Lại đến thời gian nghỉ, Ôn Nhiễm cũng không còn cảmgiác thoải mái của ngày nghỉ nữa.Cô đã là nghiên cứu sinh năm cuối, chỉ còn mộtkì nghỉ đông nữa thôi, cô không tính học lên tiến sĩ, cho nên đây cũng xem nhưlà thời gian đi học cuối cùng, là kì nghỉ cuối cùng.Đúng là một ngày nghỉ tuyệtvời mà, thế sao lại là trước cuộc thi quan trọng chứ!?Cô rũ mắt nhìn tập đề thitrong tay, nhất thời cảm thấy nhân sinh ảm đạm không thôi.
Cũng đồng dạng với cô là Lâm Sanh, hai người cắm rễ ởthư viện cũng lâu rồi.Lưu Phỉ Phỉ vì muốn ở cùng với anh chàng cơ khí cho nênnghỉ đông vẫn ở lại thành phố B, tìm một xí nghiệp nước ngoài làm trợ lý.Nhưngmà, so với Ôn Nhiễm và Lâm Sanh vẫn hạnh phúc hơn.
Tiết học cuối kỳ của giáo sư Ngô Nham.Giáo sư khépgiáo án lại, tắt máy chiếu đi rồi gỡ kính mắt xuống, nhìn học trò:”Hôm naylà tiết học cuối cùng của chúng ta, cũng là tiết cuối cùng mà tôi dạy cácem.”Ông cười nhẹ:”Người già mà, có rất nhiều thứ nhớ mơ hồ, khôngđúng, mong mọi người sẽ chỉ ra chỗ sai để cùng nhau sửa chữa.”
Thật rất khiêm tốt, mọi người đều mỉm cười.
“Được rồi, tan học.”giáo sư Ngô tuyên bố,không nhanh không chậm nói:”Ôn Nhiễm ở lại một chút.”
Bị chỉ đích danh Ôn Nhiễm nhất thời ngẩn ra.
Trước khu mới xây của đại học B là một tòa nhà cũ kĩcòn chứa rất nhiều kiến trúc dạy học từ xưa, nhưng mà cũng là tòa nhà kiên cốnhất.Văn phòng thầy Ngô ở ngay trên lầu.
Ngoài cửa sổ phòng thầy là một loài ngô đồng nướcPháp, thời điểm ra hoa trông rất đẹp mắt.
“Tìm việc không có à?”Thầy Ngô hỏi.
“Không có ạ.Còn có mấy cuộc thi nữa nên thời giantìm việc cũng bị gián đoạn.”Ôn Nhiễm nói.
Ngô lão cười cười:”Người trẻ mà, có lý tưởng khátvọng thì không sai, nhưng mà cũng không sai khi ép buộc chính mình quá.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Ngô lão uống một ngụm nước, ôn hòa nhìn cô:”ÔnNhiễm, em và Dĩ Trinh xảy ra chuyện gì?”
Ách, ngay cả thầy Ngô cũng biết sao?Chỉ sợ toàn trườngbây giờ không ai là không biết rồi.Ôn Nhiễm xấu hổ, Ngô lão cũng ngượng ngùngkhụ khụ:”Em không cần lo lắng, thầy cũng không phải người lạc hậu.”
Ôn Nhiễm mím môi cười, ngượng ngịu:”Cũng như thầynghĩ thôi ạ.”
Ngô lão bật cười:”Đúng là tuổi trẻ tốtthật.”Sau đó ông chợt nhớ ra:”Dĩ Trinh này, mặt ngoài thì ôn hòanhưng mà thực ra lại cực kì bướng bỉnh, cũng khá ngông cuồng.”
Ôn Nhiễm mở to mắt, chăm chú nghe thầy nói:”Kìthật chuyện này mọi người trong học viện đều biết, nói ra nói vào cũng có.DĩTrinh có lẽ không để ý, nhưng mà thầy cũng lo cho em.”
Lòng cô rất cảm động, Ôn Nhiễm cười:”Em không saoạ”.Cô suy nghĩ một lát,”Người ta cả đời chỉ dũng cảm yêu có mộtlần.”
Ngô lão mỉm cười gật đầu.Ông đã già, có một số việckhông muốn quan tâm nhiều, hỏi này nọ, nhưng mà vì coi trọng hai đứa này chonên mới tham gia, cũng là vì học trò của ông.Việc này ông cũng đã hỏi qua DiệpDĩ Trinh, người kia chỉ mỉm cười:”Ngô lão, nghề phụ của em là kinh doanh,không có khả năng nhìn người không thể làm được. Cho nên ngài hãy tin tưởng vàoánh mắt của em.”
Gần giờ nghỉ, trường học cũng vắng người.
Ở thư viện, Ôn Nhiễm đành phải dời khỏi trận địachuyển người đến văn phòng của ai kia.
Ôn Nhiễm phản đối một hồi mới đưa ra thỏa hiệp của haingười.Bởi vì công việc của Diệp giáo sư rất bề bộn cho nên văn phòng có thể đểcô dùng, tuyệt không quấy rầy cô học tập, nhưng là, trước mắt….
Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh đang ngồi ngayngắn sau màn hình máy tính, anh không rời mắt khỏi màn hình, tay cầm bút, áođược xăn đến khuỷu tay.Mà chính cô cũng không thể tập trung học được, nổi giậnđem tài liệu ném sang một bên.
“Làm sao vậy?”Giáo sư cúi đầu cười.
