36. Mối thù đoạt cha.
Thấy Bạch Bình Châu xoay người rời đi, Bạch Hữu Quy kín đáo đưa kịch bản và thằng cu trong tay cho trợ lý, sải bước đi qua, còn đá lăn một ấm nước để bên cạnh. Staff không rõ sao tự nhiên ảnh đế lại có những động tác này, cũng không nhiều chuyện mà chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm việc. Chương Ưng thấy nghệ sĩ nhà mình khác lạ nhưng cũng không bận tâm đi quản. Một là không dám, hai là vì, nửa năm nay cậu ta cũng có bình thường đâu, hiếm lạ gì lần này.
Bạch Hữu Quy kéo tay Bạch Bình Châu lại, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vào phòng nghỉ của tôi.”
Dù không tình nguyện nhưng giọng nói của người đàn ông quá đỗi dịu dàng, Bạch Bình Châu cũng không đủ cứng để từ chối, cứ thế ỡm ờ bị kéo đi theo.
“Được rồi, em lại đây đã, đừng đứng ở cửa.” Bạch Hữu Quy ngồi xuống sô pha, vỗ xuống chỗ trống bên cạnh,”Không mệt hửm, lại đây nào, để tôi ôm em một lát.”
Bạch Bình Châu trừng anh: “Vào cái đầu anh, ôm cái đết! Chẳng phải bên ngoài có sẵn đó sao! Anh cứ tiếp tục ôm đi.”
Bạch Hữu Quy sáng trưng trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn muốn chọc hắn: “Cũng không phải chỉ là ôm thôi sao, giờ muốn đổi ôm một cái khác.”
“Má nó.”
Bạch Bình Châu vươn tay muốn mở cửa, nhưng lại bị Bạch Hữu Quy đứng dậy kéo về: “Được rồi, đừng quậy nữa.”
Tay hắn đặt lên nắm cửa không được vài giây thì chợt quay người ôm chầm lấy người đàn ông, vùi đầu vào lòng anh: “Không được, không cho anh đi.”
Bạch Hữu Quy bị chọc phát cười, nắm chặt cánh tay hắn, biết rõ còn hỏi: “Không cho đi làm gì?”
Bạch Bình Châu nhỏ giọng gầm gừ: “Không cho đi ôm nó.”
Bạch Hữu Quy cúi đầu nhìn hắn: “Hửm? Tại sao?” . đam mỹ hài
“… Người là của em.” Bạch Bình Châu nói, “Dù cho em đã chết, dù cho ký ức trước kia không còn, nhưng người vẫn là daddy của em, chính người cũng nói người biết rồi đấy thôi, đi làm xét nghiệm gì đó. Cái gì em cũng nói với người cả, em không giữ lại gì cho mình, dù là thân thể hay thể trạng đang trong suốt bây giờ, người chỉ nhìn là biết rõ. Thế nhưng người đấy, người trên giường hay dưới giường gì cũng giống nhau, lúc nào cũng mặc sơ mi âu phục, xưa nay em chẳng biết người nghĩ gì, chuyện gì cũng không nói cho em, em cũng không đoán được… Bây giờ… Bây giờ…”
Nghe cục nhỏ nhà mình nức nở, Bạch Hữu Quy muốn nói gì đó nhưng Bạch Bình Châu lại tiếp: “Bây giờ, bây giờ người còn thêm một thằng con nữa! Vậy em thì sao! Em phải làm sao bây giờ! Em, em cũng là con của người mà!”
Bạch Hữu Quy chưa từng nghĩ cảnh tượng này sẽ xảy ra, ít nhiều anh cũng không biết phải làm thế nào. Anh bắt đầu im lặng không nói, chỉ có động tác trên tay thể hiện anh đang suy nghĩ trong lòng. Cái gáy trắng ngần trong suốt của Bạch Bình Châu bị ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng nắm chặt, xoa nắn lên xuống. Hắn rụt cổ lại không khỏi ngước lên nhìn papa nhà mình. Bạch Hữu Quy nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, còn cả vẻ mặt sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa.
“Đừng sợ, Châu Châu.”
“Dù cho mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng quan hệ giữa hai ta vẫn sẽ như thế. Em cũng đã thấy những tiểu hành tinh bị nuốt chửng, nhưng ngày hôm sau sẽ sản sinh ra cái khác, em phải biết, chúng nó vừa cứng rắn cũng rất mong manh, nhưng chúng ta không thế, chúng ta là vĩnh hằng.” Ngón tay Bạch Hữu Quy luồn vào tóc hắn, “Cục nhỏ nhà tôi lớn lên rất đẹp trai, còn biết quay phim, bên dưới thì dễ chịu là thế, tôi yêu em còn không kịp.”
“Nhưng! Nhưng vừa rồi…”
“Đồ ngốc.” Bạch Hữu Quy cúi người hôn chốc lên khóe môi khô khốc của hắn, “Đó là con trai tôi trong phim. Một lát quay xong tôi còn phải đưa nó về nhà. Ngoan nhé, đừng ghen, tôi chỉ có một cục con trai nhỏ là em, daddy thương em, daddy chỉ muốn làm em.”
Chờ Bạch Bình Châu lấy lại sức từ bối rối ngượng ngùng, Bạch Hữu Quy cũng quay xong cảnh cho ngày hôm nay, vào phòng nghỉ thay quần áo thì thấy Bạch Bình Châu híp mắt nằm sấp trên sô pha, cười hỏi: “Lại ngủ?”
“Ưm.” Bạch Bình Châu lấy tay che mắt.
