Mặc dù thầm nghĩ sẽ cố gắng nén dục vọng của mình xuống nhưng Hàn Thiên Vũ đang ở tuổi trai tráng khoẻ mạnh muốn nhịn xuống thật sự có chút khổ sở. Không những thế người ngồi trong lòng anh là người con gái anh yêu nhất làm sao Hàn Thiên Vũ nhịn nổi. Bởi thế nhịn dục vọng đã khổ sở mà nhìn người mình yêu trước mắt chỉ có thể nhìn mà không thể “ăn” thì khổ sở lại tăng lên gấp bội.
Tuy rằng không thể “ăn” nhưng ít ra có thể “nếm” Hàn Thiên Vũ làm sao có thể buông tha cơ hội này được. Thế là đôi môi anh lại đặt lên môi cô lần nữa. Hàn Thiên Vũ hôn cô thật sâu mặc Trần Đường Đường muốn đẩy anh ra. Sau khi Hàn Thiên Vũ hôn đến khi thỏa mãn rồi anh mới rời khỏi môi Trần Đường Đường.
Trần Đường Đường lấy được dưỡng khí lập tức thở gấp. Cô liếc cái tên đầu sỏ mắng:” Anh…anh…muốn giết em sao? Xém tí nữa là em tắt thở rồi!”
Hàn Thiên Vũ nhìn Trần Đường Đường như thế liền đau lòng thầm mắng bản thân anh không kiềm chế được. Anh cúi xuống ôm Trần Đường Đường khẽ dỗ:” Đường Đường, xin lỗi là anh không kiềm chế được bản thân mình.”
Cảm thấy Trần Đường Đường muốn rời khỏi cái ôm của mình, Hàn Thiên Vũ càng ôm chặt Trần Đường Đường hơn:” Ngoan cho anh ôm một chút đi.”
Bị Hàn Thiên Vũ ôm chặt Trần Đường Đường có chút khó thở. Cô nhẹ giọng nói:” Thiên Vũ, em khó thở anh thả lỏng tay chút đi. Em sẽ ngoan cho anh ôm mà.”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy mới biết mình lại làm cô khó thở liền thả lỏng tay nói:” Đường Đường, anh rất khó chịu.”
Trần Đường Đường lo lắng hỏi:” Anh khó chịu ở đâu?”
Hàn Thiên Vũ làm ra bộ mặt đáng thương:” Phía dưới.”
Nghe thế mặt Trần Đường Đường liền đỏ lên nhỏ giọng mắng:”Anh là cái tên lưu manh.”
“Nhưng anh thật sự rất khó chịu. Em giúp anh đi.” Hàn Thiên Vũ nói xong liền dụi dụi mặt vào hõm vai cô làm nũng.
Trần Đường Đường bị anh dụi có chút nhột liền bật cười. Tính kêu anh dừng lại thì điện thoại cô vang lên.
“Alo, con nghe đây!”
“…”
“Con khoẻ. Cả nhà khoẻ không?”
“…”
“Dạ, vài ngày nữa có sẽ về. Vậy nha, bái bai.” Trần Đường Đường nói xong liền ngắt điện thoại. Cô xoay qua nhìn Hàn Thiên Vũ định mở miệng nói thì bị anh cắt ngang.
“Chúng ta nên lên nhà thôi.” Nói xong anh mở cửa bế ngang Trần Đường Đường lên chung cư.
Trần Đường Đường thấy Hàn Thiên Vũ có gì đó lạ lạ. Suốt đường đi lên chung cư Hàn Thiên Vũ không hề mở miệng nói mà cứ bế cô không buông cho tới khi vào nhà mới đặt Trần Đường Đường.
Trần Đường Đường nghi hoặc nhìn anh:”Thiên Vũ, anh làm sao vậy?”
Hàn Thiên Vũ đứng nhìn cô một lúc lâu vẫn không trả lời.
Trần Đường Đường thấy anh nhìn mình chằm chằm liền đưa tay sờ mặt mình hỏi:”Mặt em dính gì sao?”
Lúc này Hàn Thiên Vũ mới dời mắt khỏi Trần Đường Đường khẽ thở dài. Ban nãy, cuộc đối thoại của Trần Đường Đường và ba cô cho dù ngồi xa một chút người thính tai như anh vẫn có thể nghe rõ huống chi là ngồi sát gần cô. Không muốn nghe cũng thật khó cho anh.
