Tắt điện thoại, mặt của Hi Hi thật sự là sợ đến hay trắng toát. Cậu không ngờ được sự tình lại xảy ra như vậy.
Cạch.
– Hi Hi… tối nay mấy giờ chúng ta đi?
Thẩm Vương Luân mở cửa bước ra khỏi phòng vệ sinh, vừa cài nút áo cuối cùng vừa hỏi. Nhưng mà nhìn thấy người kia đứng im như pho tượng không trả lời mình. Hắn đi đến gần vỗ vai Hi Hi, hỏi lại.
– Làm gì mà sững người thế? Tối nay mấy giờ thì đến đêm hội từ thiện đó?
Bị cái vỗ vai của Thẩm Vương Luân làm cho tỉnh người, Hi Hi sực tỉnh nhìn hắn. Theo như lời dặn của chị Vương Luân, không thể nói cho hắn nghe sự việc ngay lúc này được.
Cố gắng trấn an tinh thần. Hi Hi rất nhanh trả lời lại.
– Em đang suy nghĩ một chút việc thôi, anh Luân tối nay tầm bảy giờ là đêm hội diễn ra. Anh tranh thủ nghỉ ngơi một lát, đến đó chủ yếu để ăn tiệc thôi. Còn màn đấu giá, anh muốn mua hay không cũng tuỳ anh.
Nghe nói đêm hội từ thiện này có đấu giá vài bức tranh cổ… biết Khả Phi ở nhà rất thích ngắm tranh. Cho nên hắn mới đi riêng để xem tranh nào đẹp thì mua cho cậu.
Nhắc đến Khả Phi hắn vẫn cảm thấy không yên lòng, với tay đên đầu giường lấy điện thoại kiểm tra. Vẫn chưa có hồi âm gì từ cậu cả.
Thẩm Vương Luân gọi thêm hai cuộc nữa vẫn không ai bắt máy, tự trấn an mình bằng việc cậu đang bận việc nên không thể nghe máy được. Nghĩ đến đây, hắn đành bỏ điện thoại xuống. Xem sơ qua các đoạn đối thoại trong bộ phim sắp tới mình đóng.
Bởi vì lần này hắn đi riêng không cùng với đoàn phim, cho nên khoảng sáu giờ ba mươi hắn và Hi Hi đã bắt đầu ngồi lên xe để đến nhà hàng có tiếng ở Thượng Hải, bắt đầu tham gia vào đêm hội.
Sự kiện này là một sự kiện lớn, cho nên không ít siêu sao, ca sĩ nổi tiếng góp mặt. Lúc Thẩm Vương Luân vừa đặt chân xuống thảm đỏ, đã có không ít phóng viên nhà báo chụp hình hắn.
Đứng trước ống kính tạo vài kiểu, sau đó hắn mới lãnh đạm từ từ đi vào bên trong.
Giới nghệ sĩ ai cũng biết sau lưng Vương Luân có ai chống lưng, cho nên những ca sĩ mới nổi… hoặc là những nữ diễn viên cũng thường đi đến mời rượu hắn.
Đối với những người thân quen, Vương Luân đều rất lịch sự xã giao với họ vài câu. Còn những nữ diễn viên không quen biết, hoặc mấy cậu nhóc mới vào nghề cố tỏ ra thân thiện. Hoặc có người còn ngỏ ý muốn lên giường với hắn. Nhưng mà đều bị Vương Luân ghét bỏ hoặc lơ đi.
Thẩm Vương Luân tránh né đám người kia một hồi, cuối cùng lại thấy chị Tường đang đứng ở bàn rượu bên phải vẫy tay gọi hắn.
Chuyện lần trước chị Tường cứ úp úp mở mở khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Cho nên tranh thủ lần này, hắn đến cạnh cô. Lịch sự nói.
– Chị Tường, chị đến sớm vậy?
– Còn không phải đợi cậu sao? Tôi biết cậu đang tò mò chuyện lần trước tôi nói nên tôi mới tới sớm.
Lưu Tường tính tình thẳng thắn, không thích vòng vo. Cho nên rất hợp với Vương Luân, thấy người kia đi thẳng vào vấn đề. Hắn cũng chỉ cười cười rồi lắc ly rượu.