“Không có gì.”Ôn Nhiễm uống một ngụm cà phê,muốn nhờ cà phê kéo lại cái sức tập trung của mình, cô tức giận nhìn người khởixướng, anh còn thản nhiên đến thế nữa chứ.
“Cà phê uống nhiều không tốt cho sức khỏe, saunày đừng uống nữa.”Anh mang một ly nước ấm tối trước mặt cô.
Ôn Nhiễm đang cầm chén, mím môi, chợt nhớ ra vộinói:”Đúng rồi, ngày hôm qua buổi chiều thầy Ngô tìm em nói chuyện.”
Diệp giáo sư nhìn qua, nhìn biểu tình của cô:”Nóigì thế?”
“Không có gì.”Ôn Nhiễm lắc đầu, bỗng nhiêngiảo hoạt cười:”Chỉ là sợ em bị người nào đó lừa thôi.”
Diệp Dĩ Trinh híp mắt lại, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểucô nương, sau đó thừa dịp cô không chuẩn bị, nâng cằm lên khẽ cắn một ngụm.
Diệp giáo sư vừa lòng cười:”Ý đồ bôi xấu thầy củaem, nên phạt.”
Ôn Nhiễm ngớ người, a một tiếng, che cằm giận dữ trừngDiệp Dĩ Trinh:”Anh..Anh…”
Lập tức cô nói không nên lời, bởi vì Diệp Dĩ Trinh lạinắm cằm cô, hôn cuồng nhiệt .Cô bé bị kinh ngạc không nhẹ, mở to hai mắt nhìnanh, thần trí không biết đã bay đi nơi nào rồi nữa.
Thật lâu sau anh mới buông lỏng cô ra, nhìn đôi mắtlưng tròng của cô:”Ý đồ khiêu khích nam nhân của em, càng đáng phạt.”
Kết quả chính là sau một hồi trừng phạt, Diệp giáo sưcảm thấy vô cùng mĩ mãn,Ôn Nhiễm lệ hai hàng, nằm dí trên sô pha không chịuđứng lên.
“Ôn Nhiễm?”
Người nào đó dụi dụi mặt:”Không cần để ý đến em,không cần để ý đến em.”
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, nhéo nhéo vành tai cô, thựcmềm mại.Anh chợt nhớ tới câu nói của Ôn Hành Chi:”Cô ấy chính là sự uyhiếp của cậu, là người duy nhất.”
Ánh mắt anh chợt lóe lên, Diệp Dĩ Trinh hỏi:”khinào về nhà, anh đưa em đi.”
Ôn Nhiễm à một tiếng, cười nói:”Vâng.”
Nghỉ đông một tuần sau, Diệp Dĩ Trinh đưa Ôn Nhiễm vềnhà.
Xe một lần nữa dừng lại trước lầu nhà Ôn Nhiễm, Ôn phunhân mở cửa ra thấy con mang hành lý về cùng Diệp Dĩ Trinh nhịn không được màoán trách.Ôn Nhiễm đỏ mặt thè lưỡi, cầm hành lý để anh đi.
Không phải không muốn anh ở lại, nhưng mà gần đây anhlàm việc rất nhiều, không chỉ việc ở trường, còn cả đống vấn để ở GP chờ anhgiải quyết.
Ôn Nhiễm cũng không phải chỉ một lần thấy anh uốngthuốc vì đau nửa đầu, nghĩ đến đây cô lại thở dài.
“Sao vậy?”Anh kéo áo khoác lên đến khuỷutay, quay đầu nhìn cô.
Ôn Nhiễm lắc đầu hỏi:”Đầu năm anh có thể đếnkhông?”
Diệp Dĩ Trinh cười cười, không phải không thấy sự chờmong của cô, chỉ là phải khiến cô thất vọng rồi:”Tối qua có điện thoại,nghe nói ba anh thân thể không tốt lắm, cho nên chắc không đi được.”
“Vâng”.Cô cúi đầu, không giấu được mấtmát.”Vậy anh nhớ chú ý sức khỏe.”
“Ừ, anh biết.”Anh cười cười xoa đầu cô.
Dù anh chưa bao giờ nói ra nhưng cô biết.Vì cô, ngườinày chỉ sợ đến ba cũng cãi lời, vì thế Ôn Nhiễm cảm động không thôi.
Diệp Dĩ Trinh ngồi vào xe, bỗng nhiên nhớ ra gì đó,anh vẫy vẫy Ôn Nhiễm.
“Dạ?”
“Qua năm anh mới đến.”Anh cười mỉm:”Chonên cho anh một ít phúc lợi đi.”
“Phúc lợi gì?”Cô nói xong chớp mắt liền hiểura, nhìn lên lầu thấy cửa nhà mình còn chưa đóng, rèm cửa phất phơ.
Cô xoay lại nhìn anh, cười:”Không được, không thểđể mẹ em nhìn thấy được.”Nói xong lại bày ra bộ mặt nhìn thỏ nhỏ.
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một cái, bất đắc dĩ dungtúng:”Được rồi, vậy chúc anh năm mới vui vẻ đi.”
“Năm mới vui vẻ.”ÔnNhiễm cười vẫy vẫy tay.
Bộ dạng ngây ngốc đó khiến Diệp Dĩ Trinh bất cười
Có lẽ cảm giác an toàn của cô còn chưa đủ, còn sợ,nhưng mà không sao.
Cô là sự uy hiếp duy nhất của anh, cho nên anh sẽ cốhết sức để cô hạnh phúc, không bao giờ phải chịu một thương tổn nào, cho dù lànhỏ nhất.