Thấy Hàn Thiên Vũ thở dài Trần Đường Đường liền lo lắng đi đến hỏi anh:”Anh có tâm sự gì sao?”
Hàn Thiên Vũ vòng tay qua ôm eo Trần Đường Đường nhẹ nhàng vuốt tóc cô ngập ngừng nói:” Đường Đường…anh…”
Trần Đường Đường ngước mặt lên nhìn anh một lúc lâu vẫn không thấy anh nói tiếp cô có chút mỏi cổ. Dù sao chiều cao của anh đến 1m86 còn cô chỉ có 1m53 chênh lệch về chiều cao khiến Trần Đường Đường có chút khó khăn khi phải ngước cổ nhìn anh.
Cảm giác cổ mình muốn gãy tới nơi thì lại nghe anh nói:”Em lấy tay giúp anh được không?”
Khoé miệng Trần Đường Đường run rẫy:”Lấy tay giúp anh làm…gì?”
Hàn Thiên Vũ ho khan một tiếng:”Phía dưới của anh khó chịu.”
Trần Đường Đường mặt đầy hắc tuyến:”Hàn Thiên Vũ, anh là lưu manh. Em không để ý anh nữa.” Nói xong cô lập tức chạy về phòng mình đóng cửa lại.
Trần Đường Đường dựa vào cửa khuôn mặt nóng rang. Thầm nghĩ vừa rồi Hàn Thiên Vũ muốn cô lấy tay mình giúp anh…Ai ui cô không dám cầm cái thứ to lớn hay đâm vào cô khiến toàn thân cô đau nhức không thôi đâu. Trần Đường Đường lắc đầu rồi đi tắm cho tỉnh táo lại.
Bên ngoài, Hàn Thiên Vũ xoa mi tâm ngồi dựa vào sofa xoa mi tâm. Anh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Rõ ràng muốn nói với cô “Anh không nỡ xa em” nhưng khi tới miệng anh lại nghĩ nếu như nói như thế cô sẽ khó xử.
Nếu cô chọn ở lại với anh thì cũng không được gia đình cô mà biết do anh nên cô không chịu thì sau này rất khó rước cô về ở chung. Nhưng nếu cô đi thì anh sẽ rất nhớ cô vì thế lời nói khi tới miệng thì lại biến thành “Em lấy tay giúp anh được không?”
Hàn Thiên Vũ thở dài đứng dậy đi tắm. Tốt nhất bây giờ nên đi tắm cho đầu óc tỉnh táo hơn.
***
Ngày hôm sau, vốn Trần Đường Đường đang muốn ngủ bù vì tối qua cô khó ngủ đến 3 giờ sáng mới chợp mắt được. Nhưng có mùi gì khét khét bay vào phòng Trần Đường Đường khiến cô phải tỉnh giấc.
Trần Đường Đường lập tức đi ra thấy phòng bếp khói bay ra cô liền chạy vào xem thì thấy Hàn Thiên Vũ đang thất thần chiên trứng đến khét mà vẫn không hay biết.
Trần Đường Đường đi đến tắt bếp xoay qua lay lay Hàn Thiên Vũ:”Anh bị làm sao vậy?”
Nghe được giọng của Trần Đường Đường, Hàn Thiên Vũ mới hồi phục tinh thần:”Sao lại có khói nhiều vậy?”
“Anh chiên trứng khét.”
“Hả? Ah đúng là khét rồi. Em ra ngoài trước đi anh làm món khác cho em.”
Thấy anh thất thần không biết anh bị gì Trần Đường Đường rất muốn hỏi anh nhưng nhìn bộ dáng không muốn nói của anh cô đành thôi.
Tới giờ trưa hai người cùng nhau ăn cơm. Trần Đường Đường vừa uống một muỗng canh lập tức phun ra.
Hàn Thiên Vũ ngồi bên cạnh thấy Trần Đường Đường nhăn mặt phun canh ra lập tức quan tâm hỏi:”Em bị làm sao vậy?”
Trần Đường Đường thở dài một tiếng:”Thiên Vũ, anh bỏ dấm vào canh sao?”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy liền nếm thử canh liền cau mày. Hình như anh nhầm lẫn bỏ dấm vào canh rồi.
“Anh dẫn em đi ăn. Xem ra hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn rồi.”
“Thiên Vũ có chuyện gì anh nói ra đi.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô cười nói:” Không có chuyện gì.”
Trần Đường Đường không tin bắt anh phải nói:”Vài ngày nữa em phải về nước rồi. Anh cứ thất thần như vậy em không an tâm chút nào.”
