Người trầm tư, rừng cây yên lặng. Yến Thập Tam lắng nhìn cành cây khô trong tay nàng.Mộ Dung Thu Ðịch :- Sao ngươi còn không rút kiếm?Yến Thập Tam :- Kiếm đã nằm trong tay ta, lúc nào cũng có thể rút ra. Ðúng không?Mộ Dung Thu Ðịch :- Ðây chính là kiếm của ta?Yến Thập Tam :- Không phải.Mộ Dung Thu Ðịch :- Nằm trong tay ta đây chính là lợi khí giết người.Yến Thập Tam :- Ta biết nàng có thể dùng nó giết người nhưng bản thân nó cũng chỉ là cành cây khô thôi.Mộ Dung Thu Ðịch :- Chỉ cần giết được người, cây khô và thanh kiếm có khác gì?Yến Thập Tam :- Có.Mộ Dung Thu Ðịch :- Ngươi nói.Yến Thập Tam :- Nó có thể giết người nhưng nó chưa từng giết người, thanh kiếm của ta lại khác.Hắn nhẹ nhàng vuốt thanh kiếm :- Thanh kiếm này đã theo ta mười chín năm, đã có sáu mươi ba người chết dưới thanh kiếm này.- Ta biết ngươi đã giết khá nhiều người.- Ðây chẳng qua là một thanh kiếm rất bình phàm nhưng nó đã uống máu của sáu mươi ba người, sáu mươi ba kẻ sát thủ vô tình, sáu mươi ba con lợi thủ oan hồn.Hắn vẫn đang vuốt ve thanh kiếm của hắn, từ tốn nói tiếp :- Hiện tại thanh kiếm này hình như đã có mạng sống khao khát được nếm máu của người khác, khao khát kẻ khác chết dưới mũi kiếm của nó.Mộ Dung Thu Ðịch cười lạnh lùng :- Nó nói với ngươi?- Không có.- Cảm giác được những gì?- Chỉ cần nó ra khỏi vỏ thì nhất định phải giết người, có lúc ngay cả ta cũng không thể khống chế được.Hắn đang nói không phải là thần thoại hão huyền. Nếu người cũng có một thanh kiếm như thế, nếu cũng đã từng giết chết sáu mươi ba người, người nhất định cũng có cảm giác như thế.Một lần nữa, Yến Thập Tam lắng nhìn cầnh cây khô trong tay nàng nói :- Những cành cây khô trong tay nàng lại không có sinh mạng, không bao giờ khao khát được giết người, bản thân nàng cũng không phải thực sự muốn giết ta.Hắn ngước đầu lên, lắng nhìn đôi mắt của nàng nói :- Căn bản tại vì nàng cũng không phải là Tạ Hiểu Phong.Ðôi môi của Mộ Dung Thu Ðịch đã trắng bệt. Một chiếc lá rụng xuống, nàng lặng lẽ đứng dậy :- Bây giờ chiếc lá này có phải cũng chết rồi không?Yến Thập Tam :- Ðúng.- Nhưng lúc nãy còn ở trên cây, nó còn sống mà.- Chiếc lá này chỉ cần chưa rơi rụng thì phải có sự sống.- Mạng sống của con người chẳng lẽ cũng giống như chiếc lá sao?- Ta hiểu rõ ý nàng.Mộ Dung Thu Ðịch :- Ngươi thật sự hiểu rõ?Yến Thập Tam :- Nàng vì quá trẻ nhất định đã chịu nhiều đau khổ cho nên tình yêu của nàng đối với hắn tuyệt nhiên không sánh được với oán hận trong lòng nàng.Mộ Dung Thu Ðịch không phủ nhận.- Cho nên nàng không hề luyến tiếc mạng sống của chính mình, chỉ cần ta phá được chiêu kiếm này, cho dù nàng có chết dưới thanh kiếm của ta nàng cũng cam tâm tình nguyện.Hắn thở dài nói tiếp :- Nhưng nàng đã lầm.