Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 26



Lúc Tiết Minh Dương chạy tới thành phố nhỏ trong núi này, trời đã nửa đêm.

Chân Mạch mệt mỏi rã rời ngồi bên cạnh, nửa ngủ nửa tỉnh, căn bản không chú ý đây là nơi nào.

Tiết Minh Dương nhìn hắn dáng dấp đang ngủ của hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn rất giống một đứa trẻ, không khỏi nở nụ cười, cũng không kinh động hắn, xuống xe thuê một phòng trong khách sạn nhỏ. Tuy nói nhỏ, nhưng vẫn là chỗ tốt nhất trong thành phố nhỏ này.

Chân Mạch chỉ cảm thấy khi bản thân đang mơ mơ màng màng thì bị Tiết Minh Dương tha ra khỏi xe, miễn cưỡng tỉnh lại, theo y đi vào một tiền sảnh chật hẹp, sau đó lên lầu hai, theo y vào một gian khách phòng.

Căn phòng này miễn cưỡng có thể đạt tiêu chuẩn, có hai cái giường đơn, mặt trên còn có nệm, không có điều hòa, dưới drap giường có thảm điện, trong phòng tắm cũng không có nước nóng, vừa nhìn liền thấy như nhà dân nông thôn vùng núi, một cô gái đem hai bình nước nóng tiến đến rồi đi ngay.

Chân Mạch lung lay mà đi vào phòng tắm, nhìn nhìn chung quanh, ở đây chỉ có một một cái bồn rửa mặt đơn sơ, hai chiếc khăn mặt có chút cũ, hai cái ly thủy tinh súc miệng không quai, góc tường có một vòi phun, tựa hồ là dùng cho lúc tắm gội.

Hắn còn không có làm gì, Tiết Minh Dương đã xông tới, nói với hắn: “Không có nước nóng, rửa mặt đánh răng thì còn được, ngàn vạn lần đừng tắm, cảm lạnh đấy.” Nói xong, liền đưa cho hắn một cái bàn chải cùng một chiếc khăn mặt mới.

Chân Mạch liền liệu cơm gắp mắm mà đem nước sôi chế vào bồn rửa mặt, rửa sạch mặt mày rồi dùng ly súc miệng. Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng cảm thấy không quen, đành ra bên ngoài đổi dép, sau đó mở vòi phun rửa chân. Nước lạnh như băng tiếp xúc vào da thịt khiến hắn rùng cả mình.

Tiết Minh Dương nhìn thấy thế, chỉ cười lắc đầu. Y biết Chân Mạch thích sạch sẽ, phảng phất có khiết phích một chút, nên đành để hắn làm.

Biểu tình Chân Mạch vẫn rất bình thản, nhưng động tác cũng rất tự nhiên, dường như rất quen với việc ở chung với Tiết Minh Dương, tựa như người một nhà.

Tiết Minh Dương thích trạng thái ăn ý thân mật của hai người trong lúc đó, cũng không nói gì, chỉ là lấy cái gối trên một cái giường khác qua đây, đặt lên giường mình. Sau đó xốc chăn bông lên.

Chân Mạch liền bắt đầu thoát y phục.

Tiết Minh Dương nhìn hắn vẫn nửa ngủ nửa tỉnh như thế, cũng không quấy nhiễu hắn, đi vào phòng tắm rửa mặt. Chờ y đi ra, Chân Mạch đã lên giường mà ngủ.

Y tắt đèn, nằm vào bên cạnh Chân Mạch, không chút nghĩ ngợi, vươn tay ôm thắt lưng hắn.

Chân Mạch hơi hơi cử động một chút rồi lại tiếp tục ngủ say.

Tiết Minh Dương cũng không làm gì thêm, chỉ nhè nhẹ hôn lên môi hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn, thỏa mãn mà ngủ.

————————

Sáng sớm, Chân Mạch mở mắt ra, trong nháy mắt có chút mờ mịt.

Phòng này rất xa lạ, nhưng thân thể bên cạnh lại rất quen thuộc. Y dán sát vào hắn, một tay ôm lấy thắt lưng hắn, vẫn là cái ôm quen thuộc như trước. Hơi thở nhè nhẹ nong nóng thổi qua trán hắn, làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh hơn.

Hắn mở to mắt nhìn trần nhà loang lổ vết bẩn, bất động.

Sắc trời trong trẻo xuyên thấu qua rèm cửa sổ vải bông mỏng manh chiếu vào trong phòng, khiến gian phòng càng thêm hàn lãnh. Nhưng thân thể ấm áp bên cạnh làm cho Chân Mạch cảm thấy rất an tâm.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của Tiết Minh Dương vang lên.

