Editor: Coca
Sung sướng ập đến quá bất ngờ, hắn thật thích cái tên này, đây là nàng đặt vì hắn….hắn thật thích.
Lúc sau hắn đều như hình với bóng mà đi theo bên người nàng, làm hộ pháp cạnh nàng, nhưng đó là vào thời điểm Tây Minh không ra khỏi cửa. Nàng rất ít khi ra ngoài, mỗi tháng sẽ chỉ ra một lần, Trọng Vi muốn đi theo lại bị nàng từ chối.
“Ta đi ra ngoài làm việc, bọn họ đi theo là được rồi, ta không thích sự ràng buộc.”
Tây Minh mang theo hai cái hộ pháp được chọn vào những cuộc thi trước, vô tình ném xuống những lời này liền đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
“Ta có thể bảo vệ ngài……” Hắn còn chưa nói hết câu thì”Phanh” một tiếng, cửa đóng.
Đột nhiên không thấy nàng làm tâm tình Trọng Vi trở nên vô cùng bực bội cùng khủng hoảng, hắn lo âu mà nhìn về phương hướng nàng đi. Cho đến vài ngày sau nhìn thấy thân ảnh nàng trở về thì hắn mới bình tĩnh lại.
“Ngươi vẫn luôn đợi ta?” Tây Minh có chút ngoài ý muốn.
“Đại nhân, ngài, ngài đã trở lại……” Gương mặt trắng nõn của Trọng Vi trở nên ửng hồng.
Thiếu niên thật sự rất xinh đẹp, cho dù giờ phút này đang ngượng ngùng cũng làm cho người khác cảm thấy như một đóa hoa hồng mỹ lệ.
Tây Minh nhịn không được mà nâng cằm hắn lên, hài hước nói: “Như thế nào? Mới mấy ngày đi tuần thôi liền nhớ ta như vậy sao?”
“Ta, ta.” Nhìn gương mặt nàng phóng đại ở trước mắt, hơi thở nàng phảng phất như phun trên mặt hắn. Trọng Vi khẩn trương đến nói năng lộn xộn, nhưng ở trong lòng lại cảm thấy mừng như điên.
Rất thích….thật sự rất thích nàng, khát cầu nàng có thể lại gần hắn một chút, chỉ một chút thôi…. Nếu mọi chuyện vẫn luôn như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng thì thật tốt.
“Tây Minh đại nhân, chủ thượng kêu ngài gặp hắn một chút.” Âm thanh người hầu đột nhiên truyền đến. Truyện Điền Văn
Tây Minh gật gật đầu, ý bảo đã biết. Triều Lạc tìm nàng, hẳn là để bàn bạc về động thái của Ma tộc, vừa lúc mấy ngày nay nàng quanh quẩn vùng biên giới của Ma Tộc, phát hiện ra một ít dị thường.
Một thân hồng sắc, tóc dài màu nâu thẫm mềm mại rũ xuống, môi đỏ cong cong dụ hoặc, Tây Minh chậm rãi tiến vào Trường Sinh Điện.
“Gặp qua chủ thượng.” Tây Minh hành lễ, Trọng Vi đi phía sau nàng cũng cúi đầu hành lễ.
Triều Lạc chú ý tới Trọng Vi đứng phía sau nàng, có chút ngoài ý muốn, Tây Minh tới Trường Sinh Điện chưa bao giờ đem thuộc hạ theo, đây là lần đầu tiên.
“Tây Minh, mấy ngày nay ngươi đi Ma tộc có phát hiện việc gì bất thường không?”
“Thưa chủ thượng.” Thanh âm Tây Minh bình tĩnh mà nói: “Lần này thuộc hạ đi chính là vùng biên giới của Ma tộc, phát hiện bệnh dịch bên kia đang bùng phát không cách nào kiểm soát, tuy rằng không có bất luận tin tức gì nhưng căn cứ vào suy đoán của thuộc hạ, Ma tộc tựa như rắn mất đầu.”
“Ngươi có chắc không?!” Ánh mắt Triều Lạc trở nên có chút sắc bén.
“Thuộc hạ nắm chắc tám phần.” Thanh âm Tây Minh tuy rằng lạnh lẽo, nhưng âm sắc lại dính dính nhớp nhớp câu người. Trọng Vi cảm thấy cả người trở nên mơ hồ, nàng nói gì đều không quan trọng, chỉ cần nghe được thanh âm nàng hắn liền say mê.
Cho đến khi có những quốc sư khác lục tục tiến vào, Hull đi đến bên người Tây Minh, ân cần thăm hỏi tình huống của nàng, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn bất động thanh sắc đứng nhìn, ánh mắt Hull xem Tây Minh luôn mang theo ôn nhu không hoà tan được, mà lúc này Tây Minh cũng mỉm cười đáp lại Hull. Trọng Vi bắt đầu hít thở không thông, con ngươi tối tăm tăng thêm lệ khí, hắn thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Hull, trong mắt có vô vàn sát ý.
“Đúng rồi, Trọng Vi.” Tây Minh quay đầu lại, Trọng Vi tức khắc rũ lông mi xuống, che khuất sự tàn nhẫn trong mắt. Hắn nhợt nhạt cong môi, vốn dĩ hắn lớn lên rất đẹp, ngũ quan tinh xảo đến có chút trong suốt làm hắn thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
Tây Minh không nhận thấy được sự dị thượng ở hắn.
