Thanh Ti

Chương 24



Vũ Văn Tranh theo đó liền nói: “Anh hai, trước hết khoan hãy tức giận, chính mình tĩnh tâm thử nghĩ lại xem, trong số người mẫu chúng ta mời về đâu có ai có thể mặc ra được cảm giác giống Thanh Ti đây? Thậm chí em dám cam đoan, Thanh Ti nếu mặc quần áo này vào, chắc chắn so với Lâm Tuyết Huệ còn tốt hơn.”

Việc này Vũ Văn Tuần trong lòng đương nhiên hiểu rõ, chỉ là….

Vũ Văn Tú tiến đến kéo tay Thanh Ti, cười nói: “Thanh Ti, cậu nhất định muốn đứng trên sân khấu chữ T đúng không? Mặc quần áo thật hoa lệ, đem dáng vẻ đẹp nhất của mình bày ra trước mặt mọi người, khiến cho ánh mắt của ngàn vạn người đều chỉ chăm chú nhìn trên người cậu, loại cảm giác này nhất định rất tuyệt vời…”

Không rõ cái mọi người gọi sân khấu chữ T là gì, nhưng Thanh Ti có thể dựa trên trên biểu tình cùng lời nói của bọn họ nhìn ra, hẳn là Vũ Văn Tuần đang gặp phải chuyện phiền toái, người phải lên sân khấu kia tạm thời không thể xuất hiện, mà hắn cũng không nguyện ý để cậu thay thế tham gia….

Đám người Vũ Văn Tranh tựa hồ trước đã giao ước rằng sẽ đem phương án nói ra, sau đó cho Vũ Văn Tuần một không gian để xem xét, nên ngay khi Vũ Văn Tuần còn đang trầm tư, ba người không hẹn mà cùng li khai, Vũ Văn Tranh lúc gần đi còn đối hắn nói: “Đừng nghĩ quá lâu, chúng ta không còn nhiều thời gian để chờ đợi đâu.”

Sau khi mọi người rời đi, Vũ Văn Tuần liền xoay người trở về phòng, Thanh Ti một mình ngồi trên sô pha ở phòng khách suy nghĩ trong chốc lát, cậu không sợ việc phải đứng trước nhiều người, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh này, còn cái gì mà cậu chưa thấy qua? Chính là cậu cũng không thích thú gì cái cảm giác bị xem như đồ vật bày ra cho người ta chiêm ngưỡng.

Thanh Ti hiểu rõ tính cách của Vũ Văn Tuần, cho dù là bản thân gặp phiền toái, cũng quyết không bao giờ vì vậy mà chịu thỏa hiệp, hắn nếu đã đem cậu biến thành vật tư hữu, bản thân cậu chắc chắn không cần phải lo lắng việc bị kéo ra ngoài tham gia cái hội triển lãm kia.

Chỉ là, nếu như vậy Vũ Văn Tuần sẽ gặp phiền toái đi?….

Nghĩ đến đây Thanh Ti đột nhiên có chút lo lắng, cậu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi đến trước cửa thư phòng Vũ Văn Tuần trên lầu ba, đang muốn nâng tay gõ cửa, cửa thế nhưng lại từ bên trong tự động mở ra, Vũ Văn Tuần không nghĩ tới Thanh Ti cư nhiên đứng ngay phía ngoài, không khỏi có chút sửng sốt.

“Thanh Ti, cậu biết không, tôi không phải không muốn cho cậu tham gia, chỉ là nơi chúng ta tổ chức triển lãm là một hội trường lớn có thể chứa vạn người, đừng nói đến việc trước kia cậu chưa từng trải qua trường hợp như vậy, thậm chí ngay cả người có kinh nghiệm đi diễn thường xuyên cũng sẽ phải khẩn trương, tôi không muốn cậu vì áp lực này mà phiền lòng….”

Có thể vì nghĩ rằng Thanh Ti đối với những lời nói ban nãy của Kiều Diễm cảm thấy không vui, Vũ Văn Tuần vội vàng giải thích.

[Anh là lo lắng cho tôi sao? Chính là tôi nghe bọn người Kiều đại ca nói nếu không chọn được người thích hợp, anh sẽ thực khó xử… Tôi không biết chính mình có thể làm tốt hay không, tôi chỉ hy vọng có thể giúp mọi người….]

Nhìn thấy sau khi Thanh Ti viết xong, lại dùng đôi mắt to thanh trong ươn ướt nhìn mình, bên trong tràn đầy sự tự tin cùng kiên định.