Chân Mạch không hé răng, cũng không gọi y, chỉ để tiếng chuông quen thuộc vang lên, chờ chính y tỉnh dậy.

Không bao lâu, Tiết Minh Dương liền bị tiếng chuông rộn ràng đánh thức. Y nửa tỉnh nửa mê nhảy dựng lên, luống cuống tay chân lấy lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn thoáng qua dãy số, nhanh chóng nhận điện: “Alo … đúng … phải …. đêm qua đến rồi … đúng … giờ đang ở phòng … ừ … phải … phải, em ấy đang ở … ha hah ha ha … tốt, tốt … lát nữa sẽ đến … ừ … tốt … tạm biệt.” Y cười nói hì hì, ném điện thoại di động rồi nhào lại lên giường, cả người lạnh lẽ quấn lấy thân thể ấm áp của Chân Mạch.

Khóe miệng Chân Mạch cong cong, vẻ mặt tươi cười.

Tiết Minh Dương tha thiết ôm hắn, nhắm mắt ngủ một hồi, rồi mới triệt để thanh tỉnh. Y nhẹ giọng nói: “Hôm nay, nơi này có một nghi thức quyên tặng, còn có nghi thức đặt móng cho một trường tiểu học. Nơi này là khu nghèo khó, rất nhiều trẻ em đều không được đi học, chính phủ không có tiền xây trường, mấy đứa trẻ ở đây thì không có tiền đóng học phí, mù chữ rất nhiều. Lúc này, mấy xí nghiệp lớn chúng ta quyên chút tiền, một là xây cho khu này một trường tiểu học Hy Vọng, hai là tài trợ trẻ em nghèo khó đến trường, ba là lập một quỹ giáo dục, giúp khu này mời giáo viên.”

Chân Mạch không nghĩ tới y sẽ làm từ thiện, thật sự là nhìn y với con mắt khác. Hắn không lên tiếng, chỉ vươn tay ôm lấy cánh tay y, coi như là một loại khen ngợi.

Tiết Minh Dương tự nhiên cảm nhận được điều đó, vui vẻ nở nụ cười, tiếp theo nói: “Chúng ta lần này quyên 1 triệu tiền mặt, còn có rất nhiều đồ dùng dạy học, đồ dùng thể dục, dụng cụ giảng dạy….Anh đại biểu khu thương mại Thiên Đô, đem tiền cùng đồ tự mình mang đến. Chí Tôn Danh Lưu Square của chúng ta cũng quyên 1 triệu tiền mặt. Lần này em đi, là đại biểu Chí Tôn Nghiễm Tràng. Anh có mang theo chi phiếu, bất quá, để em tự mình mang chi phiếu quyên. Xí nghiệp khác cũng là lão bản hoặc tổng giám đốc tự mình tới, ai cũng xem trọng việc này.”

Lúc này Chân Mạch mới hiểu được, bản thân cũng không phải người đi theo hoặc làm bình hoa trang trí, mà là diễn viên chính, vì vậy gật đầu.

Tiết Minh Dương nhìn gương mặt không nhiễm một hạt bụi của hắn, bỗng nhiên siết chặt lấy hắn.

Chân Mạch thiếu chút nữa không thở nổi, nhưng không có giãy, trái lại đưa tay ôm y, nhẹ nhàng siết chặt.

Một lát sau, Tiết Minh Dương mới buông hắn ra, hô hấp cũng rất gấp. Y cúi đầu chửi bới: “Đáng chết mà, không có thời gian rồi.”

Chân Mạch nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười, tựa như dương quang ló mặt sau tầng mây, vô cùng sáng lạn.

Tiết Minh Dương nhìn dáng cười của hắn, bỗng ngẩn ngơ, rồi đột nhiên thốt ra: “Mạch Mạch, anh yêu em.”

Trên mặt Chân Mạch tràn đầy vẻ hài lòng, cười cười gật đầu.

Lúc này, Tiết Minh Dương mới ngồi dậy đàng hoàng: “Được rồi, chúng ta rời giường, chuẩn bị thôi. Hôm nay, chính phủ châu này sắp xếp hoạt động cả ngày, đến tối cũng có nữa. Chúng ta còn phải ở lại đây một đêm, ngày mai mới có thể trở lại.”

“Ừ.” Chân Mạch đáp, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

Hai người nhanh nhẹn rửa mặt đánh răng rồi ra cửa.