Bạch Hữu Quy thay xong quần áo, đi lại ngồi xổm bên cạnh sô pha, nhéo nhéo má hắn, đang muốn hôn thì cửa bị đẩy ra. Bạch Hữu Quy liếc nhìn thì thấy đó là thằng cu con mình trong phim, đứng dậy hỏi: “Nhóc Chiêu Hô, con cũng quay xong rồi?”
Nhóc con đã thay lại đồ của mình, gật đầu, dán dính lên người Bạch Hữu Quy: “Papa, con quay xong rồi, chúng ta đi ăn lẩu được không?”
Bạch Hữu Quy vừa định xoa đầu bé thì tay đã bị Bạch Bình Châu níu lại, hắn vờ như không có chuyện gì mở mắt ra nói: “Nó, nó cũng quay xong rồi sao còn kêu papa!”
“Ừm.” Bạch Hữu Quy nắm chặt tay hắn, nói với cu nhóc, “Ba con tới đón con chưa?”
Nhóc Chiêu Hô bĩu môi: “Chưa, ba nói ba bận, gọi chú Lâm đến đón con.”
“Vậy con chuẩn bị rồi về nhé, lần sau mình ăn lẩu, được không?”
“…” Cu nhóc xoắn xuýt hai tay, “Papa muốn ăn lẩu cùng con không?”
Bạch Bình Châu nghe thế thì trở mình bò dậy, quơ quào mấy chưởng về phía cu nhóc, tất cả đều bị Bạch Hữu Quy ngăn lại. Bạch Bình Châu giận điên: “Anh coi sao nó còn gọi kìa! Người ta tức chết mất!”
“Được rồi được rồi.” Bạch Hữu Quy nín cười, nói với nhóc Chiêu Hô, “Đừng quậy, con nên gọi ta là gì?”
Nhóc nhỏ nắm ngón tay, không tình nguyện kêu: “… Cậu ạ.”
“Ừm, ngoan, ở đây chờ chú Lâm của con trước đi.” Bạch Hữu Quy cầm bánh ngọt, “Đói bụng chưa?”
Bạch Bình Châu hét: “Bánh của người ta mà!”
Nhóc nhỏ cầm một miếng bánh để gặm, còn nguyên hộp thì Bạch Hữu Quy đưa qua cho Bạch Bình Châu, còn đưa hắn thêm cái nĩa.
“Cậu ơi, gần đây cậu bận lắm hả, lâu rồi con không được gặp cậu. Ba con nói cậu không có con, sau này già rồi sẽ mệt lắm, đúng không ạ? Bây giờ cậu mệt không?”
Bạch Hữu Quy lắc đầu: “Không mệt.”
Nhóc Chiêu Hô hơi suy nghĩ: “Ừm, con biết rồi, cái này gọi là càng già càng dẻo dai! Cậu còn có thể đóng phim thêm 30 năm nữa!”
Bạch Bình Châu bật cười, dùng chân đá nhẹ Bạch Hữu Quy đang ngồi trên sô pha: “Nó nói anh già kìa.”
Bạch Hữu Quy nắm chân hắn, cào cào gãi gãi giữa lòng bàn chân mấy lần, làm cho Bạch Bình Châu lăn lộn trên ghế cầu xin thương xót. Nhóc nhỏ bên kia ăn bánh xong thì nép vào sô pha, hai mí đánh nhau, híp mắt nửa mê nửa tỉnh. Bạch Hữu Quy thấy vậy thì trực tiếp nắm chân Bạch Bình Châu để lên đũng quần mình, chà xát trên dưới qua lại mấy lần, chưa bao lâu thì nơi đó phồng lên. Bạch Bình Châu vội vàng rút chân về mắng: “Mé nó anh làm gì vậy?”
Bạch Hữu Quy điềm nhiên như không: “Không có gì.”
Ăn xong hộp bánh, Bạch Bình Châu mới chợt rõ: “Nó, nó gọi anh là cậu, vậy…”
“Ừm, nhóc là con trai chị họ tôi.” Bạch Hữu Quy nhìn di động, “Tài xế đến rồi, tôi ôm nhóc ra ngoài.” Nói xong anh đứng dậy, hỏi hắn, “Có được không?”
Bạch Bình Châu giãy dụa: “Không được.”
“Biết lắm mà, nhóc yêu tinh ghen tuông.” Bạch Hữu Quy đi đến cạnh nhóc Chiêu Hô, vỗ vỗ đầu bé, “Chiêu Hô ơi, tỉnh nào, chú Lâm của con đến rồi.”
Cu nhóc xoay người không tỉnh, nhưng miệng lại biết đường trả lời: “Papa ôm con ra ngoài…”
Bạch Bình Châu tức: “Anh coi nó không chịu sửa miệng kìa!”
Bạch Hữu Quy đau đầu, anh cầm chăn quấn cu nhóc lại, nói với Bạch Bình Châu: “Vậy em ôm nhóc đi, tài xế lái vào.”
Bạch Bình Châu hự hự bò dậy, bế cu nhóc bụ bẫm lên còn lèm bèm nói: “Mập quá trời…”
“Nhóc là em họ của em đấy, ôm chắc vào.” Bạch Hữu Quy theo sau để che chắn, miễn cho người khác thấy Chiêu Hô lơ lửng trên không.
Sau khi giao Chiêu Hô cho tài xế, Bạch Bình Châu thừa dịp hai người nói chuyện thì vụng trộm nhéo mặt thằng cu, xem như trả mối thù đoạt cha.
Bạch Hữu Quy thấy hết.
Chờ xe đi xa, hai người đứng trên con đường hoang vắng khi màn đêm buông xuống, chợt Bạch Hữu Quy mở miệng: “Có phải em chỉ xem tôi là, xem tôi là papa em?”