Sắc mặt Mạc Dực thoáng cái tái nhợt, thân thể hơi hơi run rẩy: “Hạ Y, đừng sợ, đây là Độc phu thê.”
“Độc phu thê!”
Tô Hạ Y kinh ngạc lên tiếng, không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân nữa, một phát túm lấy ngón tay Mạc Dực, vội vàng phủi phủi: “Mạc Dực, ngươi không thể làm như vậy được, mau lấy nó ra cho ta.”
“Hạ Y đang đau lòng cho bổn vương sao?”
“Đau lòng ngươi cái quỷ ấy, con sâu độc này của ngươi đã hút máu ta rồi, như vậy nghĩa là, từ nay về sau, ngươi chính là lô đỉnh của ta! Chỉ cần ta muốn, thì tu vi trên người ngươi đều sẽ là của ta, bất kể lúc nào ta cũng có thể khiến người hóa thành tro bụi!”
“Bổn vương còn biết. Từ nay về sau, bổn vương sẽ không thể cùng bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài ngươi làm chuyện cá nước thân mật nữa đó. Nếu không, ngày ta phản bội, cũng chính là ngày ta phải chết!”
“Nếu như cả đời này, người cũng không thể khiến ta yêu ngươi thì sao?”
“Vậy thì để cho huyết mạch của Vĩnh Hằng Vương phủ đoạn tử tuyệt tôn đi!”
Tâm tình Tô Hạ Y lúc này, đã không thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung nữa rồi.
Nàng chưa từng nghĩ đến, vậy mà lại có nam nhân, nguyện ý vì một nữ nhân, mà cam tâm tình nguyện trúng Độc phu thê.
Từ nay, chỉ sống vì nàng!
Bàn tay Mạc Dực, chầm chậm đặt lên vai Tô Hạ Y: “Hạ Y, bổn vương đối với ngươi, là thật lòng.”
Vĩnh Hằng Quận Vương cao cao tại thượng, là lang quân tốt trong lòng vô số nữ tử Đại Uy, lại dùng một phương pháp hèn mọn như vậy, để dâng hiến tu vi thậm chí là cả tính mạng mình cho Tô Hạ Y!
Tấm lòng chân thành nhường ấy, khiến người không khỏi chấn động!
Tô Hạ Y tuy vẫn chưa gật đầu chấp thuận, nhưng cũng đã ngầm đồng ý cho hắn lưu lại dưỡng thương cho tốt rồi mới rời đi.
Khoảng khắc bước ra khỏi phòng, sắc mặt Tô Hạ Y phờ phạc, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Khiến Đậu Đỏ sợ đến mức chạy như bay tới: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải Vĩnh Hằng Quận Vương bắt nạt người không, để nô tì đi liều mạng với hắn!”
Tô Hạ Y vươn tay tóm lấy cánh tay Đậu Đỏ: “Đừng đi.”
Đậu Đỏ đã sắp khóc tới nơi rồi: “Nô tì không thể mở mắt trừng trừng nhìn tiểu thư phải chịu oan ức được!”
“Ngươi thử nhìn dung mạo tiểu thư nhà ngươi xem, ngươi có cảm thấy, một nam tử tựa thiên tiên như Mạc Dực, sẽ có hứng thú với ta lúc này không?”
Đậu Đỏ lúc này mới phản ứng lại được, trên người Tô Hạ Y vẫn khoác nguyên bộ đồ tang như cũ.
Đặc biệt trên mặt, vẫn là lớp trang điểm nhìn không ra diện mạo nguyên bản.
Đậu Đỏ nín khóc bật cười: “Để nô tì chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư rửa mặt.”
Trong lúc rửa mặt, Tô Hạ Y vẫn luôn nhíu mày, khi nàng trưởng thành, quả thực là một đại mỹ nữ muốn xinh đẹp bao nhiêu thì xinh đẹp bấy nhiêu!
Nhưng mà bây giờ, từ trên xuống dưới đều hết sức bình thường, da dẻ xanh xao vàng vọt, chẳng có chút quan hệ gì với hai chữ ‘mỹ nữ’ hết!
Sống ở đây, tuy không phải lo ăn lo mặc, nhưng mà đồ ăn thức uống trong trạng viện suy cho cùng cũng không thể so với phủ tướng quân được.
Xem ra, vẫn nên nhanh chóng quay lại mới tốt!
Tẩy rửa xong xuôi, Tô Hạ Y liền tới chính đường thắp hương cho mẫu thân Lâm Thị!
Thôi Ma Ma rất có năng lực, chính đường đã được quét dọn đến là sạch sẽ ngăn nắp.
Trông thấy Tô Hạ Y tới thắp hương, bà ta vội vàng chạy qua giúp đỡ.
Tô Hạ Y chỉ liếc bà ta một cái, bà ta vội rụt tay lại, lùi ra sau một bước, nhường lại vị trí cho Đậu Đỏ.
Chốc lát sau, Tô Hạ Y mới nói: “Sổ sách của trang viện, là do ai quản lý?”
Sắc mặt Thôi Ma Ma có chút khó coi: “Quản lý sổ sách là cha của thằng Trụ tử ở tiền viện.”
“Ta nhớ rồi, Thúy Nhi là tình nhân của Trụ tử đúng không?” Tô Hạ Y cau mày, một cái trang viện nho nhỏ thôi, mà quan hệ cũng rối rắm phức tạp như vậy.
Thôi Ma Ma vội nói: “Đúng vậy, cha của Trụ tử kia, chính là họ hàng của Mẹ Lưu, người chải tóc trong phòng lão phu nhân.”
Ngón tay thon dài của Tô Hạ Y gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thoát có tiết tấu: “Mời đến đây, thuận tiện kêu hắn mang cả sổ sách năm nay tới nữa.”
– —————————