——————-

Bên ngoài rất chói mắt, khắp chốn đều là tuyết đọng, không khí lạnh tới tận xương nhưng thành phố nhỏ này vẫn mang một loại sức sống mạnh mẽ, không ít người lui tới trên đường, các cửa hàng đều mở cửa.

Tiết Minh Dương mang theo Chân Mạch chạy đến một cửa hàng nhỏ bên cạnh khách sạn ngồi xuống, hăng hái bừng bừng giới thiệu: “Bánh bao ở đây đặc biệt ngon, thêm một chén canh nóng, dễ chịu cực kỳ.”

Nghe y nói như vậy, đại tẩu trong cửa hàng liền biết đây là khách quen, không cần chờ y gọi, liền lấy một lồng bánh bao ra, lại thêm một chén canh móng heo rong biển chưng.

Chân Mạch nếm một miếng, quả nhiên ngon miệng vô cùng.

Tiết Minh Dương vui vẻ mà hỏi: “Ngon chứ?”

Chân Mạch gật đầu, lấy một cái bánh bao nữa.

Hai người đang ăn cao hứng, một chiếc Mercedes nhanh chóng chạy lại, bỗng nhiên chú ý đến chiếc xe hơi đỏ tươi, sau đó dừng xe lại bên cạnh, hai người xuống xe.

Tiết Minh Dương nhìn ra cửa, đã thấy người, không khỏi cười bắt chuyện: “Hi, Cao tổng.”

Chân Mạch quay đầu lại liền thấy Cao Kiến Quân đang cùng Thẩm An Ninh đứng ở ven đường.

Bọn họ vốn đang nhìn chung quanh, nghe được tiếng gọi liền cùng nhau đi đến bên này. Thấy Chân Mạch, hai người đều cả kinh.

Thẩm An Ninh liền chạy tới, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi thăm: “Mạch Mạch, cậu sao lại ở đây?”

Chân Mạch mỉm cười: “Tới để tới tham gia hoạt động từ thiện. Hai người thì sao? Sao cũng tới?”

“Tụi này cũng vậy.” Thẩm An Ninh hiển nhiên có chút bất ngờ, quay đầu lại xin Cao Kiến Quân giúp đỡ.

Cao Kiến Quân trầm ổn vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu ngồi xuống.

Bà dì kia chẳng cần nói gì, lập tức lấy thêm một lồng bánh bao, mang canh lên cho hai người mới tới.

Cao Kiến Quân lập tức yêu thương dỗ: “An Ninh, cả đêm qua em không ăn gì cả, mau ăn một chút, ấm áp thân thể.”

Thẩm An Ninh gật đầu, uống một ngụm canh, con mắt lại nhìn chằm chằm vào Chân Mạch, vừa nghi hoặc vừa lo lắng.

Cao Kiến Quân nhìn Chân Mạch cũng không một chút khác lạ nào, một thời cũng không biết nói cái gì, một lát mới nói: “Tiết tổng, đừng trách tôi đa sự. Mạch Mạch là bạn thân của An Ninh, tôi cũng rất quan tâm hắn. Cậu không nên đưa Mạch Mạch tới đây.”

Tiết Minh Dương chẳng hề để ý: “Là công sự thôi, cũng không quan trọng.”

Chân Mạch chợt thấy sự khác thường, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm, nhìn về phía cửa chính khách sạn.

Trên cửa có bốn chữ đỏ thật to, khách sạn Lộ Châu.

Tâm hắn rồi đột nhiên trầm xuống, đứng ở nơi đó, bất động.

Tiết Minh Dương lại vô tâm vô phế không hề cảm thấy gì, cười gọi hắn: “Mạch Mạch, mau tới đây, ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy nói.”

Chân Mạch suy nghĩ một chút, nhớ tới lời y nói, chuyến đi này là công sự. Nếu cứ thế này bản thân mình sẽ trở thành công tư bất phân, không nên mẫn cảm như thế. Vì vậy xoay người trở về, ngồi xuống tiếp tục ăn canh.

Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh đều lo lắng nhìn hắn.

Chân Mạch cảm giác được điều đó, cười cười với bọn họ: “Là công sự, không sao đâu. Hai người mau ăn, lạnh bây giờ.”

Thấy hắn dường như không nghĩ gì thêm, hai người cũng yên lòng, vì vậy ngụm lớn ngụm lớn ăn uống.

Lúc này, Tiết Minh Dương mới hỏi: “Thế nào? Chạy xe nguyên một đêm à?”