“Đường Đường à…Em nghĩ nhiều rồi không có chuyện gì đâu. Em không muốn ra ngoài ăn vật chúng ta gọi đồ ăn nha.” Nói xong anh liền đứng dậy gọi điện thoại rồi dọn dẹp chén bát.
Trần Đường Đường thấy anh có vẻ không muốn nói nên cô cũng không ép anh nữa. Anh đã không muốn nói thì ép anh cũng chẳng có kết quả gì. Ang muốn nói thì sẽ chủ động tự mình nói thôi.
Đến chiều Trần Đường Đường đang xem tivi thì thấy Hàn Thiên Vũ rời khỏi phòng rồi nói:”Anh có chút việc phải ra ngoài. Có thể sẽ về muộn em không cần đợi anh. À nhớ ăn cơm đó biết chưa.” Nói xong anh liền đi ra khỏi cửa.
***
Hàn Thiên Vũ vừa xuống bãi đậu xe vừa gọi cho Vương Phong:”Cho cậu 10 phút tới “gold”.” Nói xong không đợi đối phương trả lời anh liền ngắt máy.
Hàn Thiên Vũ vừa vào tới “gold” lập tức có một chàng trai trẻ tuấn tú tươi cười ra chào anh:”Ai ui…Tổng giám đốc đại giá quan lâm. Hôm nay anh một mình đến đây sao?”
“Một lát Vương Phong đến.Không cần chuẩn bị phòng.” Hàn Thiên Vũ không nhanh không chậm lạnh lùng đáp rồi đi đến quầy bar.
Cao Vỹ là thư ký của Hàn Thiên Vũ cũng khá lâu năm nên anh cũng khá là hiểu rõ con người Hàn Thiên Vũ. Theo anh biết thì Hàn Thiên Vũ lúc nào cũng lạnh lùng khiến cho người khác sợ hãi không dám đến gần nhưng hôm nay Hàn Thiên Vũ có chút khác thường. Mặc dù cách ăn nói vẫn lạnh lùng như trước nhưng Cao Vỹ phát hiện trong mắt Hàn Thiên Vũ hiện lên tia chán nản khiến Cao Vỹ không khỏi ngạc nhiên. Không biết điều gì khiến cho tổng giám đốc ngàn năm lạnh lùng của anh thay đổi cảm xúc.
Máu bát quái trong người Cao Vỹ nổi lên lập tức chạy tới ngồi cạnh Hàn Thiên Vũ hỏi thăm:”Tổng giám đốc hôm nay anh có chút khác với bình thường.”
Hàn Thiên Vũ trầm mặt không trả lời tiếp tục uống rượu. Lúc này có một cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp bước tới gần hai người nũng nịu nói:”Anh Vũ, đã lâu không gặp.”
Cao Vỹ thấy cô em gái cùng cha khác mẹ liền khó chịu lại nghe cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện anh liền cau mày.
Cô gái trẻ không để thái độ của Cao Vỹ vào trong mắt cứ nhìn chằm chằm Hàn Thiên Vũ. Thấy anh nhìn cũng không thèm nhìn mình một chút liền hụt hững sau đó liền ỏng ẹo định tới gần ngồi cạnh anh thì bị người khác giành.
Cao Vỹ nhướng mày nhìn cô gái trẻ lạnh lùng nói:”Uyển Uyển đây là chỗ đàn ông nói chuyện em đi sang chỗ khác đi.”
Cao Uyển Uyển nghe vậy liền tức giận dậm chân nghiếng răng ken két rồi liếc nhìn người giành chỗ với mình cho bỏ tức rồi mới xoay người bước đi.
“Thiên Vũ cậu tới sớm vậy?” Vương Phong bước vào quán bar liền đi đến ngồi cạnh Hàn Thiên Vũ mà không biết điều này khiến cho người nào đó tức muốn ói máu.
Hàn Thiên Vũ:”Cậu trễ nửa tiếng.”
Vương Phong:”…Sao cậu không gọi cho Trịnh Khang?”
Hàn Thiên Vũ:”Bận bắt tội phạm.”
Vương Phong:”Sao cậu không gọi mặt lạnh?”
Hàn Thiên Vũ:”Bận cứu người.”
Vương Phong:”Vậy sao cậu gọi tôi?”
Hàn Thiên Vũ:”Tại cậu rảnh rỗi.”
