43. (End of Interstellar) Trở về nhân gian.
Sau khi vượt qua kỳ xét duyệt, Bạch Bình Châu chính thức nhận được giấy thông hành trở lại nhân gian, nhưng hắn cũng biết được một sự thật vô cùng phũ phàng.
Sau khi hắn trở về trái đất, sẽ khôi phục lại tất cả những ký ức hắn có trước khi chết, ký ức thế nhân liên quan đến chuyện hắn chết cũng sẽ bị xóa bỏ, hắn có thể tiếp tục sống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả ký ức tại nhà thổ ngân hà cũng sẽ biến mất không còn gì nữa.
Bao gồm cả tình cảm với Bạch Mãn Xuyên.
Hắn hoảng hốt trải qua một buổi sáng, ngày hôm sau sẽ chuẩn bị quay về. Hắn không có tinh thần, chỉ tự mình đi khắp các tầng của nhà thổ hết một lượt, muốn nhớ kỹ chút gì đó. Hắn nhớ lại lần đầu tiên bị A Tam xách đi, nhớ rồi nhớ, thì bị A Tam từ trần nhà chui ra nhảy đến trước mặt đánh gãy hồi ức.
“A Tam… Mày đến đây làm gì?”
A Tam: “Tìm cậu.”
Bạch Bình Châu lau mắt: “Tìm tao làm gì? Lại muốn xách tao đi à?”
“Không có, chỉ là…” A Tam duỗi ba ngón tay ra, “Chào tạm biệt cậu.”
Bạch Bình Châu mừng rỡ: “Ấy! Mày nói chuyện đàng hoàng lại rồi!”
“Chậc, ngài Bạch tìm người nhập chương trình khẩu âm Đông Bắc cho tui, sau thì rút lại rồi.” A Tam nói, “Nhưng tui rất thích chức năng âm giọng này, toàn viện chỉ có mình tui có.”
“Tại sao?”
“Vì ngài Bạch mua tui rồi, bỏ ra bao nhiêu tiền ấy, tui quên rồi.”
“Hồi nào?”
“Hình như là ngay trước khi cậu đến phòng tuyệt tình ý. Chỗ tui vẫn còn phiếu mua nè, cậu muốn xem không.”
Bạch Bình Châu nhớ lại lúc đó, chỉ là không ngờ rằng từ khi ấy Bạch Mãn Xuyên đã bắt đầu làm những chuyện này.
“Chúc mừng cậu, cậu là nhân viên giao lưu đầu tiên ký kết thành công về nhân gian, cũng là người đầu tiên trở về trong một năm. Tui đảm bảo cậu có thể ghi vào sử sách, trở thành huyền thoại, được lưu truyền giữa các nhân viên giao lưu mới tới!”
Nhận được một đống lời nịnh nọt từ A Tam mà mình vốn không ưa, Bạch Bình Châu có hơi cảm động, hắn nắm ba ngón tay A Tam lắc lư qua lại, đây là mấy ngón tay hay xách hắn tới lui, dù đã từng ghét cay ghét đắng, nhưng đến lúc thật sự đi rồi, hắn lại có chút không nỡ.
Thấy A Tam chui vào lại trần nhà, nước mắt Bạch Bình Châu rơi xuống.
Thật giống như, giống như phải thật sự từ biệt nơi này.
Sau đêm biết được tên mình, hắn và Thích Vãn Phong chuồn ra khỏi nhà thổ, lái chiếc xe quét dọn lượn một vòng góc đông nam của tinh vực Afi Locke, bỏ một đống thời gian ra nhưng chỉ được một phần ngàn của tinh vực. Hai người không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn đại dương tinh cầu này.
Có lẽ chỉ có họ mới biết, giờ phút này có nói gì, thì cũng là bất lực.
Quay lại buổi tối một ngày trước đó, hắn nằm cuộn mình thẫn thờ bên cửa sổ. Hắn bắt đầu sợ hãi, thậm chí có chút không dám đối mặt với cơ hội mà hàng ngàn người đang bể đầu tranh đoạt vào ngày mai.
Cho đến khi Bạch Mãn Xuyên bước vào phòng, cởi âu phục, từ phía sau ôm hắn vào lòng, khẽ nói: “Sao vậy, có phải sợ không?”
Bạch Bình Châu vốn không muốn khóc, nhưng được anh ôm thế này, bên tai còn là giọng nói dịu dàng không tưởng được, mũi hắn chua xót, vừa ứa nước mắt vừa run rẩy: “Còn khuya mới sợ.”
