Nó dẫn hắn đi một đoạn đến một quán ăn nhỏ bên đường và nói:
– Mì xào ở đây ngon tuyệt. Đảm bảo ăn 1 lần là nhớ mãi. Trước đây tôicũng hay vào nên là khách quen ở đây đó. Được ưu tiên hẳn hoi nghen.
Hắn thấy nó hào hứng mà quên cả đề phòng, nhìn nó vẫy vẫy chị chủ quán:
– Chị Thúy ơi, hôm nay lại “làm phiền” chị rồi, bạn em muốn ăn mì xào đấy chị. Chị làm cho tụi em nha!
Chị Thúy nhìn nó rồi lắc đầu cười kiểu…hết cách rồi:
– Lại nữa rồi!
Nó ngồi hí hửng lau đũa rồi đưa cho hắn 1 đôi. Đợi chị Thúy đem mì ra, nó cười bảo:
– Tôi không ăn được cay. Nhưng mì này phải bỏ tương ớt mới ngon. Anh muốn ăn đúng kiểu thì tự bỏ nhá, càng nhiều càng ngon đấy.
Nó đặt lọ tương ớt (loại cực cay) trước mặt hắn và bắt đầu gắp mì ăn.Nhìn nó ăn ngon lành, hắn cũng cho 1 ít tương ớt vào đĩa mì của mình rồi trộn lên ăn.
Nó bảo:
– Mì chị Thúy làm rất lạ nha. Mới đầu ăn sẽ cay, nhưng nếu ăn nhanh thì sẽ đỡ nhiều.
Nó tiếp tục sự nghiệp ăn mì của mình còn hắn thì phồng má trợn mắt ngậm 1 mồm mì còn lòng thòng mấy sợi trên miệng. Nghe nó nói xong, hắn nhắmmắt nhắm mũi ăn rồi vội vàng ăn hết đĩa. Sao bỏ có chút xíu mà hắn thấycay quá trời.
Đúng là ăn nhanh thì đỡ thật, nhưng vừa ăn hết đĩa, hắn á khẩu, mặt đỏbừng lên, giật giật tay nó rồi chỉ chỉ tay còn lại vào miệng mình (ý làcho uống nước). Nó vờ ngơ ngác:
– Cay hả? Để tôi rót nước nhá!
Nó quýnh quáng vớ cái cốc bên cạnh mà không thèm (hay cố ý không thèm)nhìn xem đó là cốc gì và tống thẳng vào miệng hắn. Hắn ho sặc sụa rồinôn hết ra ngoài:
– ..àm ì ấy ả? (làm gì đấy hả)
– Ơ, không phải nước à, tôi tưởng….
Chị Thúy thấy thương hắn quá bèn rót cho 1 ít nước ấm với vài lát gừng.Hắn nốc cạn trong 1 hơi nhưng vẫn chưa hết cay, môi hắn đỏ tấy lên vàkhông còn cảm giác nữa. Nhìn nó cười lăn lộn rất sảng khoái, trên đầuhắn nổi 1 cục tức to oành, hắn chạy lại, vong tay giữ chặt 2 tay nórồi……. hôn nó.
Nó hoảng hốt đẩy ra nhưng không được và bắt đầu thấy môi mình cay vôcùng. Nó đấm vào lưng rồi đạp vào chân hắn mà hắn vẫn không buông. Tạisao nó cứ gặp phải cái thể loại biến thái như ông anh thế này nhỉ? Trờiơi@@!
Thả nó ra, hắn cười đắc thắng:
– Dính luôn rồi nhá.
Nó đưa tay lên quệt quệt cái môi đang đỏ lự lên không kém gì hắn rồi vội vàng chạy vào uống nước và lấy đá chườm, và hắn cũng được ké.Nó lườmhắn:
– Được đấy đồ chảnh chọe biến thái!
Hắn chau mày:
– Được à, cậu nghĩ 1 thằng con trai hôn 1 thằng con trai mà được à, xemra cậu mới biến thái. Mà nhắc lại lần nữa, gọi tôi là chủ nhân, thằnglùn!
– Cái gì? Tôi mà lùn á? Còn lâu nhá? Tôi không thích gọi đấy, làm gì nhau? Không ôsin ô dù gì nữa hết, có ngon thì xử tôi coi!?
Nó gác một chân lên ghế rồi khoanh tay đầy thách thức, hắn từ từ đứng dậy, vòng qua bàn rồi tiến lại, tay để trong túi quần.