Vương Phong:”Ai nói tôi rảnh rỗi? Tôi rất bận nha.”
Hàn Thiên Vũ uống một ngụm rượu khinh thường liếc nhìn Vương Phong:”Bận gì?”
Vương Phong cũng uống một ngụm rượu mặt không đỏ tim không đập tự hào nói:” Bận tạo người.”
Cao Vỹ nghe vậy khoé miệng co rút mãnh liệt.
Hàn Thiên Vũ hừ một tiếng rồi không ngừng uống rượu. Lúc này Vương Phong mới phát hiện hôm nay tâm trạng của Hàn Thiên Vũ hơi khác thường.
Vương Phong nghi hoặc nhìn Hàn Thiên Vũ:” Cậu bị làm sao vậy? Dục vọng không được thỏa mãn à?”
Hàn Thiên Vũ liếc nhìn Vương Phong giọng buồn bã nói:”Đường Đường sắp về nước rồi.”
Nghe vậy Vương Phong mới hiểu ra sự việc. Thảo nào tên này lại uống rượu không thì ra là không muốn xa tâm can bảo bối nên mới chán nản như vậy. Vương Phong lấy ly rượu từ trong tay Hàn Thiên Vũ đặt xuống bàn:”Tiểu sư muội về nước là chuyện đương nhiên thôi. Con bé mới 17 tuổi còn phải đi học nữa làm sao có thể bên cạnh cậu suốt được. Đợi con bé 19 tuổi thì lôi con bé đi đăng ký kết hôn vậy là cậu có thể ở cạnh tiểu sư muội vừa hợp tình hợp lí vừa không bị ai ngăn cách. Cậu thấy tôi nói đúng không?”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy suy nghĩ vài giây rồi tiếp tục chán nản uống rượu:”Vậy là phải đợi thêm hai năm sao?”
Vương Phong nhướng mày nhìn anh:” Đừng nói hai năm cậu không đợi đấy nha? Thật là không có tiền đồ.”
Hàn Thiên Vũ hừ lạnh:”Cậu xa cô vợ sắp cưới của cậu hai năm không gặp thử cho tôi xem đi. Còn nói tôi không có tiền đồ làm như cậu có chắc. Hừ! “
Vương Phong nghe vậy liền im bật. Anh lấy tay sờ sờ mũi. Đúng là anh không làm được. Chỉ cần không gặp Ân Thiên một ngày anh đã nhớ cô đến phát điên huống chi là hai năm.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Vương Phong vang lên anh cúi xuống nhìn người gọi đến lập tức nở một nụ cười khó nhìn còn hơn khóc. Xem ra bà xã tương lai của anh đã cởi bỏ dây thừng rồi đảm bảo khi về nhà cô ấy sẽ xử anh cho xem. Cách tốt nhất nên về dỗ dành bà xã tương lai thì hơn. Vương Phong xoay qua nhìn Hàn Thiên Vũ nói:”Tôi có việc phải về trước cậu ở lại tâm sự với thư ký vạn năng của cậu đi nha.” Nói xong liền chạy ra khỏi quán bar.
Cao Vỹ nảy giờ im lặng nghe Vương Phong nói thế mặt đầy hắc tuyến. Anh làm thư ký vạn năng khi nào thế?
Hàn Thiên Vũ cũng ngà ngà say liếc nhìn Cao Vỹ mở miệng nói:”Cao Vỹ cậu làm thư ký của tôi cũng khá lâu rồi thì phải. Công việc của W.T ngoài những hợp đồng quan trọng cần tôi xem thì còn lại bao nhiêu công việc của tôi đều giao cho cậu đều làm hết. Cậu cũng vất vả rồi.”
Cao Vỹ nghe vậy lắc đầu nói:”Được làm việc cho anh tôi mừng còn không kịp tuy là có chút vất vả thật. Nhưng tôi lại rất vui khi đi theo anh.”
Hàn Thiên Vũ xoa mi tâm hỏi Cao Vỹ:” Cậu đã bao giờ yêu chưa?”
Cao Vỹ nghe thế liền nhớ đến hình bóng của người nào đó trong mắt thoáng qua nổi buồn rồi biến mất không dấu vết. Anh nhìn Hàn Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ. Tổng giám đốc nhà anh trước giờ không gần nữ sắc nên thường khiến anh mỗi lần gặp Hàn Thiên Vũ liền trong trạng thái phòng bị. Nhưng hôm nay nghe cuộc đối thoại giữa Vương Phong và Hàn Thiên Vũ thì anh đã rõ một điều.