“Vậy thì cái gì đây?” Bạch Mãn Xuyên nghiêng đầu lên nhìn hắn, “Em xem này, mắt đỏ hết cả rồi.”
Bạch Bình Châu không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, hắn nhe răng gầm gừ vờ hung dữ để che lấp bi thương, nhưng lại không biết, bây giờ dù hắn làm gì thì Bạch Mãn Xuyên cũng thấu rõ. Người đàn ông ôm chặt hắn nói: “Ở chỗ tôi, em có thể nói thật.”
Hậu quả của nói thật, là Bạch Bình Châu rơi nước mắt lợp đợp ôm chầm lấy Bạch Mãn Xuyên: “Em không muốn quên người, em sợ sẽ quên người.”
Bạch Mãn Xuyên vỗ lưng hắn: “Em đừng lo, dù em có quên, tôi cũng sẽ đến tìm em, quấy rầy em, để em phải nhớ ra tôi.”
“Vậy nếu em không thể nhớ được gì thì sao?”
“Không đủ yêu tôi mới không nhớ tôi.” Bạch Mãn Xuyên dỗ dành, “Nếu em yêu tôi đủ nhiều, thì nhất định sẽ nhớ được, nhớ những gì đã xảy ra với chúng ta.”
Bạch Bình Châu dừng lại: “Giống như hai người Đàm Tử Mặc sao?”
Bạch Mãn Xuyên gật đầu: “Ừm, giống bọn họ.”
Hai người cùng ngắm nhìn ngân hà ngoài cửa sổ, Bạch Mãn Xuyên chỉ vào ngôi sao đang sáng chói ngoài ấy: “Ngôi sao đó được đặt theo tên của một người đã qua đời. Người ấy đã cần mẫn cống hiến hết mình cho sự nghiệp, có ít người vì để tưởng niệm nên đã coi hành tinh này là dấu hiệu cho sự sống vĩnh hằng của anh ta. Có một số người sẽ không bị lãng quên, em phải tin, chấp niệm và yêu thương của con người, sẽ không vì cái chết mà biến mất.”
Một đêm này, hai người chỉ ôm nhau ngủ, không ân ái, chỉ trao nhau những môi hôn nhẹ nhàng, cuối cùng Bạch Bình Châu vùi đầu vào cổ người đàn ông, thư thả hít thở. Hắn đang dùng khoảng thời gian sau cùng của mình để ghi nhớ mùi vị trên người người mình yêu dấu.
Khi hắn tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Phòng của hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ trước kia đều biến mất, trống rỗng, rất giống như khi hắn mới vào ở. Hắn nhìn lại người mình, trần trụi.
Cuối cùng hắn được A Tam nhẹ nhàng bế lên, lững thững ra khỏi cửa. Đại sảnh vẫn vận hành trước sau như một, chỉ là tất cả các nhân viên giao lưu đều vô tâm kiếm khách, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bình Châu lơ lửng trên không trung.
Trải nghiệm khỏa thân bị người khác nhìn đã trôi qua quá lâu, hắn nhớ lại lần đầu tiên mình xuất hiện cũng là bị theo dõi thế này.
Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất. Đó là khu vực cấm ngày thường tuyệt không bao giờ mở, bây giờ có hơn chục hệ số cửa đang mở ra chờ Bạch Bình Châu đến.
Được thả lên một sân khấu độc lập, Bạch Bình Châu che nửa dưới lớn tiếng đặt câu hỏi: “Bây giờ để tôi đi được chưa? Còn nữa, có thể đưa bộ đồ không… Tôi, tôi còn muốn câu cuối với một người!”
“Sống không mang theo, chết cũng không mang theo.”
Âm thanh của hệ thống từ mọi hướng tụ lại, Bạch Bình Châu ngẩn người, cười khổ: “Cũng đúng. Tôi tới đây thế này mà.”
Hắn hít sâu một hơi, trong đầu là những cảnh tượng ở chung với Bạch Mãn Xuyên, tựa như phim, nhớ lại hết một lần.
Cuối cùng, hắn nhìn cánh cửa màu trắng trước mắt, khàn giọng nói: “Tôi đã sẵn sàng.”
“Tôi tên Bạch Phú Kiều, tôi đã sẵn sàng, trần trụi về với nhân thế.”