– Người hôm trước cùng cậu đi xem phim suất buổi khuya là người yêu sao?
Lưu Tường uống một ngụm rượu, sau đó nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Vương Luân nghe vậy cũng không bất ngờ, ngược lại rất bình tĩnh trả lời.
– Đúng vậy, đó là người yêu của em… làm sao chị thấy được vậy?
Cô cười cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chàng phóng viên còn đang vụng về chụp ảnh cho mấy ngôi sao khác. Sau đó nói.
– Thấy cái tên đần đang chụp khắp nơi chụp ảnh kia không? Đó là người yêu tôi đấy. Quen nhau được một năm rồi, hôm đó cậu ngồi ở dưới chúng tôi một cái ghế. Lúc cậu cởi khẩu trang ra hôn người kia thì tôi thấy được.
Thẩm Vương Luân nhìn người chị luôn cố gắng bao che cho mình. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hoà hơn một chút. Hắn đánh tiếng cảm ơn.
– Cảm ơn chị Tường đã luôn che giấu giúp em.
– Người kia là công tử nhà nào đấy?
– Không có… Em ấy là người bình thường, xuất thân là con nhà nông dân. Chúng em yêu nhau từ lúc em chuẩn bị làm diễn viên quần chúng kia.
– Haha… tôi không ngờ một tên không hề dính sacandal lại có một bí mật to lớn như vậy. Kiểu này phóng viên chắc cũng chào thua cậu rồi.
Nghe đến đây, Thẩm Vương Luân cười cười không nói nữa. Hai người tiếp tục xã giao với vài người. Sau đó thì đêm hội cũng chính thức bắt đầu.
—-***—
Gần ba tiếng đồng hồ thì sự kiện này mới kết thúc, Thẩm Vương Luân lại được giới báo chí tốt mực ghi thêm vài tờ báo vì là người chi mạnh nhất đêm hội. Tất cả các bức tranh đều do hắn thu mua, không xót cái nào. Điều này càng khiến hắn trở thành nổi khát khao với nhiều người. Đặc biệt là vài ca sĩ mới nổi.
Ôm theo mấy món quà lớn thầm nghĩ mấy bức tranh này sẽ làm Khả Phi vui. Lúc hắn ngồi lên xe, tâm tình tốt hơn không hết.
Nhưng mà nhìn thấy Hi Hi ngồi bên cạnh mình, hồn phách cứ như trên mấy. Thẩm Vương Luân đợi xe khởi động tránh khỏi sự quan sát của phóng viên rồi mới hỏi cậu.
– Có chuyện gì mau nói đi? Tôi thấy cậu cứ thập thò như ngồi trên chảo lửa từ khi chiều đến giờ rồi.
Hi Hi ngồi ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Vương Luân, cuối cùng cũng nhịn không được nữa. Lo lắng đến hai tay run rẩy, từ từ nói.
– Anh Luân… chuyện em nói ra. Anh phải thật bình tĩnh để nghe nhé?
Ánh mắt của Hi Hi đỏ ngầu như sắp khóc đến nơi, Thẩm Vương Luân nhíu mày khó chịu nói.
– Có việc gì thì cứ nói đi, khóc cái gì mà khóc.
Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Nhỏ giọng nói.
– Sáng… sáng nay chỗ làm của Khả Phi bị chập mạch điện nên bốc cháy. Lửa cháy lớn quá nên cậu ấy và chủ quán phải khó khăn lắm mới thoát ra được. Chỉ là… bởi vì hít quá nhiều khói vào phổi. Cho nên Khả Phi đã được đưa vào viện cấp cứu rồi. Chị của anh gọi dặn em đợi khi nào anh tham gia xong sự kiện mới được nói. Bây giờ thì không biết Khả Phi tỉnh chưa.
– Đặt vé máy bay, cho tôi về Bắc Kinh ngay bây giờ.
Thẩm Vương Luân hai mắt trở nên sắc lạnh nhìn về phía trước, trong mắt còn hiện lên vài tơ máu dữ tợn đến đáng sợ. Gân xanh cũng nổi đầy trên trán…. Duy chỉ có giọng nói là nghe lạnh lùng, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nó đang chất chứa một nổi run sợ khó ngờ.
– Bảo bối của hắn xảy ra chuyện rồi.