Anh Nam sau khi kiểm tra xong cho mẹ tôi, ba tôi và các chị cũng bước vào. Hôm nay là cuối tuần nên mọi người lại có mặt đầy đủ. Chị của tôi ai nấy đều đã kết hôn và tôi cũng đã có vài đứa cháu, nhưng tuyệt nhiên có lẽ bọn chúng không hề biết về sự tồn tại của tôi. Tôi đứng nép phía sau anh, tôi không muốn gây ồn ào và náo loạn tại nơi rất cần sự yên tĩnh cho người bệnh.
“Bác sĩ, hôm nay đã tốt hơn chưa.”
Anh Nam lắc đầu: “Như cháu đã nói rồi ạ, bệnh của bác gái cần phải phẫu thuật nhưng phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, có thể sẽ không thể tỉnh lại.”
Ba tôi đi theo anh Nam ra ngoài nói chuyện.
“Bác sĩ, sẽ có bao nhiêu cơ hội để bà ấy khỏe lại?”
“Theo cháu nghĩ chưa đến 10% thành công.”
Ba tôi có nét ngơ ngác, ông quay đầu bước vào bên trong phòng bệnh. Tôi lúc này cũng không còn chút bình tĩnh, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế hai bên mà thở dốc.
“Anh xin lỗi, không thể giúp gì cho em.” – Anh Nam ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay lau giọt nước mắt trên mi tôi vừa rơi xuống.
“Anh… không phải lỗi của anh, là lỗi của em.”
“Con người sống chết đã có số, em đừng tự trách bản thân, em không có lỗi, trong mắt anh em luôn là một cô bé vô cùng thông minh và hiền lành.” – Anh ân cần an ủi.
Tôi không đáp, tựa vào vai anh, đây là người đầu tiên trong suốt tám năn qua, khi tôi đau buồn nhất, chịu cho tôi muợn bờ vai anh tựa vào. Cảm giác như có ai đó bên cạnh tốt hơn biết bao chiếc gối đẫm lệ ngày xưa.
“Lúc khóc cũng xấu hệt như ngày xưa, anh nhớ em vẫn chưa trả anh chiếc khăn tay.” – Anh hơi cười.
Tôi có chút ngạc nhiên, tôi đã từng giữ chiếc khăn của một ai đó, không ngờ lại là anh sao?
“Lâm, sau khi hết giờ, anh mời em đi ăn tối nhé.”
Tôi nghĩ một chút rồi gật đầu: “Em mời anh nhé, cảm ơn anh vì đã giúp em. Lại cảm ơn anh chăm sóc mẹ em.”
“Đó là nhiệm vụ của anh mà.” – Anh lại xoa đầu tôi như một đứa trẻ: “Tối anh qua đón em.”
Anh đặt vào tay tôi điện thoại của anh mà nói: “Giữ lấy để liên lạc, điện thoại em hỏng rồi, tìm em thật vất vả.”
“Bác sĩ Nam, giám đốc tìm anh.” – một cô y tá bước đến nói.
Tôi cầm trên tay điện thoại của anh, cảm thấy không nên lại nói: “Nếu bạn gái anh gọi, em không chịu trách nhiệm nhé.”
Anh quay đầu lại cười rất hiền: “Anh chưa có bạn gái, không cần bận tâm.”
Tôi từng nghe nhỏ Linh nói anh chưa kết hôn, nhưng chưa hề nghĩ anh cũng chưa có bạn gái. Tôi cầm điện thoại anh nhét vào trong giỏ xách, đi một vòng qua phòng bệnh của mẹ, gặp ngay chị ba và anh rễ, tôi biết mặt vì nhìn hình họ trên trang xã hội.
“Chị ba.” – Tôi nói rất nhỏ.
“Ai vậy em?” – Anh rễ tôi hỏi.
Chị ba không đáp mà bước đi, anh rễ nhìn tôi ái ngại rồi cũng bước theo.
“Chị ba, em biết em có lỗi, nhưng đã tám năm rồi, chị không thể tha thứ cho em sao? Em là em của chị mà.”