Cao Kiến Quân gật đầu cười: “Đúng vậy, ngày hôm qua công ty tôi có chuyện quan trọng cần xử lý, buổi tối mới xuất phát. Đường trên núi có tuyết, không dám chạy nhanh.”

Chân Mạch nhẹ giọng hỏi Thẩm An Ninh: “Chân cậu thế nào rồi?”

“Bình thường rồi.” Thẩm An Ninh cười rất hài lòng. “Đi ra giải sầu một chút, trở về sẽ đi làm lại.”

Chờ mọi người ăn xong, Tiết Minh Dương giành trước lấy 10 đồng ra trả tiền, bọn họ mới trở lại xe.

————————

Chân Mạch rất trầm mặc. Tiết Minh Dương cũng không nói cái gì, chỉ là chuyên tâm lái xe.

Rất nhanh, bọn họ chạy từ quốc lộ ra đường nhỏ, tà tà mà chạy, quanh quanh co co mà boong boong qua thâm sơn cùng cốc. Nửa giờ sau, họ đã thấy một nhóm trẻ con đang đứng thành một đội, phía sau chúng đều là thôn dân miền núi này, người người đều hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Nhìn thấy hai chiếc xe của họ, những đứa bé mang khăn quàng đỏ liền giơ tay chào nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đỏ bừng, nhưng không giấu được vẻ hưng phấn.

Tiết Minh Dương cùng Cao Kiến Quân đều không ngừng mà bấm còi chào đám lễ, chậm rãi quẹo một góc cua, tới một ngôi trường lụp xụp.

Có nhân viên công tác chính phủ lập tức nhiệt tình ra đón, dẫn bọn họ tới chỗ giữ xe, rồi nhanh chóng thay Tiết Minh Dương mở cửa xe, cười nói: “Tiết tổng, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, lão Lý, anh có khỏe không?” Tiết Minh Dương dường như biết rõ người này.

Chân Mạch cùng Cao Kiến Quân, Thẩm An Ninh song song xuống xe, chậm rãi đi lại bên y.

Tiết Minh Dương vội vã giới thiệu: “Đây là Cao tổng, chủ tịch bất động sản Minh Châu, đây là Chân tổng của Chí Tôn Danh Lưu Square, đây là Thẩm tiên sinh.”

Người nọ lập tức nhiệt liệt bắt tay cùng bọn họ, chào hỏi rộn ràng: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Lúc này, ở đây có không ít xe dừng lại, hiển nhiên các vị lãnh đạo đã tới gần đủ.

Trên đại thụ cách đó không xa có treo hai biểu ngữ, một cái bàn dựng lên che vải đỏ viết “Nghi thức quyên tiền cùng lập quỹ giáo dục trường tiểu học Hy Vọng Lộ Châu”. Trước đài để ba băng ghế dài, phía sau là các ghế dựa nhỏ.

Loa ở gần đây vang lên khúc “Khúc tiến hành động viên”, làm bầu không khí nhuộm đẫm náo nhiệt.

Tiết Minh Dương cùng vị nhân viên công tác kia cười nói rồi cùng nhau đi đến bên này.

Lúc này, có một thanh niên đi lên, đưa cho bọn họ mỗi người một chai nước khoáng.

Bọn họ khách khí nói “Cảm ơn”, sau đó đến gần hội trường.

Dưới đài là một đám người, dường như đang nghe ai nói chuyện, mọi người rất chuyên chú, không chú ý tới bọn họ.

Lúc này, mấy vị lão bản tới trước đều vươn tay vẫy chào họ, tất cả mọi người đều vui vẻ. Nếu như người người không có tới, chỉ có một mình cậu tới, đó gọi là thằng ngốc. Nếu như người người đều tới, chỉ có cậu không tới, đó cũng là đứa ngốc. Lúc này, thấy mọi người tề tựu đông đủ, liền biết nên vui vẻ, hơn nữa tại vùng núi xa xôi hẻo lánh lại gặp người quen, ai cũng cảm thấy thân thiết hơn.

Nhân viên công tác đi cùng bọn họ bước nhanh lên đài. Dường như nói với người đang thuyết trình đó vài câu. Sau một lát, đoàn người liền tản ra, dường như đều bận rộn việc gì.

Người được vây ở chính giữa là một nữ cán bộ tuổi trẻ. Cô có một mái tóc ngắn lanh lợi, mặc một chiếc áo lông xanh sẫm, quần dài xanh sẫm, giầy da lông đen. Một thân phục sức của cô cực kỳ bình thường, toàn bộ tổng cộng lại còn không bằng giá của một chiếc áo khoác của Chân Mạch mặc. Thế nhưng, dù như vậy, vẫn không che được khí chất cao quý của nữ cán bộ này.

