Vô Danh chọn một hướng rời đi, quay lại Hàn Miêu Thôn là không được. Hắn cũng không biết phi hành bao lâu thì thấy một tòa thành.
Mới đi vào ” Kỳ Sinh Thành ”, hắn đã nghe được tiên nhân xung quanh bàn tán:
– Tây Môn gia với Đông Phương gia lại tổ chức cưới nữa rồi.
– Ấy, hai nhà đặc biệt đó hả?
– Chứ còn ai vào đây nữa. Chuyện hai nhà này trẻ con cũng biết
Vô Danh cũng nhanh chóng hiểu ra đặc biệt là ý gì. Tây Môn gia chỉ có duy nhất một nam nhân, Đông Phương gia ngược lại. Đâu chỉ có thế, một người duy nhất này là chồng hoặc vợ của tất cả người khác phái còn lại trong nhà. Càng khó tin hơn là loạn luân.
Như Tây Môn nam chủ lấy vợ sinh con gái, sau đó lấy con gái lại sinh cháu gái, lấy cháu gái…. cứ thế mà lặp lại đến nay cũng chẳng biết bao nhiêu đời rồi. Đông Phương nữ chủ lấy chồng sinh con trai, lấy con trai sinh cháu trai, lấy cháu trai…. cũng lặp lại liên tục. Vô Danh nghe hết về hai nhà này mà trợn tròn mắt.
Có thể như vậy nữa sao? Nhưng dù là kỳ sự, hắn cũng không muốn để ý. Cho đến khi có người nói ra nguyên nhân của việc kỳ quái này.
Hai nhà này ra quái sự là do một con thần thú ” Kỳ Sinh ”. Hiện đang nằm ngủ ở một góc tòa thành, cũng vì vậy mà tên thành được đặt theo nó.
Với tu vi đại la kim tiên của một thần thú trưởng thành, trừ phi là tiên vương mới có thể chế phục. Nhưng nơi này không nằm trong địa bàn của ba vị tiên vương. Con ” Kỳ Sinh ” lại là thần thú duy nhất trên tiên giới mà không ai chào đón. Chỉ cần chọc tức nó, sẽ có kết quả như Tây Môn và Đông Phương gia.
Cho dù là biến thái cỡ nào đi nữa cũng không thể chịu được. Vô Danh chỉ để ý tinh huyết thần thú mà thôi. Nhưng làm sao để nó tự nguyện giao ra? Cứ đi gặp xem thế nào. Đi theo một số người thích xem náo nhiệt, hắn đã trông thấy con thần thú này. Một con thỏ, không sai được, giống như ở hạ giới. Khác ở chỗ, nó có ba mắt, lông màu tím.
Nhìn qua khá là thần bí, nhưng nó đang ngủ thế này thì làm sao? Đánh thức? Cũng may có người giúp hắn. Tây Môn và Đông Phương gia từ sau khi bị nguyền rủa, không có cách nào thay đổi, cho nên trước khi lại cưới đều đi tìm con này đánh và chửi bới một trận.
” Kỳ Sinh ” thần thú như rất hưởng thụ người hai nhà này hành hạ. Có thể thấy tai nó hơi nhúc nhích là đang nghe, thậm chí còn chủ động đưa thân thể đỡ đòn của đám người. Cái quái là mắt vẫn nhắm chặt, điều này làm những tiên nhân mới đến như Vô Danh mở rộng kiến thức.
Con này không có ngủ. Đợi cho người hai nhà kia rút về tổ chức đám cưới, đám tiên nhân hiếu kỳ cũng rời đi. Hắn mới đến gần con thần thú kỳ quái này, vào thẳng vấn đề mà hỏi:
– Làm thế nào ngươi mới cho ta tinh huyết?
” Kỳ Sinh ” cũng không trả lời mà tiếp tục giả như đang ngủ. Vô Danh có làm thế nào đi nữa nó cũng không nhúc nhích. Có một vài tiên nhân trông thấy thì cười nhạo:
– Lại một tên kia mới đến ngu ngốc khác.
– Đúng thế! Thần thú là không bao giờ cho chúng ta tinh huyết mà luôn để cho đời sau.
– Bất quá con này chỉ có duy nhất một trên tiên giới cho nên cũng có nhiều tên muốn thử vận may.
– Chỉ là không có ngoại lệ nào xảy ra đâu.
Vô Danh cũng nghe được mấy người kia nói. Nhưng hắn không muốn từ bỏ, đây có thể là đường tắt nhanh nhất để tăng tu vi rồi. Thấy hắn tiếp tục thi kiên nhẫn với con thần thú kia, một số người nhận định là tên ngu ngốc mà bỏ đi. Nhưng vẫn có một người ở gần đó chưa đi, âm thầm quan sát.
Cho đến mấy ngày sau vẫn thấy hắn tiếp tục phí công, tên này mới đi đến nói:
– Muốn tiên đan lắm sao? Nếu thực sự cần thì đi theo ta
Cũng không cho Vô Danh thời gian trả lời, tên này đã đi trước dẫn đường. Hắn cũng mệt mỏi với con thần thú này rồi, đành đi theo đối phương. Được dẫn đến một cái hồ nước trong thành, sau đó chèo thuyền ra đảo nhỏ giữa hồ. Hắn muốn hỏi nhưng đối phương ra hiệu im lặng nên thôi.
Trên đảo giữa hồ cũng có một số kiến trúc để nghỉ ngơi, ngắm cảnh cho các tiên nhân. Vô Danh được dẫn tới một căn phòng, sau khi đóng cửa lại, bày ra các tiên trận ngăn cách, đối phương mới quay ra nói:
– Buông ra tinh thần, thả lỏng thân thể nhận cấm chế của ta.
– Tại sao?
– Muốn có nhiều tiên đan thì làm theo. Đừng hỏi nhiều.
Vô Danh có chút do dự, nhưng nhớ lại khả năng của mình cũng không sợ nữa. Sau đó đối phương lấy ra một thứ hắn khá quen, một cái ” Phong Tiên Ấn ” khác giống hệt với cái hắn đang mang. Chẳng lẽ tên này muốn bắt hắn làm nguyên liệu. Chỉ sợ tên này đang mua dây buộc mình.
Quả nhiên, cấm chế không tác dụng lên Vô Danh mà chuyển lên kẻ gần nhất là đối phương. Không như ” Dục hương ” tác dụng liên tục, khiến hắn dính chiêu. Cái này chỉ là một lần cho nên tên ngu ngốc đối diện trở thành giống đám nguyên liệu tại ” Cuồng Phong hội ”.
Tịch thu tài sản của đối phương, Vô Danh phát hiện ra một số thứ thú vị trong giới chỉ trữ vật.