- Ta lầm à?Yến Thập Tam :- Tại vì cho dù ta có phá được chiêu kiếm này của nàng cũng chưa chắc phá được chiêu kiếm của Tạ Hiểu Phong.Hắn nhìn đôi mắt của nàng :- Tại vì nàng sử dụng không phải là thanh kiếm giết người, nàng cũng không phải là Tạ Hiểu Phong.Ðôi bàn tay của Mộ Dung Thu Ðịch đột nhiên buông thõng xuống, sát khí đột nhiên biến mất, nước mắt đã chảy vòng quanh.- Nhưng mà ta hứa với nàng chỉ cần có cơ hội nhất định ta sẽ giết hắn.Mộ Dung Thu Ðịch lại phấn chấn tinh thần nói :- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?Yến Thập Tam cười gượng :- Ðáng lẽ một phần cũng không có.- Còn bây giờ?- Bây giờ ít ra cũng có bốn, năm phần.- Ngươi đã nghĩ ra cách phá?Yến Thập Tam đột nhiên cũng chiết một cành cây khô nói :- Nàng xem.Ðộng tác của hắn đơn giản mà chậm chạp nhưng đôi mắt của Mộ Dung Thu Ðịch lại sáng lên. Nàng biết hắn đã tìm được. Kiếm pháp của Tam thiếu gia như một ổ khóa, hắn đã tìm ra chìa để mở.Một chiêu đâm ra, một luồng gió thổi qua. Cành cây khô trong tay Yến Thập Tam đột nhiên thành bột, chớp mắt đã bị gió thổi tiêu tan. Trong tay hắn nếu là một thanh kiếm, chiêu kiếm này đâm ra sức mạnh sẽ tới nhường nào.Mộ Dung Thu Ðịch nhẹ nhàng thở ra, từ từ ngồi xuống nói :- Ngươi đi đi.* * * * *Lúc Yến Thập Tam ra khỏi cánh rừng, Ðứa Ðáng Ghét còn đang rong chơi ở bên ngoài.Chỉ có một mình Ðứa Ðáng Ghét. Tay trái cầm một đùi gà, miệng đang cắn một trái lên. Xung quanh không có hàng quán nào, những thứ này không biết từ đâu ra.Yến Thập Tam thấy đứa trẻ này thì rất thích, nghĩ đến thân thế của nó càng cảm thấy đồng tình. Rất may bây giờ đứa trẻ này hình như đã rất biết tự chăm sóc lấy mình. Ðứa Ðáng Ghét đang trừng trừng nhìn hắn. Yến Thập Tam bước tới vỗ vỗ trên đầu nó nói :- Mau trở về đi, chị ngươi đang chờ ngươi đấy.- Chị ấy chờ ta làm gì?Yến Thập Tam :- Tại vì… tại vì nàng quan tấm đến người- Chị ấy quan tâm đến ta làm gì?Yến Thập Tam :- Chẳng lẽ ngươi chỉ nghĩ rằng không bao giờ có người quan tâm đến ngươi sao?- Không bao giờ, không có ai ca, ta là Ðứa Ðáng Ghét, người ghét ta thì nhiều đấy.Nó cắn một miếng đùi gà, tiếp :- Nhưng chẳng ăn nhằm gì đến ta.Yến Thập Tam nhìn thấy dáng mặt dễ thương của nó, trong lòng bỗng cảm thấy chút xót xa. Xung quanh không một bóng người, hắn lại hỏi :- Bạn của ta đâu rồi?- Bạn của ngươi?- Quạ Đen.- Trong cánh rừng này không có quạ đen mà chỉ có chim sẻ.- Ta nói người đi với ta lúc nãy, hắn tên là Quạ Đen.Ðứa Ðáng Ghét chớp chớp mắt :- Ngươi có trả tiền bảo quản cho ta không? Nhờ ta bảo quản hắn?