Ai, đứa nhỏ này, chẳng lẽ cậu ấy thật sự nghĩ đơn giản như vậy? Người mẫu nếu có thể ở trên sân khấu chữ T tự tin tiêu sái mà biểu diễn, dưới đài không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ luyện, người mới vào nghề này bị giáo huấn răn dạy khóc lóc thê thảm hắn không phải chưa từng thấy qua, thậm chí đầy rẫy mấy trường hợp như có người sau một ngày luyện tập thì chân đau đến mức đi đường cũng đi không được, hắn nỡ lòng nào mà để thanh Ti phải chịu khổ như thế?

Thấy Vũ Văn Tuần vẫn không nói chuyện, Thanh Ti nghĩ rằng hắn không thích chính mình nhiều chuyện như vậy, đành đặt bút viết tiếp, [Nếu anh mất hứng, vậy coi như tôi chưa nói gì].

“Thanh Ti, tôi nghe Kiều Diễm nói cậu muốn đến chỗ của cậu ấy làm việc….”

Không hiểu vì sao Vũ Văn Tuần ngay tại thời điểm mấu chốt lại nhắc đến chuyện này, Thanh Ti có một chút do dự, Vũ Văn Tuần lại nói tiếp: “Nói cho tôi biết lời thật lòng của cậu!”

[Tôi…. Kì thật là muốn làm chút gì đó…. Bởi vì tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều có việc làm….]

Vũ Văn Tuần nhìn những lời Thanh Ti viết ra, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên thở dài.

“Thanh Ti, vì sao cậu cậu nghĩ những gì cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói tôi biết? Có đôi khi tôi không biết đối với những lời nói của mình, biểu hiện của cậu rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng… Tôi cuối cùng cũng nhận ra bản thân không cách nào tiến vào thế giới của cậu được, cho nên tôi đã nghĩ muốn cường ngạnh chiếm cậu nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa, như vậy mới có thể khiến tôi có cảm giác cậu hoàn toàn thuộc về tôi, tôi biết cách làm này thực ích kỉ, cậu nhất định cũng không vui, nhưng trừ cách này ra, tôi không thể nghĩ ra biện pháp khác….”

Thanh Ti giật mình nhìn về phía Vũ Văn Tuần, lời nói kia dẫn theo một nét ưu thương nhàn nhạt, khiến cho tâm cậu không khỏi nhói đau theo.

Cung chủ sau khi mất trí nhớ, ngay cả tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, trước kia hắn tuyệt đối không bao giờ ở trước mặt người khác nói ra tâm sự như vậy….

Tay Vũ Văn Tuần xoa xoa khoảng giữa đôi lông mày tinh xảo của Thanh Ti.

“Tôi đồng ý cho cậu thử qua, thời gian huấn luyện nhiều nhất cũng chỉ một ngày, bởi vì cậu cần nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cậu cảm thấy đã cố hết sức, liền nói cho tôi biết, tôi không quan tâm hội triển lãm phục trang lần này thành công hay không, nhưng tôi không muốn cậu vì nó mà mệt nhọc.”

Mệt?

Nhìn thấy trên mày Thanh Ti vẽ một cái dấu chấm hỏi thật to, Vũ Văn Tuần liền nở nụ cười.

“Đương nhiên sẽ mệt chết đi, chúng ta trước tiên buổi chiều thực hiện một chút huấn luyện đơn giản, nếu cậu cảm thấy miễn cưỡng, huấn luyện ngày mai cũng không cần tham gia nữa.”

Thấy Thanh Ti lập tức hưng phấn mà gật gật đầu, Vũ Văn Tuần thở dài, giữ lấy thắt lưng đem cậu ôm vào lồng ngực.

Sự vui vẻ của Thanh Ti khiến cho tâm tình thâm trầm của hắn bắt đầu tốt lên, có lẽ Kiều Diễm đã đúng, ít nhất hắn cũng nên cho Thanh Ti một cơ hội tự lập, hắn nghĩ Thanh Ti nhất định cũng thương hắn, nếu không sẽ chẳng thuận theo hắn như thế, đứa nhỏ này chính là không biết cách biểu đạt tâm ý mà thôi ….

