“Han Kyung hyung!” Tôi kích động nhìn thân ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia, bên hông đột nhiên bị kéo lại, quay đầu nhìn Jung Yunho. Tên này đang ghen sao?
Han Kyung đi tới, định ôm tôi, lại bị Jung Yunho kéo ra.
“A…. Cái đó, Han Kyung hyung, sao hyung lại ở chỗ này??”
Han Kyung hyung là học trưởng mà tôi quen lúc học cấp hai, là người rất khiêm tốn ôn nhu, thường xuyên chỉ bài cho đàn em, tóm lại mọi người rất thích hyung ấy, nhưng không biết vì cái gì, vào đầu năm học thứ hai, hyung lại đột nhiên chuyển đi, không để lại tin tức gì, các học sinh hiếu kỳ đi hỏi giáo viên, thầy chỉ bất đắc dĩ nói là Han Kyung đang xử lý thủ tục chuyển trường, là trực tiếp nói với hiệu trưởng. Như vậy, Han Kyung hyung không phải bị giam tại chỗ này sao? Chẳng lẽ quái vật mà Kim Hee Chul nói chính là Han Kyung hyung? Hyung ấy …. Đột biến gen sao?…
“Hyung…. Đắc tội người không nên đắc tội….” Han Kyung tự giễu cười cười: “Đúng rồi, sao hai đứa lại đến đây?”
Tôi nhìn Jung Yunho: “Kim Hee Chul cổ quái kia bảo bọn em vào thu phục một thứ…” Mất tự nhiên cười cười: “Theo tình huống này thì hẳn là hyung rồi…”
“Ha ha….” Han Kyung hyung cười ngây ngô.
Thế nhưng có một việc rất kỳ quái, Kim Hee Chul không phải hỏi tôi có thể nói tiếng động vậy đó sao? Có thể nói tiếng động vật thì liên quan gì tới Han Kyung hyung?
“Han Kyung hyung ah, Hee Chul sao lại giam huyng vào đây?” Cân nhắc cả buổi cuối cùng vẫn hỏi.
Mặt Han Kyung lại đỏ: “Cậu ấy nói, hyung ăn hết cậu ta…. Muốn, trừng phạt hyung….”
Tôi xấu hổ nhìn hyung, nguyên lai ý của Hee Chul “Sẽ ăn cậu ngay cả xương cốt đều không chừa!” là như vậy.
“Vậy? Hyung thật sự làm chuyện như vậy với anh ta?…” Loại vấn đề này đi hỏi thật khiến người ta đỏ mặt…
“Hyung, hoàn toàn không nhớ rõ…”
“Hyung nói như vậy với Kim Hee Chul?” Đây không phải là muốn chết sao?!
Han Kyung gật gật đầu: “Đúng vậy, hyung thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.”
“Thế nhưng mà, cái đó và việc em có thể nói tiếng động vật đâu có liên quan…”
“Tiếng động vật?” Han Kyung cảm thấy hứng thú ngẩng đầu.
“Cái đó thật sự không liên quan đến anh ta.” Một tiếng nói vang lên, Kim Hee Chul không biết từ nơi nào đến: “Cậu nói tiếng động vật, không liên quan đến Han Kyung, mục đích của tôi chỉ là muốn cậu giúp tôi chăm sóc động vật trong biệt thự thôi.”
“Vậy anh bảo tôi vào làm gì?”
“Ha ha, bởi vì người kia không yên lòng ah…” Kim Hee Chul kinh ngạc nhìn Han Kyung.
“Anh bảo chúng tôi đến đây là để cho Han Kyung và Jaejoong gặp mặt?” Jung Yunho ôm đầu tôi, dúi vào trong ngực.
“Đúng vậy.” Lạnh lùng nói.
“Hee Chul, kỳ thật cậu đã hiểu lầm.” Han Kyung xoay người nhìn Hee Chul: “Tôi chỉ là áy náy, năm đó thiếu chút nữa khiến cho Jaejoong chết đuối…”
Chết đuối? Đúng vậy, đây là lí do chúng tôi quen nhau a, ha ha, bất quá cuối cùng hyung ấy vẫn cứu tôi lên ah, có gì phải áy náy.
Sự việc đột nhiên chuyển sang mô tuýp nhàm chán của phim tình cảm, tôi vội vàng cắt ngang: “Chuyện hai người thì để nói sau đi! Hiện tại mở cửa ra! Đại gia phải về nhà cưới vợ.”
“Cậu không thể đi!” Kim Hee Chul giữ chặt ống tay áo của tôi: “Cậu, phải thay tôi tiếp quản những động vật kia!”
Ah… Nếu anh để cho tôi tiếp quản đảo này, tôi sẽ lập tức gật đầu, tiếp quản những động vật kia? Không cẩn thận tôi sẽ bị cho rằng ăn cắp từ vườn thú….
“Tuy bọn chúng đều rất hung dữ, bất quá không sao, trước lúc cậu bị cắn chết, chúng nhất định sẽ tiếp nhận cậu!” Hừ… Nói hay lắm, tôi đâu có chín cái mạng.
“Kỳ thật tôi không nói được tiếng động vật!”
“Cậu còn nói vậy nữa, tôi sẽ để Tiểu Miêu cắn cậu!”
“…” Nói thật anh không nghe! Được rồi! Cùng lắm thì về sau làm nghề thuần thú vậy! Có thêm tiền nuôi vợ!
“Bên kia có cửa ngầm, nơi ấy thông trực tiếp ra ngoài biệt thự.” Kim Hee Chul chỉ chỉ một góc của gian phòng.
Nói như vậy, nghĩa là không cần phải đối mặt trực tiếp với mấy con mãnh thú kia?! Ah! Còn chờ gì nữa! Chạy ah!!!
Kéo Jung Yunho vọt tới trước cửa, ném cho Han Kyung hyung một cái mị nhãn, chui vào trong, sao lại giống chuồng chó vậy…
Đi trong đường hầm tối đen như mực, qua mười tám ngã rẽ, rốt cục nhìn thấy chút ánh sáng, oa, thông trực tiếp đến vườn hoa. Tâm tình vui sướng huýt sáo, đằng sau lại rất yên tĩnh, huh? Bất an quay đầu lại, lập tức thấy khuôn mặt âm trầm của Jung Yunho.
“Oa oa!” Đổ mồ hôi, tôi muốn hỏi làm sao vậy…
Không nói hai lời liền bị nâng lên.
“Ha ha… Lát nữa cậu sẽ biết…” Tiếng cười âm trầm khiến cho tôi sợ run cả người. Chẳng lẽ là muốn…