- Không có.- Nếu không có sao ngươi lại hỏi ta?- Tại vì… tại vì ta nghĩ rằng ngươi nhất định biết hắn ở đâu.- Ta đương nhiên biết nhưng tại sao ta lại phải nói với ngươi.Yến Thập Tam cười. Những câu hỏi của đứa trẻ này thật khó trả lời. Ðứa Ðáng Ghét lại cắn một miếng lên nói :- Nhưng ta cũng không phải nhất định không nói với ngươi được.Yến Thập Tam :- Ngươi muốn thế nào mới chịu nói với ta?- Ngươi muốn hỏi chuyện ít nhiều cũng phải cho ta một chút tiền hỏi chuyện.Yến Thập Tam đã lo rờ túi tiền, rờ cả buổi chẳng có gì cả.- Xem ra nhà ngươi ăn mặc cũng khá đấy, chẳng lẽ trong ruột trống không?Yến Thập Tam nhăn nhó :- Tại vì chưa bao giờ có ai đòi tiền hỏi chuyện với ta.- Thật khó mà ép được dầu từ gỗ, cũng tại ta xui xẻo thôi, nhờ ngươi viết cho ca giấy nợ đi.- Giấy nợ?- Ngươi muốn hỏi chuyện thì phải trả tiền hỏi chuyện, bây giờ ngươi không có tiền thì mai mốt cũng sẽ có.- Ở đây không có giấy viết, làm sao viết giấy nợ?- Ngươi lấy kiếm gọt một miếng cây rồi dùng kiếm viết lên ở cây đó.- Ngươi nghĩ cũng khá chu đáo đấy.Hắn đành phải viết.- Viết nợ bao nhiêu đây?- Một số cũng là viết mười số cũng là viết, dù sao cũng là giấy nợ, viết nhiều chút đi.Cặp mắt nó láo liếc :- Ngươi viết đại cho ta một vạn lượng đi.Yến Thập Tam nhìn hắn rất tỉ mỉ, trên dưới nhìn mấy lượt. Một đứa nhỏ bảy tuổi, vừa mở miệng đã đòi một vạn lượng, nếu nó lớn thì chẳng biết đòi bao nhiêu- Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì, bây giờ ta đã biết làm tiền, nếu lớn hơn thật khó hình dung.- Tại sao ngươi biết những gì ta đang nghĩ?- Tại vì những câu hỏi này đã có nhiều người hỏi ta.- Ngươi trả lời ra sao?- Bây giờta đã biết làm tiền, lớn lên đương nhiên sẽ thành phú ông, đơn giản thế mà ngươi cũng không biết.Yến Thập Tam cười, đứa trẻ này thật biết chăm sóc cho mình. Một đứa trẻ không có người chăm sóc mà ngay cả mình cũng không biết tự chăm sóc cho mình, nó thật sự là khốn khổ. Cho nên trong giấy nợ, Yến Thập Tam không viết một vạn lượng mà là năm vạn lượng. Ðứa Ðáng Ghét cũng cười theo :- Ðòi một vạn, cho năm vạn, xem ra ngươi tuy nghèo nhưng ra tay cũng khá hào phóng.- Nếu thấy có lý thì ngươi hãy nhớ kỹ trong lòng, nếu ngươi không muốn nghèo thì không nên ra tay hào phóng, càng không nên phung phí tiền.- Có tiền mà không phung phí khác nào không có tiền.Yến Thập Tam lại cười. Hắn thật sự thấy thích đứa trẻ này nhưng hắn không nghĩ đến một điểm: Hắn cũng rất muốn đi giết cha đứa trẻ này. Thật sự là rất muốn.* * * * *Ðây chính là giang hồ. Cách nghĩ của người giang hồ luôn làmcho người ta khó hiểu. Tờ giấy nợ năm vạn lượng chắc chắn sẽ lấy được tiền. Ðứa Ðáng Ghét lại nhét đại vào túi, xem nó như một tờ giấy vụn.Yến Thập Tam :- Bây giờ tuy ta chưa có tiền nhưng lúc nào ta cũng sẽ có tiền.