Nó cảnh giác. “Liệu hắn có súng hay dao gì không? Lỡ hắn thừa cơ bắn 1phát thì đời mình tàn. Má ơi con chưa muốn chết, con còn muốn gặp ngườiđó nữa……..”
Hắn rút tay ra từ từ, Minh đã thấy hơi run rồi, trong bụng thầm cầu nguyện đó đừng là súng……
“Tít.. tít…tít”
Hắn lôi cái điện thoại ra bấm lia lịa, Hoàng Minh tròn mắt nhìn:
– Alô, sở cảnh sát ạ? vâng, tôi đang ở quán mì Thúy Nhi đường T quận X, ở đây có……..
“Cụp”
Nó dùng cả 2 tay dúi cái điện thoại xuồng, nài nỉ:
– Tôi sẽ làm theo lời anh, chủ – nhân.
Hắn nhếch miệng:
– Tốt. Giờ trả tiền rồi đưa tôi đến nơi nào hay hay đi. Chỗ có ít người thôi nhưng phải có gì chơi hoặc đẹp ấy.
Nó chu mỏ lên rồi bước trước:
– Đi thì đi!
– Không trả tiền à?
– Quỵt!
Hắn lắc đầu rồi đi theo nó, không quên lườm 1 cái trách móc chị Thúy.Chị chỉ biết cười trừ. Biết làm sao được, chị cũng chịu thua nó rồi.
Nó đủng đỉnh cho tay vào túi quần rồi bước chậm trên phố. Đường phố vềđêm sáng rực, ồn ào nhưng cũng khoan khoái dễ chịu chứ không bụi bặm,nóng nực như ban ngày. Nó cứ thế đi trước, dẫn hắn từ phố này sang phốkia, đường này đến hẻm nọ mà vẫn không có ý định dừng bước.
Sau hơn một tiếng, hắn mất kiên nhẫn bèn nói, giọng đã khó chịu vô cùng:
– Cậu đang giở trò gì đấy hả?
Nó quay mặt lại, thờ ơ:
– Thì tôi đang kiếm chỗ như anh muốn đây. Tôi đâu rành những nơi ítngười mà lại có trò chơi hay cảnh đẹp gì đó đâu, phải tìm đã chứ.
Hắn giựt tay nó lại làm nó hơi giật mình:
– Không đi nữa, kiếm chỗ nào gần đây thôi.
Nó cười ranh mãnh:
– Anh nói thật đấy à?
Hắn không biết nó định toan tính gì nhưng cũng ừ đại, nó chỉ đợi có thế, cười toe:
– Vậy anh chọn đi, cái nào cũng được!
Hắn ngó ra xung quanh thì ôi thôi, cả 2 bên đường toàn là khách sạn vớinhà nghỉ, không thì cũng là phòng trọ. Hắn sởn da gà nói, không dám nhìn mặt nó:
– Đi… đi tiếp!
Nó cười phá lên rồi kéo hắn đi. Qua 1 cửa hàng, nó chạy vào mua 1 bịch toàn kem là kem rồi xách ra. Hắn nhíu mày:
– Ăn ở đâu?
Nó thản nhiên đáp:
– Vừa đi vừa ăn.
– Cậu không biết mất vệ sinh là gì à?
Nó lườm hắn 1 cái sắc lẻm mà hắn không phản ứng gì, ngược lại cò tỏ ra khinh khỉnh:
– Có vẻ cậu rất thích ăn kem với bụi nhỉ?
Nó không để ý đến nét mặt khả ố của hắn, xé toạc 1 cây kem ra rồi tống nguyên vào miệng hắn làm hắn ú ớ. Nó nhếch mép:
– Thế thì anh ăn cùng cho vui.
Hắn không biết làm gì. Giữa phố thế này mà lại nhổ kem ra đường thì thật mất mặt, ngó quanh thì chỉ thấy 1 cái thùng rác mà đi tới đó thì cáikem cũng chảy hết. Hắn thở dài rồi cay đắng gặm luôn. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên hắn ăn loại kem này thì phải, lại ăn trên đường nữachứ. Có vẻ…. ngon ngon.
Ăn hết, hắn quay sang nhìn nó rồi nhìn cái túi kem. Nó túm chặt cái túi lại, đề phòng:
– Muốn ăn thì tự đi mà mua!
Hắn không nói gì, lẳng lặng cúi lại gần cái kem nó đang ăn dở và “phập”. Hắn cắn 1 miếng ngon lành rồi bước tiếp:
– Nếu cậu thích có thể ăn tiếp que kem đó!