“Cuộc chiến lần này với Ma tộc, ngươi liền theo ta cùng nhau đi.”
Trọng Vi ngẩn người, không thể tin tưởng mà nhìn nàng.
“Thật….thật sự, có thể chứ?” Thanh âm hắn bởi vì vui sướng mà có chút run rẩy.
“Ngươi là thuộc hạ của ta, có cái gì mà không thể.”
Năng lực chủ yếu của Tây Minh là ma pháp thao tác dẫn lực. So với nhiều ma pháp sư khác, năng lực của nàng có vẻ chiếm ưu thế.
Nàng có thể dễ dàng thao tác đồ vật để công kích đối phương, có thể linh hoạt hơn trong nhiều trường hợp.
Ở trong rừng rậm Satan, Hull cùng nô bộc của hắn là một tổ, Tây Minh cùng Trọng Vi là một tổ.
Quả nhiên hệt như dự đoán của Tây Minh. Bọn họ đã giết rất nhiều Ma tộc nhưng cũng không thấy Ma Vương xuất hiện can ngăn.
Trọng Vi đi theo Tây Minh, đôi mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng nàng.
“Thật ra khả năng thích ứng với hoàn cảnh của ngươi rất tốt.” Tây Minh quay đầu lại câu môi cười nhìn hắn.
Tầm mắt Trọng Vi chạm đến nụ cười nàng lại không có tiền đồ mà cúi đầu, trong lòng lại ngo ngoe rục rịch khó nhịn. Mặt hắn lập tức đỏ ửng, giống hệt như thiếu nữ mới biết yêu.
Hắn nắm chặt cây kiếm trong tay, nói: “Chỉ cần….chỉ cần cho thuộc hạ đi theo đại nhân, đi nơi nào, thuộc hạ đều nguyện ý.”
Cái miệng nhỏ thật ngọt, Tây Minh híp híp mắt.
Đến ma đô* rồi, không khí liền thay đổi, quạnh quẽ đến có chút quỷ dị. Nhóm Tây Minh liền trở nên cảnh giác.
(*Ma đô: Nơi trú ngụ của Ma Vương.)
Đột nhiên, một ngọn gió thổi mạnh qua.
Mọi người ngẩng đầu liền thấy, có một người mặc áo đen đứng phía trên đỉnh, trên chiếc áo choàng màu đen còn treo các loại đầu lâu lớn nhỏ khác nhau.
“Là Ma Vương.” Tây Minh thấp giọng nói, dừng một chút: “Không đúng, đó chỉ là linh hồn của Ma Vương.”
Bỗng một cỗ sức mạnh từ đâu ập đến, cả đám quân đội cùng ma pháp sư đều bị ép đến ngã trái ngã phải. Khóe miệng Tây Minh cũng chảy ra một tia máu.
Sắc mặt Trọng Vi tái nhợt, hắn chạy nhanh đến đỡ nàng, cánh tay ôm chặt lại có chút run rẩy.
Tây Minh bình tĩnh mà nhìn về hướng Ma Vương, cười đến có chút tà mị: “Không hổ là Ma Vương, chỉ cần tốn công một chút liền có vài trăm người ngã xuống. Bất quá hôm nay chúng tôi đến đây, là trang bị đầy đủ mà đến, Ma Tôn đại nhân cho rằng một chút sức mạnh đó có thể giết chết chúng tôi sao?” Nàng móc ra tinh hạch từ trong cơ thể, giây tiếp theo liền niệm pháp chú.
Trong nháy mắt tinh hạch toả ra thật nhiều năng lượng, Ma Vương liền trở nên vặn vẹo bất kham, không thể tin tưởng mà nhìn Tây Minh. Tức khắc cuồng phong* bốn phía gào thét, quân lính cùng Tây Minh đều chật vật ngã xuống.
(*Cuồng phong: Cuồng: điên, phong: gió. Gió to lớn, thổi như điên như cuồng trong cơn bão táp.)
Tây Minh bị sức mạnh của tinh hạch đánh ngã. Nàng ho ra một bụng máu, ý thức bắt đầu mơ hồ. Trong cơn hoảng hốt, nàng cảm giác được có ai đó ôm nàng, vẫn luôn che chở nàng, không cho nàng chịu bất kì tổn thương gì.
Nhiệm vụ lần này rốt cuộc cũng kết thúc, tuy rằng Tây Minh bị thương, cũng không có bắt được ma đô, nhưng ít nhất cũng làm cho linh hồn của Ma Vương bị thương nặng, hơn nữa còn giết được không ít Ma tộc.
Tây Minh đứng trên Huyết Minh Thành, nhìn ra phương xa.
Gió nhẹ phất quá tóc nàng.
“Không biết khi nào mới có thể chấm dứt những ngày chiến loạn như vậy.”
“Đại nhân mong ước tương lai sẽ như thế nào?”
Tương lai sẽ như thế nào? Tây Minh cười khổ một chút, nàng như vậy, còn có thể có lựa chọn sao?
“Đại khái là…Một tương lai yên bình, không có chiến tranh, không có ai quấy rầy đi….”
Còn tiếp….