- Ta biết, nếu không ta đâu có nhận giấy nợ của ngươi.- Bất cứ lúc nào ngươi gặp ta cũng có thể đòi tiền.- Ta biết.- Cho nên ngươi phải cất kỹ tờ giấy nợ này để không đánh mất.- Lỡ đánh mất thì hên cho ngươi, xui cho ta nhưng cũng không hề hấn gì.Hắn lại chớp mắt tiếp :- Cũng giống như nếu ngươi chết đi thì xui cho ta, loại người như ngươi lúc nào cũng có thể chết được.Yến Thập Tam cười to :- Người trong giang hồ giống như lá rơi trong gió, phù du trong nước.Chờ hắn cười xong, Ðứa Ðáng Ghét mới nói :- Bạn của ngươi bây giờ đang ở đàng sau ngọn đồi phía trước.- Hắn ở đó làm gì?- Hình như ddang giao đấu với ai.- Giao đấy? Giao đấu với ai?- Hình như là tên tiểu tử tên… cái gì Băng.Là Tào Băng? Không lẽ luôn theo dõi họ. Thế thì tại sao bây giờ họ tiêu xài đều đều do hắn trả tiền? Thế thì tại sao bây giờ hắn lại giao đấu với Quạ Đen? Yến Thập Tam không lo cho Quạ Đen, hắn biết Tào Băng tuyệt không phải là đối thủ của Quạ Đen. Nhưng hắn đã nhầm.* * * * *Ở đằng sau ngọn đồi, màu cỏ đã úa nhưng màu máu vẫn còn tươi. Là máu của Quạ Đen. Quạ Đen đã ngã xuống, ngã trên ngọn đồi, máu nhuộm đỏ cá cỏ úa và nhuộm đỏ áo của hắnMáu từ giữa xương dưới yết hầu của hắn chảy ra, cách yết hầu hắn chỉ có ba tấc. Cũng vì cách ba tấc cho nên hắn còn sống. Ai làm hắn bị thương?Yến Thập Tam xông lại :- Là Tào Băng?Quạ Đen gật đầu.Yến Thập Tam hoảng sợ nhìn hắn :- Có phải ngươi cố ý nhường hắn không?Quạ Đen lắc đầu.Yến Thập Tam càng hoảng sợ. Ðây rõ ràng là sự thật nhưng hắn không thể nào tin được.Quạ Đen cười đau khổ :- Ta biết ngươi không tin nhưng ngay cả chính ta còn không tin, ta từng xem qua hắn ra tay.Yến Thập Tam :- Nhưng ngươi…- Ta nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ ngã xuống trong ba chiêu, chắc chắn như thế.- Nhưng bây giờ người ngã xuống là ngươi.- Cũng chỉ vì ta đã lầm.- Lầm ở điểm nào?- Ta đã từng xem hắn ra tay, những biến hóa trong kiếm pháp của hắn ta cũng biết rõ, kiếm pháp của Ðiểm Thương phái không thể nào đụng đến sợi tóc của ta.- Hắn không sử dụng Ðiểm Thương kiếm pháp?- Không.- Hắn sử dụng kiếm pháp gì?- Không biết.- Nhưng ngay cả ngươi cũng nhìn không ra hay sao?- Biến hóa của chiêu thức chẳng những ta nhìn không ra, càng không ngờ đến.- Chiêu thức đó hắn chỉ xuất thủ một chiêu thì ngươi đã bị thương như thế nào?- Nếu là ngươi thì kết quả cũng thế thôi.Hắn bỗng thở thật dài :- Ðến bây giờ ta vẫn còn nghĩ không ai có thể tiếp được chiêu đó.Yến Thập Tam không nói nhưng tay hắn đã bắt đầu cử động.