặt. – Anh có thể cho em số di động của cô ấy hay địa chỉ mạng xã hội. Bọn em sẽ thân nhau rất nhanh thôi.
– Nhanh? – Linh xen ngang. – Lý do cậu có mỗi con bạn thân này vì cậu mất khoảng một năm để hòa đồng với người lạ. Mà trong một năm đó người ta đâu có ngồi yên tại chỗ để cậu hòa đồng.
– Em lạnh lùng đến vậy sao? – Quân cười. – Tự nhiên anh thấy bản thân mình thật may mắn.
– Chỉ là…khía cạnh xấu không đáng nói đến của em thôi. – Tôi gửi cho Linh ánh mắt xua đuổi. – Nhưng em sẽ làm quen với em gái của anh rất nhanh. Em hứa đấy.
– Không cần vội thế đâu em. – Quân cư xử lạ đi trông thấy. – Khi nào anh hẹn được nó ra Hà Nội, chúng ta sẽ cùng đi ăn. Giờ là hè rồi, em sẽ được gặp nó nhanh thôi.
– Anh không muốn em làm quen cô ấy trước? – Tôi đoán.
Quân gật đầu:
– Sau này em sẽ hiểu. Cứ coi như con bé là một bí mật hay một bất ngờ gì đó của em trong mùa hè đi.
– Thôi được. – Tôi nuốt ực sự hiếu kỳ vào bụng. Thật chẳng dễ dàng gì khi phải làm chuyện này.
Linh và Yeun cãi vã thêm một trận nhỏ chỉ vì Yeun lỡ miệng nói hình như cậu ấy say. Sau trận đó, bọn họ ra về. Anh Quân cố tình nán lại vài phút để khuyên thử bố theo yêu cầu của tôi. Tôi rất mong anh sẽ làm được.
Vừa nghe nhắc đến vụ án cô gái mất tích khuôn mặt bố tôi liền tối sầm:
– Cậu khuyên tôi nên chuyển hẳn vụ đó cho Phạm Hòa.
– À, vâng, cháu có nghe Khả Ngân nói Phạm Hòa rất thích vụ này. – Quân liếm môi. – Và cậu ấy có thể bộc lộ khả năng tốt nhất khi làm việc một mình. Bọn cháu đã từng thân thiết với nhau mà, cháu hiểu cậu ấy hơn ai hết.
Tôi nói đỡ hộ anh vài lời:
– Bố muốn cô gái mất tích đó trở về chứ đâu muốn vụ án phải không? Giao cho Phạm Hòa đi bố.
Khuôn mặt bố tôi nhăn nhúm lại, ông đang trăn trở suy nghĩ. Hiểu theo cách lạc quan thì đó là tín hiệu mừng bởi ông chịu suy nghĩ chứ không đuổi cổ bọn tôi đi ngay lập tức.
– Bố không từ bỏ vụ án. – Ông mỉm cười. – Đây là công việc của bố, con gái yêu ạ.
– Kìa bố… – Tôi thở dài. – Bố không thể chiều lòng con một lần sao?
– Lại cái tính vội vàng đó rồi. – Ông xoa đầu tôi. – Vụ án đó bố vẫn theo. Nhưng bố lo việc thu nhận thông tin điều tra từ Phạm Hòa. Cậu ta ở chiến trường, bố ngồi ở nhà với con.
Tôi mừng rỡ ôm thật chặt ông bố của mình. Tôi còn muốn ôm bố mãi nếu ông không ngại ngùng trước mặt Quân.
Tôixin phép bố ra ngoài tiễn Quân về:
– Ngay từ đầu em nên nhờ anh giúp. Chỉ có anh mới giúp được em thôi.
– Sao anh nhớ công lao đều là của em hết nhỉ. – Quân mỉm cười.
– Vậy thì là của hai chúng ta. – Tôi đắc chí. – Em rất muốn anh ở lại với em thêm chút nữa. Nhưng, muộn rồi. Anh phải làm việc mà.
– Ngủ ngon. – Quân hôn lên trán tôi.
– Anh đi đường cẩn thận nhé. – Tôi vẫy tay tạm biệt anh ấy với sự tiếc nuối trào dâng. Hôm nay tôi đã khiến anh bị tổn thương vậy mà anh vẫn đối tốt với tôi như vậy. Tôi cần phải yêu anh, yêu nhiều hơn nữa cho xứng với tình yêu anh dành cho tôi.
***Tiếng xoong nồi cụng nhau, tiếng càu nhàu dai dẳng của Linh vọng từ bếp lên tới tầng hai căn nhà. Nếu không phải đợi bố Khả Ngân về phòng, Phạm Hòa đã xuống dạy cho lũ trẻ kia một bài học, nhất là thằng nhóc Yeun Beak.
– Cậu có màn tỏ tình ấn tượng đấy. – Bố Khả Ngân xuất hiện ngay đầu cầu thang. – Định giải thích thế nào với tôi đây.
– Nếu chú gọi đó là tỏ tình, thì đúng là một màn tỏ tình thảm hại. – Phạm Hòa nghiến răng. – Thôi quên chuyện đó đi. Chú đã suy nghĩ về việc giao vụ án lại cho tôi chưa?
– Con gái tôi, đây là lần đầu nó có bạn trai. – Ông vẫn khăng khăng nói về chuyện của Khả Ngân. – Tôi không biết tình cảm hai đứa chúng nó dành cho nhau lớn thế nào, rồi cậu nhảy vào khiến câu chuyện tình yêu giản đơn trở thành tình tay ba rắc rối. Cậu hãy để con bé có thêm thời gian, đừng khiến cảm xúc của nó lẫn lộn.
Phạm Hòa dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần bò nâu:
– Chú muốn nói cậu hãy tránh xa con bé ra, để nó yên ổn yêu chàng bác sĩ tốt bụng hả? Tôi biết chú hiểu rõ gia đình của tôi…
– Đừng nói vậy. – Ông lắc đầu. – Chẳng ai có quyền lựa chọn mình sẽ sinh ra trong gia đình nào. Nếu nó có tình cảm với cậu, tôi cũng không can thiệp. Cậu chỉ cần cho con bé lựa chọn và trông đợi vào sự chọn lựa của nó thôi. Đừng ép nó làm gì cả, nhất là trong vấn đề tình cảm.
Phạm Hòa bỏ tay ra khỏi túi quần, tiến tới trước mặt ông, đầu cúi xuống thật lễ phép:
Tôi rất tự tin trong việc tìm ra cô gái mất tích. Xin chú hãy giao vụ án lại cho tôi. Khả Ngân cần một ông bố ngồi ở nhà đánh thức cô ấy dậy vào buổi sáng, một ông bố ngồi ở nhà chào đón cô ấy đi học về chứ không phải ông bố thích công việc hơn con gái. Không chỉ vụ án cô gái mất tích, bất kỳ vụ nào chú phải làm, nếu có thể hãy san sẻ với tôi.
Ông thì nhất nhất nói về chuyện của con gái còn Phạm Hòa lại nhất nhất đòi nhận lấy vụ án. Nhưng dường như cả hai đều nghe rõ, hiểu rõ từng câu nói của nhau. Dù nội dung các cuộc đối thoại có không ăn nhập với nhau đi chăng nữa thì quan điểm của họ đều được biểu hiện rõ ràng, đều là vì Khả Ngân.