Đợi tới khi chị đuổi khéo anh rễ đi, mới quay lại nói với tôi: “Những gì mày gây ra, còn dám mong người khác tha thứ. Đã chọn cách bỏ đi, thì đừng nghĩ đến chuyện quay về mà xin tha thứ. Nếu mày còn xem tao là chị, khi gặp tao hãy xem như không quen biết.”
Năm đó, khi tôi nói với mẹ rằng tôi đã mang thai, ba mẹ đã rặn hỏi mãi ai là cha đứa bé nhưng tôi không đáp, mặc cho ba tôi đánh nát xương, mặc cho mẹ tôi khóc lóc cạn nước mắt, tôi vẫn không nói. Ngày tôi rời đi, tiếng ve ngoài bụi cây hiên nhà đã bắt đầu kêu vang khắp chốn.
Đôi mắt tôi đỏ hoe khi nhìn thấy bóng dáng chị đi về phía xa rồi khuất bóng ở một khúc cua ngang. Dường như họ không hề tha thứ cho tôi…
Tình đầu sẽ không cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng nó sẽ khắc ghi trong kí ức của bạn đến hơi thở cuối cùng.
Đúng như lời anh Nam nói, anh ấy ế đến mức chỉ có vài tin nhắn của tổng đài điện thoại, tuyệt nhiên không ai nhắn hoặc gọi đến. Tôi đưa chiếc điện thoại về phía anh, anh dường như rất mệt mỏi, gương mặt có chút không còn thần sắc.
“Anh nghĩ đã không thể đến, cũng may ca phẫu thuật xong sớm.”
Tôi gật đầu: “Anh vất vả rồi, anh gọi món đi hôm nay em hào phóng với anh một bữa.”
“Chầu này anh sẽ trả, tăng hai em trả.” – Anh tỏ ra nham hiểm trên gương mặt hiền như bụt trông khá thảm họa.
Tôi gật đầu bật cười.
“Trước đây anh có nghe nói em có 1 đứa bé, vài ngày rồi anh không thấy, em không đưa về thăm bà sao?” – Anh hỏi
Tôi hơi khựng lại, đôi mắt cụp xuống, thìa trên tay rơi xuống nghe một tiếng keng. Thức ăn rơi tubg tóe xuống áo.
“Em không sao chứ.” – Anh vội đưa khăn phủi đi đồ ăn trên người.
Tôi lắc đầu, tự mình phủi bỏ mọi thứ: “Em đã mất đứa bé rồi, em thật tệ đúng không anh?.”
“Anh xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, tôi không thích kiểu bi lụy của ngươig khác. Một mình tôi bi lụy còn chưa đủ ư, tôi không muốn anh dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi.
Khác như tôi nghĩ, anh gắp cho tôi một ít đồ ăn khác, sau đó nhẹ nhàng như không: “Em ăn đi, đồ ăn ở đây rất ngon.”
Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhà vệ sinh bên trong nhà hàng này rất sạch sẽ sáng bóng. Tôi nhìn xung quanh các cô gái đều ăn bận sang trọng, nhìn lại bản thân cũng thật quá tẻ nhạt. Tôi rửa tay, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, lúc này tôi quan sát hết thảy cảnh quan ở bên trong, đúng là đây là nơi dành cho dân có tiền, thật sự trang phục tôi không phù hợp.
“Này, tránh ra đi chứ.” – Một giọng nói từ phía sau tôi, tôi quay lại nhìn cô gái ăn vận sang trọng, gương mặt trang điểm kĩ càng, nhưng nét khó chịu hiển thị trên gương mặt không tỳ vết.
“Chị có thể đi lối khác mà, cũng không phải chỉ có một lối đi.” – Tôi đáp.
“Nhân viên vệ sinh lại dám đối đáp với khách hàng, cô muốn tôi gọi quản lý không?” – Cô ta có ý hù dọa.
