Xe ô tô của đưa Vương Luân và Hi Hi đến gần một con hẻm nhỏ, trợ lý Hi đưa cho hắn một cái mũ và khẩu trang, cái áo khoác tối màu. Cẩn thận dặn dò.
– Anh Luân, anh mau trang bị đi. Chúng ta dừng xe đây đi đường vòng vào cửa tiệm. Nếu không bọn nhà báo lại thích tung tin đồn nhảm nhí thì không hay.
Thẩm Vương Luân im lặng trang bị cho mình, sau đó theo Hi Hi đi vào con hẻm rồi vòng ra lại đường lớn. Đến cửa tiệm bán nhẫn lỡn ở lòng thành phố.
Hi Hi mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy nhân viên niềm nở chào hỏi. Cậu lập tức nói.
– Ngại quá, anh trai tôi đến mua nhẫn cầu hôn với người yêu. Không biết là có cặp nhẫn nào hợp không ạ?
Cô nhân viên bán hàng nhìn Thẩm Vương Luân một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới hỏi lại.
– Không biết anh trai của ngài muốn mua nhẫn như thế nào? Cầu kì một chút hay là đơn giản ạ. Nếu là cầu kì thì xin mời qua bên này, có nhiều kiểu mới được ra mắt, chắc chắn bạn gái anh sẽ thích”
Cô nhân viên mỉm cười, tận tình giúp đỡ bọn họ trong việc chọn nhẫn. Chỉ có điều, khi Thẩm Vương Luân nói một câu, lại khiến cô nhân viên im lặng.
– Người yêu của tôi là nam, không biết có nhẫn nào dành cho cậu ấy không?
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn con người trùm kín từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau một hồi mới từ từ trả lời.
– Dạo này cũng có rất nhiều cặp đồng tính kết hôn với nhau, cửa hàng chúng tôi cũng có một số mẫu thiết kế dành cho những cặp đó. Người yêu của ngài cậu ấy thích đơn giản hay cầu kì.
Tính tình Khả Phi hiền như nước, cậu sống đơn giản không thích ganh đua với xã hội. Ở bên cạnh Vương Luân cũng không hề gây khó dễ cho hắn. Vì vậy Vương Luân không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nói.
– Em ấy thích đơn giản thôi, cho nên phiền cô chọn giúp tôi một cái nhẫn kim cương đơn giản thôi.
– Dạ được thưa quý khách, mời ngài qua đây xem mẫu hàng ạ.
Cô nhân viên đi qua góc tủ bên trái, lấy ra vài cặp nhẫn bày biện ở trước mặt Thẩm Vương Luân, nhiệt tình chào mời.
– Đa số nhẫn đều có đính đá quý, ngài cứ chọn lựa thoải mái á… nhưng mà giọng của ngài đây thật sự rất giống Thẩm Vương Luân, thần tượng của tôi thường hay xem trên tivi đó.
Cô nhân viên bán hàng buông vài tâm sự của mình, vậy mà Hi Hi đứng bên cạnh phải quay đầu sang một bên nhịn cười đến khổ cực. Còn khuôn mặt của Thẩm Vương Luân được giấu trong lớp khẩu trang cũng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Nhìn kĩ mấy cặp nhẫn được bày biện trong họp, cuối cùng hắn chọn một cái nhẫn màu bạc… bên trong có viên kiêm cương trắng làm tông chủ đạo. Tuy đơn giản, nhưng lại tạo cảm giác ấm áp đến lạ.
– Tôi chọn cặp này, gói cẩn thận cho tôi.
– Dạ vâng!!
Thẩm Vương Luân rút thẻ đen của mình ra, đưa cho cô nhân viên. Trong lòng tràn đầy phấn khích, nghĩ đến cảnh hai người có thể mang nhẫn cho nhau. Bản thân thật sự cảm thấy rất ấm áp.
—****—
Trong khi Thẩm Vương Luân đang vui vẻ đi mua nhẫn cho người yêu, thì ở phía bên này… một người phụ nữ có tướng người sang trọng ung dung bước vào bệnh viện. Nhìn y tá đang trực ban, bà lập tức hỏi.
– Xin chào, cho tôi bệnh nhân bị bỏng Khả Phi nằm ở phòng nào.
Nữ y tá vừa nhìn thấy khuôn mặt của bà, lập tức kính nể trả lời.
– Bệnh nhân nằm ở lầu ba, tại phòng hồi sức đặt biệt. Phòng 306 ạ.
– Cảm ơn!!
Người phụ nữ gật đầu cảm ơn, sau đó cùng người quản gia của mình ngẫng cao đầu đi thang máy đến tầng ba. Trong khoang thang máy chỉ có một mình bà và người quản gia. Lúc này, người phụ nữ mới nói.
– Để tôi xem mặt thằng nhóc ấy như thế nào mà có thể khiên Vương Luân mê muội như vây
– Phu nhân, cậu chủ là người lý trí. Chắc chắn sẽ chọn được một người tốt. Bà đừng lo lắng nhiều.
– Lo lắng? Tôi có gì phải lo lắng cho Vương Luân? Chỉ là đến xem cậu ta như thế nào thôi mà….
Hoá ra, người phụ nữ này chính là mẹ của Thẩm Vương Luân… Lộ Bâng Bâng.
Tiếng chuông thang máy vừa kêu lên, cánh cửa bật mở. Lộ Bâng Bâng vẫn bộ dáng ung dung đi trên hành lang tầng ba. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nghe thật căng thẳng.
Đến đúng phòng của Khả Phi, qua khung cửa kính có thể thấy được một Khả Phi đang nằm trên giường bệnh xem phim do người yêu mình đóng. Lộ Bâng Bâng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần khiến Khả Phi giật mình, quan sát thấy bên ngoài là hai người phụ nữ lạ mặt. Cậu nhíu mày ngẫm nghĩ xem mình có quen bọn họ không? Nhưng mà nghĩ hoài vẫn không thể nhớ được bọn họ là ai, cho nên Khả Phi đành nói.
– Xin mời vào ạ!!
Lộ Bâng Bâng lập tức mở cửa, lách mình qua, quan sát Khả Phi rồi nói.
– Xin chào, ta là mẹ của Vương Luân… không biết vào đây có làm phiền cậu hay không? Ta có thể nói chuyện với cậu một lát chứ?
Vẻ mặt xinh đẹp không một nụ cười của bà kiến Khả Phi căng thẳng, nhưng mà cậu vẫn cố gắng bình tĩnh nói.
– Có… có thể thưa bác.