Nó đứng chết lặng rồi hét lên:
– ĐỒ BIẾN THÁI!!!
Hắn nhe răng cười rồi cầm lấy que kem của nó…… ăn tiếp! Hôn thì cũng hôn rồi, với hắn chẳng có gì quan trọng, mà làm nó tức giận lại vuivui, còn nó thì cực ghét bị giành đồ ăn, nhất là đồ ăn ngay trước miệngmình. Tên xấu xa, hãy đợi đấy!!
Hắn bỗng liếc nhìn đồng hồ, 1 nét buồn thoáng qua đôi mắt xanh nhạt rồilại trở về vẻ thờ ơ. Nó thấy hơi khó hiểu nhưng rồi lại nghĩ hắn đangxem giờ để kiếm trò trêu chọc nó và tức điên lên.
Quay sang bên đường, nó thấy đoạn phim quảng cáo và những tờ áp phíchtrông….. quen quen. Mà nhìn cái bản mặt thằng đó đáng ghét không khácgì đồ chảnh chọe biến thái đang đi đằng trước. Và chính xác thì đó làhắn ta. (=.=”)
Nó giựt 1 tờ áp phích xem:
– Angus.
Thì ra hắn là người mẫu của MZ, đang nổi đình đám. Hê hê, nó lại nghĩ ra được vài thứ rồi đấy……
Hắn đứng lại nhìn nó rồi quay sang nhìn đoạn phim quảng cáo chăm chú. Nó cũng ngước lên:
– 3…2….1. HAPPY BIRTHDAY TO ANGUS!!!
Tiếng hét của bọn con gái vỡ oà làm cả khu phố loạn lên. Nó bịt tai lại, hét:
– Hôm nay sinh nhật anh hả???
Hắn liếc nó 1 cái rồi đi thẳng. Nó không hiểu gì, chạy vội theo sau:
– Này, sinh nhật anh mà anh trốn đi chơi thế này không sợ fan buồn à?
Hắn đứng khựng lại, quay lại nhìn nó với ánh mắt đe dọa, gằn giọng:
– Đừng tưởng cái gì cậu cũng biết mà lên tiếng!
Nó bực mình với cái thái độ đó, định khùng lên cãi nhau mà hắn lại quay đi, giọng trùng xuống:
– Giả dối cả thôi! Chẳng ai mong có sự có mặt của tôi trên đời đâu.
Nó có vẻ không vừa lòng:
– Nhưng đó là những người hâm mộ anh mà. Sao lại giả dối được?
Hắn nhếch mép lên:
– Hâm mộ ư? Một lũ hám trai thì có!
Nó cau mày lại nhưng không nói gì nữa. Model của MZ mà lại nói ra những câu thế này đây, phải nhắc mama quản lí lại nhân viên mới được, haizz.
Mà hắn nói dối. Khi nãy hắn đã rất chăm chú xem đoạn video kia mà, trong ánh mắt tuy có sự đau khổ xen những xót xa nhưng vẫn còn 1 chút niềmvui le lói…
Nó kéo tay hắn chạy nhanh:
– Đi theo tôi!
Hắn ngạc nhiên nhưng không tức giận vì hành động của nó. Phía sau kia đã bắt đầu có những tiếng xì xào nhận ra hắn…. hắn cũng cần có một người nào đó, nắm tay và kéo mình chạy thật xa, bỏ lại tất cả những con người dối trá và hám lợi ấy. Hắn mỉm cười…. Từ lúc gặp tên nhóc này, hắn đã thấy sinh nhật tuổi 20 của mình sẽ có những điều thú vị rồi mà… Nhưng giá như… đây là 1 cô gái thì tốt quá…….
Nó dẫn hắn lên cầu và bắt hắn đứng đợi, trước khi chạy đi còn nhíu mày nói:
– Đừng nhảy xuống đấy nhá, chờ tôi lên rồi tôi đá xuống luôn thể.
Hắn phì cười, nhìn theo bóng dáng nó lướt nhẹ trên chiếc ván trượt rồi khuất bóng. Mặt hắn thộn ra:
– Có khi nào nhóc này bỏ trốn không ta?