Tôi chỉ lắc đầu, tránh đường ra một phía cho cô ta đi, tôi chỉ không muốn phiền phức gây chú ý. Cô ta lại tưởng chừng hù dọa đuợc tôi, bước qua không quên dạy dỗ: “Ngay từ đầu biết điều, đã không phải phí lời với cô.”
Tôi đi về bàn của mình, không ngờ lại gần ngay bàn của cô gai nọ. Cô ta đang ngồi một mình, dường như đang chờ ai đó. Cô ta nhìn tôi ngồi xuống bàn khách thì có chút sũng sốt, sau đó nhìn anh Nam lại ngây mặt, từ từ đứng lên bước về phía chúng tôi.
“Anh… thật tình cờ, đã lâu không gặp.”
Anh Nan nhìn về phía cô gái, đôi môi cũng cười nhẹ: “Càng lớn lại càng nhìn em không ra. Em đi đâu mà lưu lạc ở đây.”
Cô ta nũng nịu: “Sau khi tốt nghiệp, anh lại bỏ hết bọn em. Em có nghe nói nhà anh ở tỉnh này, không ngờ lại có thể gặp. Em đi gặp một người bạn, cậu ấy mới du học ở nước ngoài về.”
“À, đây là Hân, Hân là đàn em khóa dưới của anh.” – Anh thấy tôi nhìn cô gái đang nũng nịu liền giới thiệu.
Tôi gật đầu chào.
“À, thì ra là người đi cùng anh Nam sao, khi nãy đã nhầm lẫn, thật sự xin lỗi.” – Lời xin lỗi kia, không có chút thật lòng.
“Không sao.” – tôi hơi lắc đầu cười nhẹ.
“Đã có chuyện gì xayr ra sao?”
Cô ta dường như chờ câu hỏi đó, ngay lấp tức có cơ hội hạ thấp tôi.
“Lúc này em cứ nghĩ cô ấy là quét dọn nơi này, nên đã có chút thất lễ, nhưng cô ấy là gì của anh, trước đây chưa từng gặp mặt.”
Tôi không phản ứng lại lời nói của cô ta. Lặng lẽ ăn những thứ trong dĩa, cứ xem những lời nói kia như gió thoảng, tủi nhục bao nhiêu cô cũng đã trải qua rồi, điều này có đâng gì.
“Lâm là bạn học của em gái anh.”
Cô ta lại đưa mắt nhìn tôi, tôi ngước đầu cười với cô ta một cái rồi lại cuối đầu ăn. Tôi ăn như muốn nút hết cô ta vài bụng, sau đó tiêu hóa và đi ra ngoài, loại con gái đanh đá tôi ghét khinh ghét, bởi tôi từng thua cuộc bởi một cô gái y hệt như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của co ta vang lên. Cô ta nhanh chong nghe máy, sau đó quay mặt về phía cửa ra vào, vẫy tay gọi ai đó. Tôi không quan tâm đến bọn họ, anh cũng nhìn tôi hơi cuời, lại đưa tay lau đi vết nước sốt trên mép môi.
“Zac, em ở đây.”
Người bạn của cô ta đang đi về phía chúng tôi, tôi lại ngồi quay lưng về phía cửa ra vào. Người đàn ông đó dường như đang đứng phía sau lưng
“Woa, em càng lớn càng quyến rũ.” – Giọng nói anh ta vang lên, tôi ngờ ngợ nhưng cố gắng phủ nhận.
“Zac, đây là anh Nam, đàn anh khóa trên.” – cô ta giới thiệu anh Nam và xem tôi như người vô hình, kiểu như sợ phải có mội quan hệ với tôi.
Anh Nam đứng lên, bắt tay với người bạn của cô ta. Tôi vẫn không ngước mặt lên, cô ta muốn tôi vô hình, tôi cũng không muốn xuất hiện.
“Chào cậu, tôi là Hoàng Nam. Trông cậu rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
“Chào anh, tôi là Quốc Huy, có lẽ anh đã nhầm lẫn, chúng ta là lần đầu gặp.”