“Thanh Ti, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, sau đó mới đi miêu bước, miêu bước, ý nghĩa như tên, tức là tư thái bước đi của mèo, cứ như vậy, tốt tốt, tiếp tục…”

Vũ Văn Tú hưng trí bừng bừng ở phòng khách huấn luyện Thanh Ti, Kiều Diễm còn ở bên cạnh lớn tiếng cao giọng, ngay cả thím Lương và Tang Viên cũng chạy đến cổ vũ, mọi người cùng nhau đem chiếc bàn trong phòng khách dọn qua một bên, dành ra một khoảng đất trống để Thanh Ti luyện tập, nhìn những người xung quanh khí thế huấn luyện ngất trời, Vũ Văn Tuần chỉ còn biết lấy tay che trán, vẻ mặt vô lực.

Bọn họ nghĩ đây là đang chơi đùa sao? Nếu ngày mai Thanh Ti đem tình trạng hiện tại đi gặp huấn luyện viên, không bị ông ta một cước đá xuống đài mới là lạ, hắn vừa rồi nhất định đã bị đám người này khiến cho hồ đồ nên mới chịu đáp ứng thỉnh cầu hoang đường như thế của bọn họ.

Vừa rồi, hắn cùng Thanh Ti sau khi bàn bạc ổn thỏa ngay lập tức gọi điện cho những người này, kết quả là chưa đầy năm phút sau, những người nàyđã xuất hiện trước mặt hắn, ngay cả thím Lương cùng Tang Viên cũng đến, mang danh hoa lệ là đến cổ vũ cho Thanh Ti, điều này khiến cho Vũ Văn Tuần hoài nghi có phải hay không tất cả bọn họ từ sáng sớm đều đã thông đồng hết cả rồi, đám người này nhàn hạ quá sao? Cái gì cũng không làm, lại chạy đến đây náo loạn?

“Anh hai, hình như anh bị mắc chứng cứng cơ mặt a, mấy tiếng đồng hồ liền rồi mà em chưa thấy anh cười được lần nào hết.”

Vũ Văn Tranh vừa uống nước ép trái cây do thím Lương cố ý làm cho mọi người, vừa nói.

Vũ Văn Tuần hừ một tiếng.

“Em cho rằng hiện tại anh có thể cười được sao? Cứ nhìn cách đi này của Thanh Ti đi, ngày mai không bị thầy Triệu mắng mới là lạ!”

Thầy Triệu là do công ty Kình Phong đặc biệt mời đến chuyên trách huấn luyện các người mẫu, nổi tiếng nghiêm khắc, với ánh mắt của ông, chắc chắn không bao giờ cho Thanh Ti bước lên sân khấu.

“Anh lo lắng việc không thành?”

Kì thật hơn cả việc không thành, Vũ Văn Tuần chính là lo lắng trạng thái tinh thần của Thanh Ti, bởi vì hắn phát hiện động tác của Thanh Ti ngày càng cứng ngắc câu nệ, thậm chí không bằng được mấy bước đi tự nhiên lúc đầu, trên trán cậu thấm ướt một tầng mồ hôi, đôi mi thanh tú cũng nhăn tít lại.

Thanh Ti hiện tái đích xác có chút kham không nổi, lúc ban đầu Vũ Văn Tú dạy cậu cách bước của mèo, cậu còn cảm thấy hứng thú, nhưng cậu rất nhanh phát hiện ra loại bước chân thế này không phải của người đi, nhất định phải chú ý cách di chuyển bước chân, còn phải để ý biên độ lắc lư ở nửa thân trên, trôi qua một giờ, cậu đã muốn ra đầy mồ hôi, đầu óc cũng choáng váng cả lên, không chỉ không có nửa điểm tiến bộ, ngược lại còn có chiều hướng đi xuống, hơn nữa bị mọi người dùng một ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú như thế, bước chân của cậu càng trở nên bối rối….

Vũ Văn Tuần nói hội trường có thể chứa vạn người, mà hiện tại chỉ mới có vài người, cậu đã chịu không nổi, trước kia chuyện này cậu không phải chưa từng gặp qua, nhưng cũng chưa một lần bối rối thế, Thanh Ti nghĩ nếu không phải đi những bước đi của mèo kì quái như vậy, cậu nhất định còn có thể ứng phó được…

Ôi….

Mệt nhọc lại thêm phần thất thần, một chân Thanh Ti bước lên lại vấp phải chân kia cản lại, nhắm thẳng một đường ngã về phía trước, Vũ Văn Tuần nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến lên vươn tay đưa cậu ôm vào lồng ngực.

————————–

Dạo này lười lắm nhưng….

mình sẽ siêng năng hơn

ttc à, tui sẽ siêng năng hơn….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.