Lắc đầu cười nhẹ, hắn chống 2 cùi tay lên thành cầu, ngước nhìn ánh đèn sáng rực dưới đường. Thành phố này nhộn nhịp quá, hoa lệ quá, hắn như 1 con mèo hoang lạc giữa những hào quang, giả dối. Hắn nghĩ đến cô gáiđó, người mà hắn đã tin tưởng và yêu quý còn hơn cả tình cảm giữa 1 thần tượng và 1 fan. Phải, hắn đã ngu ngốc nghĩ rằng cô ta thực sự yêu hắn,hiểu hắn và giúp đỡ cô ta trong mọi thứ, để rồi cô ta đáp lại hắn bằngsự lăng nhục và lừa gạt. Lấy hắn làm bàn đạp để thăng tiến và tiếp cậnngười mình yêu, cô ta thực sự xảo trá và tàn nhẫn.
Hắn siết chặt nắm tay lại nghe răng rắc. Đôi mắt dần nhuốm màu căm hận……..
– Happy birthday to you, happy birthday to you….
Nó bưng trên tay 1 chiếc bánh ngọt có cắm 1 cây nến, vừa hát vừa tiến đến. Hắn mở to mắt nhìn nó, nó cười:
– Không thổi nến đi à? À mà ước đi đã. Không là tôi ước mất đấy!
– Còn lâu!_ Hắn cười khẩy rồi nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó. Nó vểnh tailên mãi mà không nghe thấy gì. Ước xong, hắn thổi phụt nến rồi hỏi:
– Ăn thế nào đây?
Nó đặt cái bánh lên thành cầu rồi trèo lên ngồi vắt vẻo trên đó:
– Thì cứ ăn thôi.
Nói rồi nó đưa ngón tay quệt 1 vệt kem và cho vào miệng ăn ngon lành:
– Anh không ăn hả? Bánh sinh nhật mà không ăn thì bùn lắm á.
Hắn đưa ngón tay trỏ quệt kem trên chiếc bánh, nhìn kem rồi lại nhìn nó xong mới cho vào miệng, cười thích thú:
– Cậu thú vị thật!
Nó cười:
– Chưa đâu!
Cho nguyên 1 bàn tay vào phết kem rồi trát lên mặt hắn, nó cười khà khà rồi nhảy xuống bỏ chạy:
– Ha ha, rô bốt kem, ha ha…
Hắn vuốt mặt rồi phết cả 2 tay đầy kem và đuổi theo nó, 2 đứa đùa nghịch đến khi mệt lả và mặt mũi, quần áo dính đầy kem mới thôi. Nó ngồi dựavào thành cầu, thở:
– Đồ biến thái nhà anh chạy cũng nhanh đấy.
Hắn thì thở không ra hơi, nuốt nước bọt cái ực rồi mới thốt lên được 1 câu:
– Cậu có phải người không thế?
Nó lườm hắn rồi móc trong ba lô ra 1 cái hộp nhỏ, mỉm cười 1 mình rồi quăng vào người hắn:
– Tặng anh đấy. Chúc mừng sinh nhật.
Hắn nhìn nó đề phòng rồi cũng mở cái hộp ra: 1 đôi bông tai hình thánhgiá đính kim cương, phía sau còn khắc 1 chữ A to oạch. Hắn cười vui vẻ:
– Cảm ơn. Mà sao cậu chuẩn bị nhanh vậy?
Nó ngước lên trời, nhoẻn 1 nụ cười khó hiểu:
– Vốn định tặng người khác, nhưng người đó mãi không về, thôi thì tặnganh vậy, hôm sau đặt cái khác. Tên anh cũng có chữ “A” mà – Angus.
Hắn nhíu mày:
– Đó không phải tên tôi. Tên thật của tôi là Lục Tiểu Thiên, Angus chỉ là nghệ danh thôi.
– Ồ, nhìn anh có vẻ giống người nước ngoài nên tôi tưởng…….
– Tôi là con lai.
Nó tinh nghịch nói:
– Vậy không phải người thuần Việt rồi, tôi là dân bản địa đấy nhá. Thôi, đi rửa mặt với tôi nào.
Nó kéo hắn chạy đến 1 đài phun nước rồi rửa mặt mũi chân tay. Đang rửa thì……..
– Ôí, chết rồi!
Hắn vuốt nước trên mặt xuống, hỏi:
– Sao thế?
– Sợi dây chuyền ba tôi tặng….., rơi xuống nước mất tiêu rồi!
Nó lo lắng nói gần như mếu. Hắn lại gần chỗ nó đang đứng, cúi xuống dòxét thì nó bất ngờ túm lấy cổ hắn và gạt chân 1 cái làm hắn ngã nhàoxuống nước.
Hắn vùng dậy chới với:
– Đồ chết tiệt! Tôi không… biết…. bơi!