Nghe đến cái tên này, tôi như bất độnk g. Lúc này anh đã nhìn về phía tôi, tôi cũng đưa mắt nhìn lên, mặc dù giọng nói đó, cái tên đó là trùng khớp nhưng tôi vẫn hy vọng là không phải.
“Tôi và Hân có thể ngồi chung không,
Bàn này xem ra là vị trí tốt nhất.” – Quốc Huy nói, sẵn tiện kéo ghé ngồi bên cạnh tôi.
Cô gái kia thấy vậy liền nhìn anh Nam ái ngại.
“Không sao, em ngồi đi.”
Cô ta ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh Nam và đối diện Quốc Huy. Tại sao tôi và anh ta cứ phải vô tình gặp nhau như vậy? Anh ta nhìn tôi khẽ nhếch môi: “Cái này là chúng ta thật sự có duyên, phải không?”
“Anh và Lâm có quen biết sao?” – cô gái kia quan sát liền hỏi.
“Thì ra tên là Lâm sao?”
Tôi đưa mắt nhìn hắn, cái nụ cười, cái ánh mắt, cái bộ dạng như chưa có chuyện gì xay ra trước kia khiến tôi buồn nôn.
“Anh Nam, em có việc, em về trước.” – Tôi đứng lên, không thể chịu đựng thêm phút giây nào.
“Để anh đưa em về.”
“Hay để tôi đưa cô về.”
Cả hai cùng đứng lên, tôi ngây mặt vài giây liền đáp: “Vậy phiền anh rồi, anh Nam.”
Quốc Huy nhúng vai rồi lại ngồi vào vị trí của mình. Tôi và anh Nam rời khỏi nhà hàng, ngồi trên xe tôi nhìn ra phía con đường vắng người.
“Em vẫn còn yêu cậu ấy sao?” – Anh Nam vừa lái xe vừa hỏi.
“Em hận anh ta.”
Anh Nam lại lắc đầu: “Càng hận em lại càng khó quên đi, càng hận lại càng nhung nhớ. Chỉ khi em tha thứ, mọi việc sẽ trở nên nhẹ nhõm.”
Tuy tự bản thân tôi biết rõ ràng anh nói đúng, nhưng tôi sao có thể tha thứ, sao có thể quên đi đứa trẻ của tôi đã mất đi như thế nào. Tôi im lặng không đáp, tại sao chứ, tại sao tôi cứ phải gặp anh ta, con người ác độc đó.
Tôi không quay về khách sạn, anh đưa tôi đến bệnh viện theo đề nghị của tôi. Tôi ngồi bên ngoài phòng bệnh, bên trong ba tôi vẫn đang còn thức, tôi sợ ông sẽ tức giận, sợ mẹ sẽ xúc động không tốt.
“Ông à, tôi sắp chết rồi phải không?”
“Bà nói bậy bạ gì đó, chỉ cần bà chịu ăn nhiều, uống thuốc đầy đủ sẽ khỏe lại ngay.”
“Ông gạt tôi để làm gì? Tôi tự mình cảm nhận được cái chết đang cận kề. Ông có thể tìm con út về để tôi nhìn mặt nó lần cuối, dù gì cũng là đứa con dứt ruột sinh ra, nó đi không chút tin tức, tôi nhớ thương nó biết chừng nào, cái con nhỏ bất hiếu.”
Tôi bên ngoài nghe hết, tôi chính là đứa con bất hiếu của ba mẹ. Tôi không thể nào đứng yên một chỗ nữa, thời gian của mẹ không còn nhiều, tôi phải trân trọng từng giây từng phút.
Anh Nam từ phía sau đặt tay lên hai vai tôi mà nói: “Vào thôi, đừng nghĩ gì cả, hãy chỉ nghĩ đến mẹ em thôi.”
Bàn tay anh như truyền sức mạnh cho tôi, tôi bước vào, tim đập mạnh liên hồi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc. Tôi nhớ mẹ, nhớ gia đình, nhớ kí ức tuổi thơ, tuy cơ cực thật nhưng ngập hạnh phúc, không như hiện tại… một mình không phương không điểm tựa.