Vừa thấy họ, cô lập tức cười rộ lên, đi về phía họ.

Chân Mạch nhìn chăm chú vào cô, chỉ thấy vóc dáng cô cao tầm tầm, vóc người cân xứng, da nâu nâu, đôi mắt sáng sủa, chóp mũi cao cao, cử chỉ bao giờ cũng toát ra uy nghiêm của đại cán bộ cùng một chút thân thiết xa xôi.

Cao Kiến Quân sợ Chân Mạch không nhận ra người, ứng đối không được, nên nói nhỏ với hắn: “Châu trưởng Lộ Châu, Lương Hân.”

Chân Mạch lập tức biết người nọ là phu nhân Tiết Minh Dương. Trong lòng có chút xấu hổ, lại có một tia nghi hoặc. Tiết Minh Dương vì sao muốn dẫn bản thân tới đây? Chỉ vì công sự? Y rốt cuộc có mục đích gì?

Đang suy nghĩ, Lương Hân chạy tới trước mặt bọn họ, thân thiết nói: “Minh Dương, tới rồi sao?”

“Ừ.” Tiết Minh Dương mỉm cười gật đầu, cũng rất tự nhiên đưa tay ra, một tay lôi lấy Chân Mạch. “Nè, giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc Chí Tôn Danh Lưu Square, Chân tổng. Chân Mạch, cô này là Lương châu trưởng ở đây.”

Chân Mạch thấy thái độ y cử trọng nhược khinh, tựa như không có việc gì, trong lòng không khỏi chấn động, trên mặt bất động thanh sắc, liền mang dáng cười trong sáng đầy tính chức nghiệp, gật đầu lễ phép chào Lương Hân: “Lương châu trưởng, hân hạnh.”

Lương Hân nhiệt tình bắt tay cùng hắn, cười nói: “Chân tổng, đã sớm nghe Tiết tổng nói qua đại danh của cậu. Hôm nay vừa thấy, thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thật là danh bất hư truyền.”

Chân Mạch khiêm tốn đáp: “Nào dám? Nào dám? Toàn bộ đều nhờ Tiết tổng chỉ giáo, kỳ thực tôi chỉ là làm công, năng lực chưa đủ, vẫn có chút cật lực, Tiết tổng thông cảm ít nhiều mới miễn cưỡng duy trì cho tới hôm nay.”

“Chân tổng quá khách khí rồi.” Ánh mắt Lương Hân sáng quắc nhìn hắn, trên mặt vẫn lộ vẻ dáng cười hòa ái: “Chân tổng là hoàng đế làm công, ngay cả lão bản cũng đều lễ nhượng ba phần mà. Đúng không, Cao tổng?”

Chân Mạch không biết là bản thân có thấy ảo giác hay không mà lại thấy trong mắt vị nữ cường nhân dĩ nhiên có vài phần ý tứ khen thưởng. Nhưng hắn vẫn theo tiêu chí im lặng là vàng, không nói nhiều.

Cao Kiến Quân không quen Lương Hân, chỉ là gặp cô một lần ở cuộc họp thương mậu ủy. Lúc này thấy cô vươn tay ra bắt tay mình, tự nhiên là nhiệt tình hồi báo: “Đúng vậy, ha ha, có tiền có thể làm lão bản, nhưng làm hoàng đế làm công thì cần phải xuất chúng nha.”

Lương Hân liên tục gật đầu liên tục gật đầu, buông tay anh, bắt tay cùng Thẩm An Ninh, nhiệt tình nói: “Thẩm tiên sinh, hân hạnh được gặp.”

Thẩm An Ninh không thích ứng trường hợp này, hơi hơi quẫn, nhưng nhanh chóng nói: “Lương châu trưởng, hân hạnh.”

Hàn huyên xong, Lương Hân quay đầu lại nói với Tiết Minh Dương: “Mọi người cứ ngồi trước đi, tôi còn phải sắp xếp công tác, không thể ở cùng mọi người. Lúc ăn trưa, chúng ta sẽ trò chuyện.”

“Tốt.” Tiết Minh Dương cười gật đầu, cùng Chân Mạch đi về phía băng ghế đối diện đài.

Chân Mạch nhìn bóng lưng Lương Hân rời đi, chỉ cảm thấy vị phu nhân này thật là có khí thế của nhân viên công vụ quốc gia, khiến người ta cảm giác rất mạnh mẽ.

Vì thế, hắn bỗng nhiên hối hận, bản thân thật không nên tới đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.