Hai tay hắn cứ đập đập quẫy quẫy và miệng cứ ộc nước vào. Nó ôm bụng cười:
– Ha ha ha, hết giờ làm ôsin không công rồi tên đần ạ. Anh nghĩ tôi dễdàng bỏ qua tất cả à? Đồ biến thái, ngạo mạn, vô phép, đáng ghét…….
Vừa nói nó vừa dùng mũi giày nhấn thêm cái đầu hắn xuống. Hai tay hắn đã không còn đủ sức vùng vẫy và túm lấy chân nó được nữa, hắn dần chìmxuống……
Nó phủi tay đếm từ 1 đến 10 rồi mới quay lại xách cổ hắn lên, hét:
– ĐỒ CHẾT DẪM!! Chỗ này nước chỉ đến 1 mét rưỡi thôi, ĐỊNH DỌA AI ĐẤY HẢ???
Hắn phụt nước từ từ trong miệng vào mặt nó rồi mở mắt:
– Sao không nói sớm!
Nó “hừ” 1 tiếng rồi lại nhấn hắn xuống nước:
– Lần này đừng hòng lên!!!
Hắn kéo rồi cấu tay nó 1 cách bất lực vì nó đang ở trên, hắn đã quá mệtvà sức nó cũng chẳng phải thường. Sau khi xác nhận có bọt khí sủi lên,nó từ từ buông tay cười đắc ý:
– Ai bảo dám chọc giận Hoàng Minh ta.
Không thấy hắn ngoi lên, nó tự dưng đâm hoảng:
– Ý da, hắn nói bảo hiểm thân thể lên tới 1 tỷ USD, ông già giết mìnhmất. Mà ông già chưa kịp giết, bọn fan của hắn cũng đã xẻo thịt mìnhrồi.
Nó ngậm ngùi lôi cổ hắn lên và sơ cứu. Cũng may là chưa chết, nó thởphào định bỏ đi. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cố gạt chân nó 1 cái làm nókhông đề phòng mà té ngay vào đài phun nước. Nó vùng ngoi lên, đứng dậythì hắn đã ngất xỉu rồi, nếu không thì………. nó sẽ giết hắn ngay màkhông thèm đếm xỉa tới chuyện gì nữa đâu.
Khổ sở kéo “xác” hắn lên taxi rồi vào 1 khách sạn của nhà thằng Tùng, nó quăng hắn theo đúng nghĩa vào 1 phòng rồi nhờ người chăm sóc. Đồ biếnthái đáng ghét! Rồi xem, nó nhất định tính sổ với hắn.
Hơn 2h, nó về tới nhà trong bộ dạng không thể thảm hơn được nữa. Sau khi nhét 2 cục bông vào tai để tránh cái loa phát thanh Hoàng Anh, nó lếtđược tới phòng mình. Tắm rửa xong xuôi, nó bật laptop lên, mở văn bản:
– >>Please enter your password
– ********
– “Anh à, hôm nay trời cũng đẹp lắm, thật tiếc vì không có anh ở đây.Sáng nay em lại bị con nhỏ Nhã Nhã đeo bám nữa, anh không nhanh về đâybênh vực em >”
À, chiều nay em đụng 1 gã điên anh ạ, Hắn ta là Angus, người mẫu của công ty MZ của mẹ em……”
Nó viết mãi rồi thiu thiu buồn ngủ và gục xuống bàn. Hoàng Anh len lénmở cửa bước vào phòng cô em. Vốn định nhát ma con bé mà thấy nó gụctrước laptop từ lúc nào, anh lại gần vuốt nhẹ lên mái tóc Hoàng Minhrồi lắc đầu mỉm cười. Nhìn lên laptop, anh tá hỏa khi thấy cái ý địnhchụp ảnh của cô em, liền giơ tay lên định cốc đầu nó nhưng rồi lại thảxuống. Dòng cuối cùng mà Hoàng Minh viết: “Em rất nhớ anh. Anh bảo emchờ…. nhưng em phải chờ đến bao giờ đây anh?”
Hoàng Anh thở dài, lẩm bẩm:
– Trương Kỳ Anh, cậu có mau trở về không?! Em gái tôi đã quá khổ vì cậu rồi…
Xóa dòng cuối rồi lưu văn bản và gập laptop lại, Hoàng Anh bế HoàngMinh lên giường và đắp chăn cho nó. Anh định quay về phòng nhưng chợtchững lại rồi tặc lưỡi chui lên nằm cùng em.
Tối hôm đó Hoàng Minh ngủ rất ngon.
Nhưng sáng mai thức dậy thì….
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……..