Tổng giám đốc không hề bị gay. Chuyện này khiến Cao Vỹ thở phào nhẹ nhõm. Biết làm sao được anh là trai thẳng 100% nên không thể yêu đồng giới được. Nếu tổng giám đốc yêu anh thì anh chỉ biết từ chối rồi nghỉ việc mà thôi. Cũng may tổng giám đốc không phải gay anh cũng không cần phải nghỉ việc.
Hàn Thiên Vũ không nghe Cao Vỹ trả lời cũng không thèm nói nữa. Anh tiếp tục uống rượu của mình cho tới khi gục xuống bàn.
Và tất nhiên trách nhiệm đưa Hàn Thiên Vũ về nhà không ai khác chính là thư ký vạn năng Cao Vỹ đưa anh về.
***
Trần Đường Đường nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được cô đành ngồi dậy ra ngoài phòng khách nhìn đồng hồ gần 12 giờ mà Hàn Thiên Vũ vẫn chưa về khiến cô sốt ruột không thôi.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên Trần Đường Đường nghi hoặc nhìn qua camera thấy Hàn Thiên Vũ say sỉn được một chàng trai trẻ đỡ trước cửa nhà. Trần Đường Đường lập tức chạy ra mở cửa.
Cao Vỹ thấy một cô gái có vóc dáng thấp bé khuôn mặt nhìn dễ thương khiến người khác muốn yêu thương anh liền sửng sốt vài giây liền trở lại trạng thái bình thường.
Hàn Thiên Vũ mơ hồ mở mắt thấy Trần Đường Đường đứng ngay trước mặt mình liền lập tước bổ nhào tới ôm cô:”Đường Đường à…anh nhớ em…rất nhớ em.”
Cao Vỹ nhìn bộ dáng sợ người trong lòng chạy mất của Hàn Thiên Vũ liền ngạc nhiên. Lúc nãy anh đỡ Hàn Thiên Vũ về nhà có nghe Hàn Thiên Vũ lẩm bẩm gọi tên ai đó thì ra là tổng giám đốc của anh gọi tên cô gái này. Cao Vỹ thầm nghĩ xem ra tổng giám đốc không đến nổi lạnh lùng bạc tình. Ít ra tổng giám đốc thâm tình với cô gái này. Nhưng anh nhìn Trần Đường Đường có chút khó tin. Nhìn cô giống như nữ sinh vậy không lẽ nào tổng giám đốc nhà anh là trâu già gặm cỏ non sao?
Trần Đường Đường bị Hàn Thiên Vũ bổ nhào ôm như thế có chút phòng bị xém chút nữa đứng không vững. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Thiên Vũ nói:”Thiên Vũ anh ôm em chặt như vậy em khó chịu.”
Hàn Thiên Vũ đã say đến không biết trời đất gì nhưng nghe Trần Đường Đường nói khó chịu theo bản năng anh liền nới lỏng tay ra.
Bây giờ Trần Đường Đường mới ý thức còn có người ngoài ở đây cô liền đỏ mặt nói:”Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về.”
Cao Vỹ nghe vậy liền xua tay nói:”Không có gì, chuyện nên làm thôi. Tôi về trước.” Rồi anh xoay người bước đi.
Trần Đường Đường gật đầu đóng cửa lại rồi đi định đi đóng cửa mới phát hiện Hàn Thiên Vũ vẫn cứ ôm cô không buông. Trần Đường Đường liền vỗ vỗ lưng Hàn Thiên Vũ khẽ nói:”Thiên Vũ anh buông em ra. Em còn phải đóng cửa.”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy liền buông Trần Đường Đường đi đóng cửa lại rồi xoay người tiếp tục ôm cô.
Trần Đường Đường có chút dở khóc dở cười. Hàn Thiên Vũ sợ cô chạy mất hay sao mà cứ ôm cô không buông thế không biết. Trần Đường Đường khẽ nói:”Chúng ta vào phòng ngủ được không?”
Hàn Thiên Vũ ngoan ngoãn gật đầu rồi bế ngang cô vào phòng ngủ. Anh đặt Trần Đường Đường xuống giường rồi đè cô dưới thân mình khẽ nói:”Đường Đường à…”
Trần Đường Đường ngước mắt đợi anh nói tiếp.
Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua rồi nói:”Anh không nỡ xa em.”
Nói xong anh liền gục đầu xuống hõm vai cô…ngủ.